Vằng vặc Lý Bạch và những kẻ ngây ngô

  • Thread starter Thread starter Butchi
  • Ngày gửi Ngày gửi

Butchi

VPP Sơn Ca
Xu
92
Lý Bạch là một thiên tài 500 năm có một của Tứ Xuyên. Thi ca của ông kinh thiên địa, khấp quỷ thần, phong cách xử thế của ông “trước không thấy ở cổ nhân, sau không thấy ở hậu thế”, nhân vật độc nhất vô nhị này trước nay vẫn được những người có học sùng kính, bởi vậy, chưa có ai soi xét kỹ bản thân thi nhân.

Trên thực tế, nếu bỏ qua thân phận “thi tiên”, Lý Bạch cũng là một người hết sức bình thường, ông có sở thích riêng, cuộc sống riêng, những ham muốn riêng; Ông có cá tính khoáng đạt, cởi mở, đồng thời cũng có ý thích chỉ trích người khác; Ông có mặt sáng, cũng có mặt tối… Lý Bạch là người, chứ không phải là tiên. Cuốn sách của Đàn Tác Văn - "Lý Bạch - tay chơi số 1 Đại Đường" - đã “giải phẫu” con người Lý Bạch từ góc độ một người phàm tục áo vải, với sợi dây xuyên suốt là cuộc đời Lý Bạch, từ tác phẩm của ông và những sử liệu liên quan mà tìm ra những chứng cứ có sức thuyết phục nhất, để tìm ra một chân dung Lý Bạch chân thực nhất. Nhưng gần như ngay lập tức, những tri thức chân chính đã lên tiếng phản bác lại quan điểm đó. Lý Bạch là mặt trăng vằng vặc trong tâm thức Trung Hoa. Các nhà văn, nhà đại trí thức đã lên tiếng.

lybach1.jpg


Phản hồi từ phía dư luận

Núp váy đàn bà, đánh hội đồng, lẫn trong đám xã hội đen, mơ tưởng cầm dao chém người giữa chợ… một tay chơi như thế có thể đặt một dấu “ - ” nối với hình tượng “thi tiên” Lý Bạch hay không?

Tiến sĩ Văn học cổ đại, Đại học Bắc Kinh, giảng sư Học viện Văn học, Đại học Sư phạm Thủ đô Đàn Tác Văn kiên trì cho rằng, Lý Bạch là tay chơi số một triều Đường.

Cuốn sách “Ghi chép thật về tay chơi số một của Đại Đường: Lý Bạch” (Nguyên văn: “Đại Đường đệ nhất cổ hoặc tử Lý Bạch thực lục”) do ông biên soạn vừa ra mắt đã nhập thêm vào làn gió ngược, góp thành những cơn tranh cãi không kém cấp độ bão.

Lý Bạch mặc dầu đề cao nghĩa hiệp, nhưng mộng tưởng của các hiệp khách không hề là “chém người giữa chợ”, mà là trong lúc cần thiết có thể hy sinh bản thân, xả thân vì nghĩa dân nghĩa nước. Một tiến sĩ văn học cổ đại vì sao lại không thể hiểu được thi tiên Lý Bạch nhỉ? Thật ra, một số người chẳng qua cố tình làm vậy đề chiều theo thị hiếu, từ đó vun quén danh lợi.

Kể từ khi điện ảnh truyền hình tiếm ngôi, cơn cuồng triều “lịch sử tiêu dùng” dần dần mở rộng sang các lĩnh vực văn hóa khác. Tuy nhiên, giả sử “lịch sử tiêu dùng” diễn biến thành một dạng giải thích học có mô thức cố định thì lại khiến thẩm mỹ con người mệt mỏi – biến “thiếp” thành “bồ”, biến “hiệp khách” thành “tay chơi”, biến “vâng” thành “yes”, biến “Binh bộ thượng thư” thành “Bộ trưởng Quốc phòng”, biến “Thư tự tiến cử” thành “Đơn xin việc”, những diễn giải buồn cười nhạt nhẽo đó ngoài chuyện có thể đem lại hiệu ứng nhãn cầu trong thời gian ngắn ra còn có gì có thể tiếp thu?

Nhưng, để Lý Bạch trở thành một tay chơi, để Trang Tử trở thành Carnegie, quả thực có thể cho các tay chơi văn hóa ăn một bữa cơm nhờ của văn hóa. (Lưu Bội, theo Pháp luật vãn báo)

Lục Thiên Minh (nhà văn):

Công nghệ làm ra loại tri thức nực cười này đáng để chúng ta hoài nghi và ngẫm nghĩ, “Tôi cho rằng đã đến lúc cần có người đứng lại để nói cho ra nhẽ”. Khi biết rằng người có quan điểm này là một tiến sĩ ở Đại học Bắc Kinh, Lục Thiên Minh càng kinh ngạc, “Lý Bạch đã đứng sừng sững bằng chính tác phẩm của mình, bất kể là người có học hay không có học đều đã ít nhiều được đọc qua, phẩm chất nghệ thuật của thi nhân là không cần phải bàn cãi. Việc làm này của ông ta có khác gì của “ả phù dung”? Rất nhiều lừa lọc, thậm chí không bằng việc làm thuốc giả. Như vậy chỉ tự làm mất mặt mình, tổn hại đến hình ảnh của mình, động thổ ngay trên đầu tổ tông mình, thật là một sự sỉ nhục.

Trần Thôn (nhà văn):

Tôi đã đọc được tin này trên mạng, nhưng không mở ra xem, cảm giác đầu tiên lúc đó là lại một kẻ tâm thần nữa ra đời. Thật ra, để ứng xử với loại người này, thái độ tốt nhất là đừng để ý đến ông ta, bạn càng chửi ông ta thì có lẽ ông ta càng lấy làm sung sướng, bởi vì đó chính là điều mà ông ta muốn hướng tới. Chửi ông ta nghĩa là giúp ông ta nổi tiếng mà thôi.

Kim Lệ Hồng (người làm xuất bản):

Tôi không đọc sách, tôi nghĩ chỉ có cái tên là “rụng rời” thôi, chứ kỳ thực trong đó chẳng có gì. Một số người đã dùng cách này làm thủ đoạn để bán sách ra thị trường, một thủ đoạn marketing hạng bét. Thật ra như thế là coi thường độc giả, ngỡ rằng trong sách có chửi mắng xiên xẹo thì bạn đọc sẽ hưởng ứng. Trước đây giáo sư Lý Linh của Đại học Bắc Kinh có viết về Khổng Tử, cũng dùng một tiêu đề thật kinh người: “Tang gia cẩu: Tôi đọc Luận Ngữ”, cho rằng cái tên sách đó có thể giật gân, kỳ thực sách chưa chắc đã ra gì.

Đại diện Nhà xuất bản Trung Quốc đương đại:

Đại diện phía nhà xuất bản - ông Châu Ngũ Nhất - nói: Khi nhận được bản thảo cuốn sách, NXB cũng không suy tính quá nhiều, chỉ thấy biên tập đưa lên, nói rằng đây là một cuốn sách nói về Lý Bạch của một tiến sĩ ở Đại học Bắc Kinh. “Nghĩ đến chuyện văn hóa truyền thống đang sốt, được, vậy thì cho xuất bản. Nói thật, lúc đó cuốn sách cũng chưa có lời đánh giá gì là tốt, dự định cho in 8.000 bản. Không ngờ sách vừa ra thì đã gây ầm ĩ trên mạng, thậm chí có rất nhiều lời phê bình, đó là việc ngoài dự liệu của chúng tôi. Nếu ảnh hưởng xã hội thật sự không tốt, chúng tôi sẽ có biện pháp xử lý, cùng lắm là không phát hành nữa.”

Tiến sĩ Đàn và cách nghĩ mới về Thi tiên Lý Bạch

lybach2.jpg


Lý Bạch là một tay chơi ư?

“Tay chơi” là từ thường dùng để chỉ một thành viên thuộc xã hội đen, nếu tìm một từ chính thống hơn để thay thế, thì đó là “lưu manh”. Để chứng minh quan điểm coi thi tiên Lý Bạch chỉ là một tay chơi hay tên lưu manh, trong cuốn sách của mình, Đàn Tác Văn đã đưa ra không ít chứng cứ.

Đàn Tác Văn cho rằng, Lý Bạch đề cao hiệp khách, nhưng hiệp khách trong thời cổ đại là một từ gây tranh cãi, nói về chính diện thì đó là nghĩa sĩ, phản diện thì đó là lưu manh. Tiến sĩ Đàn dựa trên các câu thơ của Lý Bạch để phân tích và khẳng định Lý Bạch thích đánh hội đồng, mộng tưởng giết người giữa chợ. Trong bài thơ “Tặng Tòng Huynh…???”, có câu: “Kết phát vị thức sự, sở giao tận hào hùng”. Tôi đã bện tóc rồi, mà vẫn chưa hiểu đạo đời, những người đã kết giao đều là tay chơi trứ danh, đều là anh hùng hào hiệp. “Thác thân bạch đao lý, sát nhân hồng tiêm trung”, đây chính là lý tưởng của Lý Bạch, chém người giữa chợ. Đương nhiên, việc hành hiệp trượng nghĩa của ông sẽ nổi như cồn trong bối cảnh đó.

Đàn Tác Văn thậm chí còn phát hiện Lý Bạch từng đánh hội đồng trong bài “Thuật cực tặng giang dương tải lục điệu”

So với “tay chơi”, “lưu manh” hợp hơn với Lý Bạch

Cái tên Lý Bạch gắn liền với thi ca, mà một người đã gắn với thi ca có thể đảm bảo rằng người ấy không liên quan tới cái gì “đen tối”? Phải nhớ rằng con người gan to thế nào, Lý Bạch cũng tồi tệ nhiều như thế - trước đây, có người nói Lý Bạch là kẻ mê muội quan lộ, thì thấy có vẻ lạ lùng; giờ đây, lại có người nói Lý Bạch là nhận vật của Hắc đạo (xã hội đen), thì có lẽ không còn mới mẻ. Đọc tin này, người ta không còn kinh ngạc nữa mà chỉ ngờ vực rằng lại là một thủ đoạn bán hàng nữa mà thôi.

Theo lời Đàn Tác Văn, Lý Bạch đời nhà Đường hóa ra chỉ là một tên lưu manh, núp váy đàn bà, đánh hội đồng, mộng tưởng chém người giữa chợ… thật đáng là tay chơi số một đời Đường. Đương nhiên, để chứng minh quan điểm hùng hồn của mình với tư cách một nghiên cứu đáng tin cậy, người nghiên cứu đã viết hẳn một cuốn sách.

Một thi nhân kiệt xuất có thể đồng thời là một “nhân vật Hắc đạo” không? Tôi tin rằng có thể, cũng giống như nhà tư tưởng Khổng Tử còn là “con chó nhà tang”, nhà quân sự Gia Cát Lượng cũng có thể đóng tốt vai “???”, nhà văn Tư Mã Tương Như cũng có thể “cướp tài hiếp sắc, nuôi bồ” vậy. Một người có vĩ đại và cao cả đến đâu, một khi đã bị bới lông tìm vết thì việc tìm ra những vết cũng không có gì là khó. Như ngày nay, biết bao minh tinh, chính trị gia, danh nhân văn hóa dễ dàng bị người khác tìm ra “chuyện xấu xa”, đem ra làm náo loạn dư luận, đồng thời nhanh chóng sản sinh ra một “danh nhân” mới. Có điều “bới lông” những người nổi tiếng ngày nay thì nguy cơ rất lớn, không cẩn thận là bị ra tòa, bồi thường… ngay.

Điều này có thể lý giải tại sao ngày càng nhiều danh nhân lịch sử đột nhiên bị lôi ra làm tâm điểm tranh cãi – dù có bình luận thế nào, “người bị hại” cũng không thể đội mồ lên mà lôi cổ người viết ra trước pháp luật được.

Tiến sĩ Đàn phát hiện Lý Bạch là “tay chơi”, bôi đen bậc thi tiên trong mắt mọi người, đương nhiên không phải là không có tác dụng nào, vì chí ít ông cũng đã có thể đánh thức não cân của người đọc trong nhận thức về các nhân vật lịch sử. Dù như vậy, những động tác ấy cũng có phần bé xé ra to, là lừa dối, thậm chí là lấy lòng thiên hạ.

lybach3.jpg


Bìa cuốn "Lý Bạch - Tay chơi số 1 Đại Đường"

Trong lịch sử văn học Trung Quốc, Lý Bạch là một thi nhân kiệt xuất – suốt đời ông đã làm ra vô số bài thơ, lưu truyền đến nay cũng có gần ngàn bài. Lịch sử Đại Đường và lịch sử văn học Trung Quốc đương nhiên không tính đến quan hệ giữa Lý Bạch và một “tay chơi”, nói gì đến “tay chơi số 1 Đại Đường”, mà đây toàn là “phát minh” của tiến sĩ Đàn, “phát minh” chứ không phải “phát hiện”. “Tay chơi” là từ xuất phát chủ yếu từ Quảng Đông và Hongkong, nó nổi tiếng từ một bộ phim và thường dùng để chỉ một thành viên của xã hội đen, nếu dùng một từ sách vở hơn thì đó là “lưu manh”. Tiến sĩ Đàn dựa vào thơ của Lý Bạch để định danh ông, như thế có lẽ ông đã có rất nhiều từ thay thế tương tự.
 
Kỳ thực, sách của Đàn Tác Văn cũng không phải là một luận trước học thuật nghiêm túc gì, logic khảo chứng, phán đoán, quan điểm của ông ta cùng lắm chỉ là một thứ gia vị của xã hội giải trí này, chỉ đủ để mua vui cho bạn mà thôi. Chúng ta hà tất phải coi đó là cái gì nghiêm túc? Tôi tin rằng Lý Bạch ở dưới suối vàng cũng thừa hiểu rằng chẳng cần vì một chút hư danh mà phải đội mồ đứng dậy cãi lý với Đàn Tác Văn làm gì.

Về phương diện pháp luật

Pháp luật hiện hành, bao gồm cả pháp luật trong và ngoài Trung Quốc đều có những quy định rõ ràng để xét xử việc xúc phạm danh dự của người đã khuất. Những người thân của người đã khuất có thể khởi kiện, điều này xuất phát từ nhu cầu bảo vệ một xã hội lành mạnh và tôn trọng tình cảm của những người thân của người đã khuất, thông thường sẽ do người thân đưa ra tố tụng dân sự (tội sử dụng một cách phi pháp tài sản của người khác), nghiêm trọng thì có thể quy trách nhiệm hình sự.

Nhưng vài năm gần đây, đặc biệt là cùng với sự phát triển của mạng internet, một làn sóng dựa hơi cổ nhân để mưu cầu danh lợi đã xuất hiện (và ngày càng có chiều hướng gia tăng). Một số người, vì một mục đích nào đó, đã phát ngôn những luận điệu kỳ quái. Nếu như việc này bị người thân của người đã khuất khởi kiện , thì chắc chắc các tác giả kia sẽ phải chịu trách nhiệm dân sự hoặc hình sự tương ứng. Nhưng đối với những người bôi nhọ cổ nhân, đó dường như vẫn là một biện pháp với cái giá quá rẻ mà hữu hiệu để nổi tiếng. Và điều này chắc chắn gây ra ảnh hưởng tiêu cực tới xã hội, chủ yếu trên những mặt sau:

1. Khuyến khích phong trào mượn cớ viết lách gây tổn hại danh dự người khác nhằm cầu danh đoạt lợi, tác động xấu tới xã hội.
2. Gây hại lớn tới một bộ phận ưu tú trong văn hóa truyền thống của Trung Quốc.
3. Gây hại khôn lường đối với hình tượng quốc gia.

Tuy nhiên pháp luật Trung Quốc hiện hành vẫn để trống khoảng này. Chủ yếu biểu hiện như sau:

1. Chưa xác định rõ về hiện tượng này. Xét cho cùng có đúng là xâm phạm hay chưa, là xâm hại đến danh dự của ai.
2. Áp dụng biện pháp nào để tiến hànhđiều tra. Do Nhà nước hay do một đoàn thể xã hội nào đó đứng ra khởi kiện , đầu tiên là áp dụng con đường hành chính hay tư pháp để truy cứu.
3. Ai có thể là chủ thể được bồi thường quyền lợi?

Chúng ta sẽ tiến hành thảo luận về vấn đề thứ nhất. Hành vi này xét cho cùng có phải là xâm phạm danh dự hay không? Cổ nhân dù mất đã lâu, nhưng danh dự của họ chắc chắn vẫn còn. Hoặc coi cổ nhân là những “công dân” đã khuất của đất nước, danh dự của họ cần được bảo vệ. Có nghĩa là, người đã khuất cũng có danh dự, nhưng việc bảo vệ danh dự này chủ yếu xuất phát từ ý muốn của những người thân của họ, hoặc xuất phát từ tinh thần bảo vệ một xã hội lành mạnh. Hiện nay, hành vi của các “quý ngài” xào nấu cổ nhân chắc chắn làm tổn hại tới danh dự của họ, nhưng trọng điểm của nó là gì? Đó mới là vấn đề. Trên đây chúng ta đã nói, nó chủ yếu gây hại tới lợi ích xã hội và quốc gia, bởi vậy, có thể khẳng định, việc vấy bẩn, bôi nhọ, nhục mạ cổ nhân như vậy đã cấu thành tội vi phạm danh dự cổ nhân.

Đối với vấn đề thứ hai, nhà nước nên áp dụng biện pháp và chế tài thích hợp để ngăn chặn. Đầu tiên là tiến hành quy phạm từ (quá trình) lập pháp, định tính đối với hành vi này, quy định chủng loại của nó, áp dụng biện pháp điều tra thế nào… Hơn nữa, phải có những quy định rõ ràng đối với các cơ quan đứng ra khởi kiện. Có thể trao quyền đòi bồi thường cho một số cơ quan nhà nước nào đó, như Bộ quản lý Văn hóa hoặc một số đoàn thể văn hóa xã hội, như Hội Nhà văn,…

Đối với vấn đề thứ ba, chúng tôi cho rằng, chủ thể đòi bồi thường nên phân làm hai phần: một là coi nhà nước là chủ thể, quyền lợi này của nhà nước không thể bị bỏ qua, nhất định phải tiến hành, bao gồm cả (xử phạt) dân sự, hành chính và hình sự. Hai là, nếu như cổ nhân có người thân có thể tìm tung tích, được cơ quan hữu quan xác nhận, họ có thể bằng danh nghĩa của mình, truy cứu trách nhiệm dân sự của đối tượng xâm phạm danh dự, cũng có thể thông qua trách nhiệm hành chính và hình sự của người xâm phạm danh dự. Nhưng trách nhiệm dân sự, họ có thể bỏ qua, áp dụng nguyên tắc tự nguyện, đây là điểm khác so với chủ thể đòi bồi thường là nhà nước.

Theo Vietimes
 
Người đời xưa sống và nghĩ khác chúng ta lắm,cớ sao lấy cái suy nghĩ "cục cằn nay" để "áp đặt" về người xưa.Đáng trách thay !

Tệ thay cho những người có cái thói muốn vít lá bẻ cành .
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top