Chú voi con
New member
- Xu
- 0
Viết về người thân yêu trong tuổi thơ của em.
BÀI LÀM Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thể khẳng định tuổi thơ tôi là một chuỗi ngày dài đau khổ hay tràn đầy hạnh phúc ấm êm. Chín tháng đầu lòng xa rời vòng tay cha mẹ, tôi được ngoại ẵm bồng nuôi dưỡng lớn khôn. Lúc ấy, tôi còn quá nhỏ để nói một lời biết ơn nhưng có lẽ tự đáy lòng tôi đã thốt lên như vậy. Chính ngoại là chiếc phao giữa đại dương cứu vớt tôi trứơc phong ba sóng gió của cuộc đời.
Tôi không sao quên đựơc những lúc ngả bệnh, bà luôn ở cạnh giường săn sóc cho tôi. Bà thường ôm tôi vào lòng rồi âu yếm, vuốt ve. Những lúc ấy tôi thường làm nũng và được bà chiều chuộng đủ điều. Đúng là trẻ con – tuổi thần tiên thơ mộng. Tôi còn nhớ như in, vào một buổi chiều mưa tầm tã, tôi xin bà ra ruộng bắt cua cùng lũ trẻ trong làng. Bà không cho phép nhưng tôi vẫn trốn đi khi bà vừa thiu ngủ. Tôi đã cãi lời bà, cùng bọn nhóc tha hồ vọc nứơc tắm mưa. Chúng tôi lên tận nương “chum bầu”, bãi cát xa làng để đùa giỡn nghịch phá. Khoảng hai giờ, sau khi đã thoả thích những trò tinh quậy trẻ con, chúng tôi trở về, đứa nào đứa nấy lạnh run như cầy sấy. Đến nhà, bà không mắng, không la nhưng tôi biết bà rất giận. Khuya ấy, cơn sốt đã hành tôi nóng suốt đêm. Bà phải dậy bắc nước, nấu cháo và mua thuốc cho tôi trong khi màn đêm vẫn còn mù mịt, ngoài trời lạnh căm căm, vạn vật đang im lìm ngái ngủ. Tôi ân hận vô cùng. Cầm bát cháo trên tay mà tôi rưng rưng nứơc mắt. Những giọt lệ muộn màng đã hoà quyện vào bát cháo trắng tinh. Khi ấy, tôi mới thấu hiểu tâm hồn ngoại cao cả và đáng trân trọng biết dường nào. Bà đã khóc vì thương tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ và thương bà vô hạn. Bà đã sống trọn đời vì tôi – một sự hy sinh giàu tình thương thật là cao quí mà đối với tôi nó sáng tỏ như trăng rằm, nóng hừng và bất diệt như ánh hào quang vì lam lũ gió sương và nụ cười nhân hậu đã đi vào hồn tôi, gắn bó, gần gũi, thiêng liêng trong cuộc sống hàng ngày, hoà quyện vào hơi thở và máu thịt tôi tự thuở nào.
Đêm đêm bà thường vuốt tóc tôi, đưa tôi vào khu vườn với vầng trăng cổ tích huyền ảo, gợi lên thế giới ngày xửa ngày xưa một điệu hồn mềm mại trong sáng vút ngân tự trái tim nồng nàn yêu thương của ngoại trong những lời ru đong đầy vành nôi… tất cả đã thấm vào tâm hồn tôi tự bao giờ. Dòng nứơc ngọt ngào của tình ngoại đã làm mát hồn tôi, ươm lên mảnh đất tâm hồn những hạt giống tốt lành đầu tiên để từ đó nảy mầm xanh tươi vươn lên đón nhận nắng gió của cuộc đời. Thế giới tuổi thơ – thế giới của trí tưởng tượng bay bổng ấy thật kỳ diệu, gắn bó sâu xa tựa như trở thành hơi thở, thành máu thịt nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Và cũng chẳng biết tự bao giờ, tất cả những tình cảm sâu nặng tôi đều dành trọn cho bà.
Một lần, khi bà đi vắng, tôi cùng mấy nhóc gần nhà rủ nhau thả diều, tắm đập. Với chúng tôi, được chạy nhảy ngoài đồng và buông mình xuống dòng nước mát thì sung sướng và hạnh phúc biết bao. Một đứa trong nhóm đứng trên nấc thang chìm dưới đáy đập, còn dư cả hai phần ba thân người lồ lộ trên mặt nứơc, ngỡ cạn,, tôi liền nhảy xuống. Thế là điều chẳng lành xảy ra. Dòng nứơc cứ xoáy chảy mặc cho tôi cố vùng vẫy như cá cắn phải câu. May cho tôi là có người đến cứu kịp thời, nếu không tôi đâu còn ngồi đây để viết những dòng cảm xúc đang dâng tràn lên làm tôi nghẹn ngào đến tuôn trào nứơc mắt. Chẳng may cho tôi là bà đã biết chuyện còn tôi bị một trận đòn nên thân. Tôi biết bà đánh tôi nhưng bà còn đau hơn tôi gấp bội. Nỗi đau đó là tình yêu thương, là lòng hy sinh cao cả của bà dành cho tôi. Những vết roi ấy là trái tim, là tâm hồn, là lòng yêu thương nén đi để biến thành hành động. Đó cũng là bài học nhớ đời để tôi không còn bướng bỉnh đi tắm đập, bắt cua hay thả diều cùng lũ bạn. Trong thâm tâm tôi, ngoại là quê hương, là biển cả, là nguồn cội. Đắng cay, khổ cực nhưng ngoại vận âm thầm chịu đựng bởi ngoại là người mẹ tinh thần, là chỗ dựa vững chắc của đời tôi. Tôi cứ tự hỏi mình, khi viết đến những dòng chữ này, liệu mình có làm đựơc như ngoại – một sự hy sinh cao quý. Tôi cũng là con gái, mai đây cũng sẽ trở thành một ngừơi mẹ, một bà ngoại, vậy đó, đặt mình vào hoàn cảnh như ngoại, tôi càng thấy đựơc sư hy sinh cao cả biết dừơng nào.
Đối với các bạn thì cha là cánh chim cho bạn chắp cánh vào đời, mẹ là dòng sữa dịu ngọt, là cánh hoa thơm ngát cho bạn cài lên ngực thì với tôi, nogại vừa là cánh chim, cánh hoa, vừa là con tàu chở tôi vượt sóng gió trùng dương. Trong tôi ngoại là tất cả, chỉ có ngoại mới đem lại niềm vui và hạnh phúc trong tôi. Từ bé đến lớn, tôi chưa nhận đựơc từ cha mẹ một tình yêu dịu ngọt hay một nụ hôn thắt chặt tình máu mủ. Tôi thường ao ước đựơc hưởng hơi ấm hạnh phúc gia đình. Những lời tôi thốt ra tự đáy lògn không phải để ngừơi hiểu mà để tự khẳng định công lao to lớn của ngoại đã dành cho tôi. Thực sự là tôi phải cố gắng lắm mới viết tiếp được bởi vì cảm xúc cứ tràn về, choán đầy ký ức. Lời ru ngọt ngào như lời tâm sự của luỹ tre soi bóng xuống dòng sông, à ơi, ơi à vẫn từng đưa tôi vào giấc ngủ nồng say. Lời ru ấy nay đã xa. NGười ta bảo lời ru chia đôi cũng vì thế, một nửa cho tuổi thơ và một nửa cho ngày mai, một nửa cho tâm hồn ngây thơ trong sáng và một nửa cho nỗi đau dằn vặt. Sao ngày xưa tôi lại có thể vô tư và hồn nhiên đến thế, có hiểu gì qua lời ru của ngoại để bay giờ cứ mãi ứơc ao đựơc sống lại những ngày xưa.
Những kỷ niệm buồn vui của bà cháu tôi là thế đó. Nó thật sâu sắc, tha thiết, ấm nồng và không bao giờ phai nhạt. Nó sẽ là hành trang, là ký ức góp them sức mạnh để tôi vững bứơc vào tương lai. Giờ đây, đã gần một năm xa ngoại, hàng tháng tôi vẫn nhận đựơc món tiền nhỏ của ngoại gởi cho cùng với lời khuyên “ráng học nha con! Học để nên người”. Cầm món tiền trên tay mà tôi bồi hồi xúc động. Tôi bỗng nhớ tha thiết về những ngày xưa. Có gì cay cay nơi khoé mắt tôi khi nghĩ đến hình ảnh ngoại già tháng ngày cô đơn quạnh quẽ, ngày ngày nhổ cỏ, tưới rau để kiếm tiền nuôi tôi ăn học thành ngừơi. Tôi không thể nào đếm đựơc những giọt nước mắt nhớ nhung của bà cháu tôi, đã hoà thành dòng chảy đượm một tình yêu nồng cháy. Tấm lòng ngoại đã hoá thành biển. Ngoại là biển nhưng biển không là ngoại. biển trường tồn vĩnh cửu mà ngoại thì chỉ một ngày không xa nữa sẽ không còn …
Ngoại yêu – hai tiếng thiêng liêng ấy vang lên tự sâu thẳm tâm hồn tôi vừa cao cả, trang trọng, vừa xiết bao bình dị, gần gũi. HÌnh tượng ngoại hiền đã khơi nguồn cho hồn tôi cất cánh tới tương lai rộng mở bao la. Ngoại là con tàu đưa tôi vượt bốn bể trùng dương, là hành trang tôi mang theo suốt nẻo đường đời và luôn ngự trị trong trái tim tôi.
Ôi! Thương quá tấm lòng của ngoại.
Ánh hào quang sưởi ấm hồn con.
Người làm bài: TRẦN THỊ NGỌC ANH
Lớp 10A1, Trường THPT chuyên Trần Hưng Đạo,
Phan Thiết, Bình Thuận
Lớp 10A1, Trường THPT chuyên Trần Hưng Đạo,
Phan Thiết, Bình Thuận
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: