• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Văn học Xô Viết trở lại như trong mơ

Hide Nguyễn

Du mục số
Tác giả: Lê Đỗ Huy



Hai thập niên sau ngày Liên Xô tan rã, đã có những tín hiệu cho thấy những trang sách thời Xô Viết đang được lật giở lại. Xem ra, văn học thời Xô Viết đậm chất nhân bản đâu dễ bị loại ra khỏi tâm tưởng người đọc, cả ở nước Nga lẫn nước ngoài.


LTS: Cách xa nước Nga hàng vạn dặm, tại Hà Nội, văn học thiếu nhi Xô Viết “đang trở lại ấn tượng” với những tác phẩm lần đầu ra mắt bạn đọc tiếng Việt. Đây là biểu hiện phục hưng của nền văn học đậm chất Xô Viết hay chỉ là cao đỉnh của “dẫu lìa ngó ý …”?

Từ điểm nhìn tham chiếu

Phiêu diêu cùng “Dế mèn”, thiếu nhi Hà Nội của những năm sau tiếp quản cũng từng ngủ thiếp đi trong lời mẹ đọc truyện ông già Khốt-ta-bít, tướng cướp Bác-ma-lêy (Bác sĩ Aibôlít), Phi-li-pốc đi học; từng bị hớp hồn bởi những truyện cổ Nga được Liên Xô hào phóng in cả tập dày bằng tiếng Việt, với tranh minh hoạ đẹp như trong mơ; từng bị gọi là “Mít-đặc” mỗi lần không thuộc bài …


Lớn chút nữa, chúng ta mê mải với “Timua và đồng đội”. Những thần tượng thiếu niên Xô Viết ấy vẫn thân thuộc với ta cả hôm nay, khi đã biết rằng, thanh thiếu niên Liên Xô đã không thể tự phát lập ra bất cứ tổ chức “ngoài luồng” nào, dù thiện nguyện.


Xem truyện cổ Nga qua phim Xô Viết, trong tiếng Việt xuất hiện từ “Chéc” (quỷ lùn Tréc-nơ-mo, Ruslan và Ludmila), khổ cho những ai bị gán cho biệt hiệu ấy. Chúng ta từng vò đầu bứt tóc để tìm hiểu nhân cách Petchorin của Lermontov. Rồi bị giằng xé giữa tấm gương ái quốc của Taras Bulba với cốt cách chung tình của con trai ông, bị cha giết theo mô-típ An Dương Vương - sự tích Nỏ thần. Rồi đến lúc những ai không tỏ ra nồng nhiệt tôn thờ hình tượng Pavel Korchagin có thể bị chậm vào Đoàn... Chúng ta kính trọng “Ruồi trâu” (đến Việt Nam qua bản dịch từ tiếng Nga), có pha chút lo lắng, (nếu là mình) liệu mình có dám từ bỏ vinh hoa phú quý để dấn thân vào con đường: “gươm kề cổ, súng kề tai”, không vỡ ngay ra được rằng chính cha ông của mình đã từng chọn Đường Kách mệnh


MitDac2.jpg

Nhân vật Mít Đặc trong cuốn truyện "Chuyện phiêu lưu của Mít Đặc và các bạn".
Nguồn ảnh: Wikipedia


Không chỉ có giới học giả, mà cả độc giả nay ở tuổi đầu bạc, đều chung cảm nhận rằng văn học Xô Viết từng tiếp thêm nguồn cảm hứng có tính cách mạng cho người Việt Nam trong cuộc kháng chiến lâu dài, gian khổ; đã ảnh hưởng tới hoạt động sáng tác, và nhất là tới chiến đấu và lao động. Những dòng thơ, trang văn xuôi như “Đợi anh về” của K. Simonov, “Thép đã tôi thế đấy" của N. Ostrovsky, “Cơn bão táp” của I. Erenburrg, “Chuyện một người chân chính” của B. Polevoi, “Bông hồng vàng” của Paustovsky... đã vang lên bên “bục giảng dưới hầm sâu”, giữa những trận bom Mỹ. Sách văn học Xô Viết từng được tìm thấy bên xác của các chiến sĩ giải phóng quân.


Nhìn chung, ít nhất đã có hai thế hệ người đọc Việt Nam từng ngập vào những ấn phẩm đồ sộ của văn học Xô Viết và cả kinh điển văn học Nga, có lúc là nguồn ngoại văn gần như duy nhất. Gần đây, có nhà nghiên cứu cũng tìm thấy trong Nhật ký Đặng Thuỳ Trâm những tiếng vọng của văn học Xô Viết.


Những năm 80, mỗi chàng trai đều có thể trở thành một dị bản trớ trêu của “Cánh buồm đỏ thắm” ở Hà Nội, khi nhận thấy nàng Alice cạnh nhà (Living next door to Alice – Ban nhạc Smokie) vừa được một chiếc xe máy Peugeout 102 đỏ thắm đón đi...


Nhưng những câu thần chú như “Hồng hồng xám xám ” của Hoàng tử Ivan từng ngân nga như bài hát của tuổi thơ, để rồi báo ứng hôm nay, mỗi khi ta bất ngờ gặp quý nhân - thường là bạn bè thân thiết, hay con cháu họ, từ một thời đã xa. Những trang sách tuổi thơ theo ta mãi, bất chấp thực dụng, vô cảm, chụp giật.


Trải qua một cuộc bể dâu …


Nhưng, đối với thế hệ nhà văn Nga sinh trưởng trước cách mạng tháng Mười, nhiều người đã phải trải qua cuộc hoá thân, lột xác, để có được - hoặc vay mượn - bản chất của giai cấp mà họ không phải là đại biểu. Không phải ai cũng làm nổi điều đó, như bá tước Alexei Tolstoy. Nhiều nhà văn Nga phải rời đất nước Xô Viết, chịu phận lưu vong. Một số khác nhận thấy mình giữa hàng vạn tù nhân trong các trại tập trung khủng khiếp kiểu gulag của Stalin. Có những người, bất chấp trả giá, vẫn đi theo khuynh hướng sáng tác của riêng mình, như Blok, Esenin, Bulgakov ….


VanhocNga1.jpg

Tại một cửa hàng sách.


Cho dù hình mẫu trung tâm của văn học hiện thực XHCN là người bôn-sê-vích, với ý chí thép, nền văn học này đã không làm mất chất lãng mạn của con người Nga. Hơn nữa, văn học Xô Viết còn phản ảnh được những nền nếp về đạo đức của xã hội Xô Viết, mà người Nga chân chính hôm nay vẫn mong tái hiện.
Nhiệm vụ của nền văn học kiểu mới là xây dựng con người mới của xã hội mới – xã hội Xô Viết, vì thế văn chương cũng cần được Xô Viết hoá (sovietize), dù ép buộc, nhất là từ 1932, khi Stalin định nghĩa phương pháp sáng tác hiện thực XHCN cho văn học và nghệ thuật. Vẽ tranh, làm thơ, viết văn, soạn kịch … đều phải tuân thủ mục tiêu vạch trần tội ác của chủ nghĩa tư bản, ngợi ca CNXH, để khêu gợi tình cảm cách mạng trong độc giả, khán giả, đốt nóng trí tuệ quần chúng bằng phẫn nộ chính đáng.


Nhà văn Xô Viết, được ví như người kiến trúc sư tâm hồn, có nhiệm vụ tác động lên người đọc như nhà tuyên huấn (propagandist); phải tạo dựng được hình tượng anh hùng, có hành vi chủ quan và khát vọng cá nhân phù hợp với tiến trình khách quan của cuộc cách mạng tất thắng trên toàn cầu. Nhân vật trung tâm của tác phẩm nhất thiết phải là chính diện, tích cực, phải là người anh hùng trong chiến đấu và lao động. Nhưng may thay khi có những ngoại lệ của buổi đầu, như Sông Đông êm đềm của M. Solokhov, hay Chiến bại của A. Fadeev.


Không khan hiếm lắm nguyên mẫu để xây dựng hình tượng người anh hùng trong hiệp đầu cuộc đấu ai thắng ai (кто кого): trong thời nội chiến, thời kỳ công nghiệp hoá, hợp tác hoá tưng bừng của Stalin, trong Chiến tranh vệ quốc vĩ đại, cũng như trong những năm hào hùng phát triển kinh tế theo chiều rộng, mãi cho tới nửa đầu thập kỷ 70, khi Mỹ rút được ra khỏi vũng lầy chiến tranh ở Việt Nam.


Muôn vàn thách thức đã lộ diện trong lòng xã hội Xô Viết cuối thập kỷ 70, với cả văn học lẫn nghệ thuật. Đó là những năm kinh tế Liên xô sa lầy trong xu thế tất yếu phải chuyển hướng phát triển theo chiều sâu, nay được mệnh danh là thời đại “trì trệ”, dưới triều Brejnev. Các nhà văn hẳn đã khó chọn được nhân vật chính của mình khớp với khuôn mẫu truyền thống của văn chương hiện thực xã hội chủ nghĩa. Tuy nhiên, thủ pháp văn học và tài năng - có thể là nhất thời của một số nhà văn, vẫn tạo nên những tác phẩm bán chạy, tiếp tục ru ngủ người đọc về những thánh thần của một thiên đường ảo tưởng.


Xã hội đặc quyền, đặc lợi đã sản sinh một số nhà văn có thu nhập cao nhờ viết tác phẩm “ăn khách”, được nhà nước phát hành số lượng lớn, và được tái bản liên tục. Những tài năng tầm thường trong họ sẽ bị chôn vùi ngay vào thời điểm bão táp tư bản hoá vần vũ khắp nước Nga, đầu thập kỷ 90. Nhưng trước đó, cũng định dạng một dòng văn học Xô Viết “trăn trở”, mà người đọc Việt Nam từng biết đến ít nhất một đại biểu của nó: tiểu thuyết Thao thức. Tác giả A. Kron đã cố gắng phản ảnh một xã hội Xô Viết đa chiều hơn, nhiều màu sắc hơn, nhưng trơ tráo hơn.


Cuộc chiến ở Afghanistan không đem lại những hình tượng anh hùng trong chiến đấu cho văn chương. Một nền văn học được xem là phương tiện để giành những mục tiêu chính trị, đã tỏ ra bất lực khi cần phản ảnh thế giới quan, nhân sinh quan của người lính Xô Viết anh dũng trong thực hiện nhiệm vụ quốc tế, nhưng bại trận; hay hình ảnh người thanh niên “vừa hồng vừa chuyên” trong xung đột tuyệt vọng với tham ô tập thể, và thói lạm quyền. Bắt đầu đóng băng những hứng khởi trong thể hiện “tính Đảng, tính nhân dân, tính thiết thực” - các nguyên tắc của văn nghệ hiện thực xã hội chủ nghĩa Xô Viết, trong điều kiện cách mạng thoái trào, kinh tế tụt hậu, luân lý đảo điên …


Liên Xô sụp, cũng sụp luôn đỉnh núi tuyết là dòng văn học hiện thực xã hội chủ nghĩa Xô Viết (соцреализм). Văn học hiện thực XHCN Xô Viết đã không thể trở thành “kinh điển” như văn học Nga, trong không gian địa chính trị hậu Xô Viết.


Nguồn : VNN
 
Cho dù văn học hiện thực XHCN của Nga bị quy kết là phi tự nhiên, là chứa đầy mâu thuẫn, là công cụ của nền chuyên chế... Bề thế của nó trên văn đàn hậu Xô Viết vẫn siêu trường, siêu trọng.

Tượng đài hoành tráng

Sự thật mà văn học hiện thực XHXN không hẳn đã là những gì nhà văn cảm nhận, mà là những gì Đảng cho là tiêu biểu và xứng đáng được mô tả, nó từng là liều thuốc phóng cho thời cao trào, và toa thuốc an thần cho thời thoái trào, ở xứ sở của những “anh hùng thời đại”.

Một nền văn học Nga “không nhỏ, không lớn" (1) đã hình thành. Nhưng các nhà văn Nga hôm nay chưa cho ta biết gì nhiều hơn ngoài chuyện về những kẻ không túng vẫn làm càn.

Từ lễ kỷ niệm lần thứ 90 ngày cách mạng tháng Mười, trên thị trường sách như vang lên bài hát khải hoàn với những tác phẩm của Kataev, Serafimovitch, Aitmatov, A. Tolstoy; đang nhớ lại những tên tuổi “vang bóng một thời”: Gorky, Fedin, Bondarev, Iulian Semenov, Anatoly Ivanov …

VanhocNga.jpg


Hiện tượng này của văn học Nga lập tức được các nhà phê bình văn học để ý. Trong bài viết trên Ngọn lửa nhỏ (Ogonek, số 01 – 02, 2007), tác giả D. Bykov cho rằng việc người đọc quay lại với văn học Xô Viết chứng tỏ, ngoài văn học - nghệ thuật hiện thực XHCN, đã không còn gì đọng lại của một thời Xô Viết. Ông viết “nay đã gần đến hoàn hôn cho nền văn minh Nga - thời kỳ mà lời văn như phát đạn, và người ta bắn nhau vì nguyên tắc. Dân Nga đang tiến vào kỷ nguyên của nguyên liệu và vật chất, khi những quan điểm vĩ đại nhưng trừu tượng đã không còn có nghĩa”.

Nhưng người đọc vẫn có thể đọc văn học Xô Viết như đi xem bảo tàng. Sống trong túp lều cạnh hồ Ra-zơ-lip chắc không dễ đối với người Nga mới, nhưng họ hoàn toàn có thể đi thăm kỳ quan này.

Nguyên nhân thứ hai, dễ được giới nghiên cứu văn học trong ngoài Nga nhất trí, là sách văn học Xô Viết dễ đọc hơn so với dòng văn học không truyền thống của Nga (ruskaya netraditsionnaya proza, hay alternativnaya literatura) hiện nay. Mặt khác, bên cạnh không ít hình tượng anh hùng trong các sách bán chạy thời Xô Viết, nay cứng quèo, thiếu sức sống, vì thế bị quên, nhiều nhân vật phụ vẫn sống trong người đọc (như triết gia dân dã - lão Suka trong Đất vỡ hoang). Hệ tư tưởng thì già cỗi, nay ít ai thực sự quan tâm. Ngay cả nhân vật phản diện như Muler (trong Mười bảy khoảnh khắc của mùa xuân) cũng khá sống động trong mắt người tiêu dùng không thông thái lắm của thị trường sách hôm nay, vì sự vô sỉ và tàn bạo là đặc trưng của thời tích luỹ tư bản nguyên thuỷ ở nước Nga mới (2). Trình độ của người đọc hiện đại khiến các nhà sách có thể mạnh tay nối bản cả những sách loại mèng thời Xô Viết.

Điều thứ ba liên quan tới chức trách muôn thuở của nhà văn: “làm thư ký”. Cho dù văn học Xô Viết “bị” gọi là một “nền văn học thư ký" (3), chấp bút theo mệnh lệnh, nhiều nhà văn Nga vẫn không thoát khỏi cái “nghiệp chướng” muôn đời: “làm thư ký cho thời đại”. Như Rybakov, Aksenov, Iu.Trifonov, hai anh em viết truyện viễn tưởng nổi tiếng Strugatsky … bất chấp sinh mạng bị đe doạ. Như Bulgakov và Okudjava vĩ đại, cho dù quan điểm của họ có thể chưa bị thử thách khốc liệt bởi những bức tường thép của Beria. “Sinh nghề tử nghiệp”, những kiệt tác của họ đã được cả độc giả ở Nga và thế giới ngưỡng mộ. Có điều những gì họ để lại, tiếc thay, không bề thế như những núi kinh điển mà các cây đại thụ của văn học thế giới như Lev Tolstoy, Tchekhov, Gogol … đã cho ta thừa hưởng.

Hẳn là nhiều nhà văn Xô Viết từng bị kiềm toả khi cầm bút. Nhưng nếu ta nói rằng ngày xưa, “các cụ” đã tha hồ nhả ngọc phun châu, thì tính sao đây với những năm tháng đi đầy của Pushkin, Lermontov, và án tử hình được đặc xá vào phút cuối của Dostoyevsky?

Vậy là, ngoài giá trị thẩm mỹ, văn học thời nào cũng còn có giá trị lịch sử. Chúng bảo tồn những nét nổi bật của thời đại ấy. Còn giá trị thẩm mỹ của văn học Xô Viết? Nôm na, đó là cái đẹp thể chất và tinh thần, là tài hoa, là đức độ, là những gì gần gụi với tâm hồn Nga. Ai viết hay thì các bạn Nga bảo là: “đã thả hồn vào trang sách” (душа вложена). Tchekhov dạy: “Trong con người, mọi thứ phải tuyệt diệu”.

Nhưng Nga còn quá nghèo để tăng giao diện văn học lên cho người đọc được như của các cường quốc đọc như Mỹ, Anh. Hơn nữa, bên “đống của” đồ sộ đến thế về văn học, học giả Nga vẫn trích lời Nabokov, rằng “những trang vàng ngọc trong kinh điển Nga chỉ in ra được một tập sách không dày lắm”. Văn đàn hiện đại thì chẳng còn mấy ai, ngoài một số “phu đào huyệt” (могильщики) cho nền văn học Xô Viết, hay dăm chị văn sĩ chuyên giật gân độc giả bằng trinh thám dài kỳ…

Phần giữa bài này có nói đến một sự “quyến rũ” nữa của văn học Xô Viết, đó là tác dụng ru hời. Học giả Nga điểm tên những “liều thuốc ngủ” như thế: Tĩnh lặng (Iu. Boldarev), Số phận (P. Proskurin), Hạnh phúc (P. Pavlenko) …

D. Bykov cho rằng, nước Nga sau những biến đổi “rung chuyển thế giới”, nay lại quay về với “giấc ngủ đông của gấu”, tả trạng thái này là “lim dim một cách nhàn nhã và trì độn” (состояние уютного туповатого полусна). Văn học Nga những năm cuối 20 - đầu 40, và cuối 60 - đầu 80 từng được viết trong trạng thái như thế.

Những nhận định lớn thường gây tranh luận. Nhưng tổng thống Nga vừa “đánh thức” cả công bộc lẫn tư nhân: “ dậy làm việc đi, ngủ thế đủ rồi” (надо работать и хватит спать) (4)

Hợp phố châu về?

Sự trở lại của văn học Xô Viết có phải là tất yếu? Độc giả Nga quay lại với nó, hay ai đó giúp nó quay lại với độc giả?

Matryoshka2.jpg


Chẳng cần cố tìm câu trả lời. Dù văn học Xô Viết nay có được đọc lại, đối với các thế hệ sau nó vẫn chỉ như những di cảo đã nhàu, hay như những bia đá rêu phong. Những gì của Liên Xô nay cùng lắm chỉ là đối tượng của những phân tích duy mỹ trong lãnh đạm. Một khi cuộc đua số lượng Tiền - Đồ vẫn đang kỳ nước rút, chẳng mấy ai quan tâm: thời đại ấy là tốt hay xấu. Nhưng những người thuộc thế hệ 5X, 6X từng thuộc diện “bay lên nào” - như tôi, mãi đến khi Liên Xô sụp đổ, mới sực hiểu ra rằng thời nào cũng có cái tốt, cái xấu. Như để bù lại, chúng tôi được chứng kiến những công dân Liên Xô bình thường, nhưng nhân hậu, khoẻ, đẹp, và tài năng, không khác gì những hình tượng mà văn học Xô Viết cố xây dựng. Quan trọng nhất là họ sống, còn “con người mới” của chủ nghĩa hiện thực XHCN thì mãi thuộc diện “sách vở”.

Vào cao đỉnh của chủ nghĩa xã hội phát triển ở Liên Xô, cha đỡ đầu của tôi, một công dân Xô Viết, viết cho tôi vào thiếp mừng sinh nhật: “Hãy sống trung thực, có nguyên tắc, và tận tâm” (будь всегда честным, принципиальным, и добросовестным).

Với những nhân vật chính khá gượng gạo, mờ nhạt, thiếu cá tính … văn học hiện thực XHCN Xô Viết mờ dần trong tâm trí tôi. Nhưng lời dặn của cha đỡ đầu thì ngày càng thấm sâu hơn. Vì suốt cuộc đời mình, chính ông đã sống đúng như thế.

Cảm ơn những ai lại đang chuyển tải văn học Xô Viết, giúp ta về lại với những năm tháng đẹp nhất của tình hữu nghị Nga - Việt. Và hãy để cho bản nhạc Khác nào ngày hôm qua (Yesterday Once More, ban nhạc The Capenters), bài hát từng đến Việt Nam qua đường Liên Xô, nói hộ mong muốn của chúng ta:

All my best memories/ Tất cả những kỷ niệm đẹp nhất của tôi
Come back clearly to me/ Tái hiện thật rạng rỡ
Some can even make me cry/ Một số trong chúng còn làm tôi tuôn lệ
Just like before/ Như ngày nào …



*****


Chú thích
(1) Ngày giỗ văn học Xô Viết (Поминки по советской литературе). Victor Eroffeev, báo Văn học Nga (Литературная газетa) 1990.

(2) Anh hùng thời suy đồi như tấm gương của nền văn học Nga. Lev VishNia, báo điện tử Văn Nga: https://www.litnet.ru/st/21.php

(3) Ngày giỗ văn học Xô Viết (Поминки по советской литературе). Victor Eroffeev, báo Văn học Nga (Литературная газетa) 1990.

(4) Theo Truyền hình Nga Rossia 24, 25/12/2009. https://www.vesti.ru/doc.html?id=333100

Nguồn : VNN
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top