Hide Nguyễn
Du mục số
- Xu
- 1,943
TTO - Năm nào cũng vậy, cứ gần đến Tết Trung thu là ba lại kỳ cạch làm lồng đèn cho con.
Ba chạy ra chợ mua một ống nứa, mấy tờ giấy màu, một hộp hồ dán. Rồi bỏ nguyên cả một buổi chiều, ba ngồi làm lồng đèn. Chẻ lạt, chuốt nan, buộc khung, cưa khúc củi thành từng khoanh rồi dùi lỗ làm bánh xe… Con quanh quẩn bên cạnh, vừa xem ba làm vừa bi bô hỏi chuyện. Ba làm kiểu lồng đèn ôtô cho con hả, ba làm cả đèn con thỏ nữa nhé. Ừ, con muốn kiểu đèn nào ba làm cho kiểu đó, làm hai chiếc luôn.
Ai cũng bảo lồng đèn bán đầy chợ đủ các kiểu, vừa đẹp vừa rẻ, mua một cái về cho con chơi mất công làm gì cho vất vả. Biết vậy nhưng ba vẫn muốn tự tay làm lồng đèn cho con. Ba không mấy khéo tay nên lồng đèn làm ra cũng không đẹp cho lắm. Nhưng những lúc ngồi làm đèn cho con, ba nhớ tuổi thơ ấu của ba, nhớ tới ông bà nội ngày xưa. Ba cũng muốn con được sống trong sự chăm sóc, yêu thương như ba hồi ấy.
Đêm đến, chưa phải là trung thu nhưng con đã háo hức lấy đèn ra chơi. Chiếc xe dán giấy vàng giấy đỏ được thắp nến cứ sáng lung linh. Con lon ton kéo chiếc xe vòng quanh sân nhà, miệng giả tiếng xe chạy dìn dìn, tiếng còi xe pin pin, gương mặt bầu bĩnh thơ ngây rạng rỡ… Nhìn con, ba thấy thật hạnh phúc.
Trung thu ở Tây nguyên thường có mưa, những cơn mưa bất chợt, ào đến rồi ào đi. Trung thu năm ấy cũng vậy, xế chiều trời đổ mưa đến tối mới tạnh. Con đường đất đỏ trong xóm lầy lội, mảnh sân trước nhà cũng nhão nhoét. Trẻ con trong xóm vẫn rủ nhau đi rước đèn. Khi đó con còn nhỏ lắm, mới bốn hay năm tuổi gì đấy. Ba cõng con ra đường, chọn chỗ cao ráo cho con kéo xe.
Ba đi theo vừa để trông chừng sợ con trượt ngã, vừa để thỉnh thoảng gạt lớp đất bùn dính bết ở bánh xe cho con. Sau lần ấy, bao giờ ba cũng làm thêm đèn ông sao, phòng khi trời mưa con vẫn có đèn để rước cùng bè bạn.
Nhưng cũng có những trung thu trăng đẹp. Những trung thu ấy con lớn hơn, đã tự mình đi chơi được. Mẹ nấu cơm từ chiều để con ăn cho sớm. Con chuẩn bị sẵn đèn nến, rồi khi trăng mới ló con đã cùng bạn ríu rít rước đèn đi vòng vòng quanh xóm.
Nhưng ở xóm quê hẻo lánh này đêm trung thu cũng chỉ lao xao đôi chút rồi lại lặng ngắt. Con lại thơ thẩn một mình trước sân nhà. Mẹ bày hoa quả, bánh nướng cho con phá cỗ trông trăng. Để con vui, dù con đã được nghe nhiều lần, mẹ vẫn kể chuyện Sự tích cung trăng, chú Cuội, chị Hằng. Ba thì nghêu ngao vừa hát vừa làm hề. Con và mẹ cười nắc nẻ. Đêm trung thu thật đầm ấm.
Có một năm, trung thu xong con lấy chiếc túi nilông to bọc chiếc lồng đèn lại, cất đi. Con bảo để dành sang năm chơi, khỏi mất công ba làm đèn mới. Nhưng lồng đèn làm bằng nứa tươi, chỉ ít ngày đã bị mọt, chẳng để lâu được. Thấy vậy, con cứ tiếc rẻ mãi.
Lớn hơn một chút, trung thu con cũng bắt chước ba làm lồng đèn. Chiếc lồng đèn đầu tiên con làm kiểu ôtô vừa méo mó, vừa xộc xệch, giấy dán nhăn nhúm. Nhìn chiếc xe, ba không nhịn được cười. Con cũng lỏn lẻn cười theo rồi loay hoay sửa lại. Con cũng thích được tự mình làm lấy đèn để chơi. Những trung thu sau, lồng đèn con làm đã đẹp và chắc chắn hơn.
Năm ấy, thấy ở chợ có bán đèn lồng bằng nhựa, thắp bằng pin, mỗi khi bật công tắc lại phát ra bản nhạc khá vui tai, mẹ mua cho con một chiếc. Con rất thích. Nhưng đêm trung thu, con lại dùng chiếc đèn do ba làm. Hình như những chiếc đèn tự làm ấy dù không đẹp, không sang nhưng đã trở thành vật không thể thiếu trong những đêm trung thu của con!
Con lớn lên đi học đại học xa nhà. Trung thu bây giờ sẽ đem đến cho con những niềm vui mới, những ước vọng mới. Nhưng chắc chẳng bao giờ con quên được những trung thu bên ba mẹ, dù những ngày ấy đã xa!
Ba chạy ra chợ mua một ống nứa, mấy tờ giấy màu, một hộp hồ dán. Rồi bỏ nguyên cả một buổi chiều, ba ngồi làm lồng đèn. Chẻ lạt, chuốt nan, buộc khung, cưa khúc củi thành từng khoanh rồi dùi lỗ làm bánh xe… Con quanh quẩn bên cạnh, vừa xem ba làm vừa bi bô hỏi chuyện. Ba làm kiểu lồng đèn ôtô cho con hả, ba làm cả đèn con thỏ nữa nhé. Ừ, con muốn kiểu đèn nào ba làm cho kiểu đó, làm hai chiếc luôn.
Ai cũng bảo lồng đèn bán đầy chợ đủ các kiểu, vừa đẹp vừa rẻ, mua một cái về cho con chơi mất công làm gì cho vất vả. Biết vậy nhưng ba vẫn muốn tự tay làm lồng đèn cho con. Ba không mấy khéo tay nên lồng đèn làm ra cũng không đẹp cho lắm. Nhưng những lúc ngồi làm đèn cho con, ba nhớ tuổi thơ ấu của ba, nhớ tới ông bà nội ngày xưa. Ba cũng muốn con được sống trong sự chăm sóc, yêu thương như ba hồi ấy.
Đêm đến, chưa phải là trung thu nhưng con đã háo hức lấy đèn ra chơi. Chiếc xe dán giấy vàng giấy đỏ được thắp nến cứ sáng lung linh. Con lon ton kéo chiếc xe vòng quanh sân nhà, miệng giả tiếng xe chạy dìn dìn, tiếng còi xe pin pin, gương mặt bầu bĩnh thơ ngây rạng rỡ… Nhìn con, ba thấy thật hạnh phúc.
Trung thu ở Tây nguyên thường có mưa, những cơn mưa bất chợt, ào đến rồi ào đi. Trung thu năm ấy cũng vậy, xế chiều trời đổ mưa đến tối mới tạnh. Con đường đất đỏ trong xóm lầy lội, mảnh sân trước nhà cũng nhão nhoét. Trẻ con trong xóm vẫn rủ nhau đi rước đèn. Khi đó con còn nhỏ lắm, mới bốn hay năm tuổi gì đấy. Ba cõng con ra đường, chọn chỗ cao ráo cho con kéo xe.
Ba đi theo vừa để trông chừng sợ con trượt ngã, vừa để thỉnh thoảng gạt lớp đất bùn dính bết ở bánh xe cho con. Sau lần ấy, bao giờ ba cũng làm thêm đèn ông sao, phòng khi trời mưa con vẫn có đèn để rước cùng bè bạn.
Nhưng cũng có những trung thu trăng đẹp. Những trung thu ấy con lớn hơn, đã tự mình đi chơi được. Mẹ nấu cơm từ chiều để con ăn cho sớm. Con chuẩn bị sẵn đèn nến, rồi khi trăng mới ló con đã cùng bạn ríu rít rước đèn đi vòng vòng quanh xóm.
Nhưng ở xóm quê hẻo lánh này đêm trung thu cũng chỉ lao xao đôi chút rồi lại lặng ngắt. Con lại thơ thẩn một mình trước sân nhà. Mẹ bày hoa quả, bánh nướng cho con phá cỗ trông trăng. Để con vui, dù con đã được nghe nhiều lần, mẹ vẫn kể chuyện Sự tích cung trăng, chú Cuội, chị Hằng. Ba thì nghêu ngao vừa hát vừa làm hề. Con và mẹ cười nắc nẻ. Đêm trung thu thật đầm ấm.
Có một năm, trung thu xong con lấy chiếc túi nilông to bọc chiếc lồng đèn lại, cất đi. Con bảo để dành sang năm chơi, khỏi mất công ba làm đèn mới. Nhưng lồng đèn làm bằng nứa tươi, chỉ ít ngày đã bị mọt, chẳng để lâu được. Thấy vậy, con cứ tiếc rẻ mãi.
Lớn hơn một chút, trung thu con cũng bắt chước ba làm lồng đèn. Chiếc lồng đèn đầu tiên con làm kiểu ôtô vừa méo mó, vừa xộc xệch, giấy dán nhăn nhúm. Nhìn chiếc xe, ba không nhịn được cười. Con cũng lỏn lẻn cười theo rồi loay hoay sửa lại. Con cũng thích được tự mình làm lấy đèn để chơi. Những trung thu sau, lồng đèn con làm đã đẹp và chắc chắn hơn.
Năm ấy, thấy ở chợ có bán đèn lồng bằng nhựa, thắp bằng pin, mỗi khi bật công tắc lại phát ra bản nhạc khá vui tai, mẹ mua cho con một chiếc. Con rất thích. Nhưng đêm trung thu, con lại dùng chiếc đèn do ba làm. Hình như những chiếc đèn tự làm ấy dù không đẹp, không sang nhưng đã trở thành vật không thể thiếu trong những đêm trung thu của con!
Con lớn lên đi học đại học xa nhà. Trung thu bây giờ sẽ đem đến cho con những niềm vui mới, những ước vọng mới. Nhưng chắc chẳng bao giờ con quên được những trung thu bên ba mẹ, dù những ngày ấy đã xa!