benoinhieu_kg
New member
- Xu
- 40
Hôm nay tụi mình đến ngày đi tái khám...Tối hôm qua đã chuẩn bị tinh thần hôm nay đi khám chi chi cũng bị bác sĩ vặt chân về đau mấy ngày :hell_boy:...
Vào khám mềnh bị ông bác sĩ Long đưa chân lên, hạ chân xuống, quay qua quay về....đau muốn bậc khóc...Xong qua phòng chụp x.quang, ông bác sĩ hành mình quay qua quay về...co chân thế này, duỗi chân thế kia...mẹ ơi ( muốn đập vào mặt ổng luôn vậy đó (
Còn đoạn đứa thằng Nghĩa vào khám, chẳng biết ổng làm gì nó mà nó la hét quá chời....tội nghiệp thằng bé...người chẳng khác gì cọng bún
Đến lúc về, người ê ẩm, Nghĩa nó lại khóc...chắc đau lắm...nhớ lại mấy năm trước, mình gãy xương, đi xe cấp cứu...đau đớn biết chừng nào...Nó khóc dữ quá...2 đứa còn lại nghiến răng trèo trẹo, mềnh cũng nghiến răng muốn rụng răng luôn, 1 tay cấu muốn rách ghế xe...1 tay nắm lấy cái chân đau cho nó đỡ lung lay...thấy nỗi đau tăng lên 4 lần...cứ mỗi lần qua đoạn giảm tốc độ...cứ nghe ứ ứ....á á...mình định kêu...a..b..c...như mọi lần, nhưng lần này đau quá...ko đùa đc nữa....Nghĩ mà muốn bỏ cuộc quá! Nhưng bỏ cuộc bằng cách nào? Chỉ là trốn nỗi đau tức thời thôi...Chẳng hiểu vì sao, chúng mình cũng như bao đứa trẻ khác, nhưng lại chịu quá nhiều nỗi đau,Trước khi vào đây, thấy mình đã quá lắm ròi, nhưng giờ đây, đứa nào cũng vậy, cũng phải tập quen vs đau...
Về nhà...mình hết chịu nổi, ê ẩm cả người...người bắt đầu nóng hầm hập...mình sốt...chân bắt đầu sưng và nóng...một lần nữa...mình ko cầm đc nước mắt...mình quá yếu đuối đó mà...mình chẳng mạnh mẽ bao giờ...hic hic...
Vào khám mềnh bị ông bác sĩ Long đưa chân lên, hạ chân xuống, quay qua quay về....đau muốn bậc khóc...Xong qua phòng chụp x.quang, ông bác sĩ hành mình quay qua quay về...co chân thế này, duỗi chân thế kia...mẹ ơi ( muốn đập vào mặt ổng luôn vậy đó (
Còn đoạn đứa thằng Nghĩa vào khám, chẳng biết ổng làm gì nó mà nó la hét quá chời....tội nghiệp thằng bé...người chẳng khác gì cọng bún
Đến lúc về, người ê ẩm, Nghĩa nó lại khóc...chắc đau lắm...nhớ lại mấy năm trước, mình gãy xương, đi xe cấp cứu...đau đớn biết chừng nào...Nó khóc dữ quá...2 đứa còn lại nghiến răng trèo trẹo, mềnh cũng nghiến răng muốn rụng răng luôn, 1 tay cấu muốn rách ghế xe...1 tay nắm lấy cái chân đau cho nó đỡ lung lay...thấy nỗi đau tăng lên 4 lần...cứ mỗi lần qua đoạn giảm tốc độ...cứ nghe ứ ứ....á á...mình định kêu...a..b..c...như mọi lần, nhưng lần này đau quá...ko đùa đc nữa....Nghĩ mà muốn bỏ cuộc quá! Nhưng bỏ cuộc bằng cách nào? Chỉ là trốn nỗi đau tức thời thôi...Chẳng hiểu vì sao, chúng mình cũng như bao đứa trẻ khác, nhưng lại chịu quá nhiều nỗi đau,Trước khi vào đây, thấy mình đã quá lắm ròi, nhưng giờ đây, đứa nào cũng vậy, cũng phải tập quen vs đau...
Về nhà...mình hết chịu nổi, ê ẩm cả người...người bắt đầu nóng hầm hập...mình sốt...chân bắt đầu sưng và nóng...một lần nữa...mình ko cầm đc nước mắt...mình quá yếu đuối đó mà...mình chẳng mạnh mẽ bao giờ...hic hic...