Hide Nguyễn
Du mục số
- Xu
- 1,943
Tôi cũng đã qua thời học sinh, một học sinh bình thường, không có gì nổi trội. Tôi thích học nhiều môn, trong đó có Văn và Lịch sử, dù tôi thi khối D. Nhưng tôi thích học Sử dù rằng cô giáo tôi thời đó chẳng có máy chiếu trận đánh, địa hình, tranh ảnh về thời xưa đó. (Van Anh)
Tôi tuy thuộc thế hệ 8X nhưng có lẽ suy nghĩ hơi cổ hủ. Từ khi là giáo viên, tôi cũng đã có rất nhiều suy nghĩ, chưa dám nói là trăn trở. Tôi đọc rất nhiều những bài viết nói về giáo dục, ca ngợi và không ca ngợi, phê phán và không phê phán. Tôi cũng chẳng biện bạch cho bản thân, cho các thầy cô giáo về những hành vi mà báo chí gần đây vẫn nói về họ. Nhưng tôi biết tôi sống trách nhiệm hơn và trách nhiệm đúng hơn từ khi trở thành cô giáo.
Tôi cũng đã qua thời học sinh, một học sinh bình thường, không có gì nổi trội. Tôi thích học nhiều môn, trong đó có Văn và Lịch sử, dù tôi thi khối D. Tôi đang tiếp cận với một số phương pháp dạy đổi mới nhưng vẫn là người tiếp thu nền giáo dục cũ. Tuy không cũ đến mức gọi là "ngày xưa" như bố mẹ tôi vẫn kể nhưng phần lớn nội dung tôi tiếp thu được là từ phương pháp giảng dạy truyền thống, đúng nghĩa của từ giảng bài, có tranh ảnh nhưng chắc chắn là không có máy chiếu, vi tính...
Tất cả môn học đều vậy. Nhưng tôi thích học Sử dù rằng cô giáo tôi thời đó chẳng có máy chiếu trận đánh, địa hình, tranh ảnh về thời xưa đó. Tôi còn nhớ tôi đã ngạc nhiên và hết sức khâm phục nhân dân Liên Xô như thế nào khi nghe cô giảng đến các kế hoạch 5 năm lần thứ nhất, lần thứ hai. Tôi cũng rơi nước mắt khi nghe cô giảng đến nạn đói năm 1945 mà đến khi đọc truyện Vợ nhặt của Kim Lân hay Lão Hạc của Nam Cao tôi vẫn xúc động.
Tôi nhớ không nhiều chi tiết, sự kiện lịch sử nhưng những sự kiện lịch sử chính của nước nhà thì không quên, không lẫn sang sử Trung Quốc được. Tôi cũng rất thích đọc, xem phim tư liệu về chiến tranh. Tôi không sống trong chiến tranh để hiểu hết nhưng khi nghe nhắc về điều đó tôi cũng cảm thấy đau.
Tôi không hiểu tại sao các em học sinh bây giờ lại có suy nghĩ: Học sử khó, khô khan bởi giáo viên chỉ giảng chay, bài giảng chưa sinh động. Các em đổ lỗi cho thầy, cho sách... Tại sao không phải là từ chính các em. Các em đã tự học, tự tìm hiểu chưa? Bài giảng cần phải thêm nhiều tranh ảnh, các nội dung được trình chiếu để dễ xem, dễ nhìn mới nhớ lâu hơn ư?
Các em đâu có phải là học sinh mẫu giáo nữa. Đã lên cấp 2, 3 là giai đoạn tư duy trừu tượng phát triển rồi. Tự bản thân các em đã bắt tay vào học Sử chưa hay đợi có bài giảng của cô hay kênh hình của sách nhiều hơn thì mới thích học? Tìm hiểu về quá khứ để nhìn về cuộc sống hiện tại thật hay biết bao đâu cần phải ai nhắc nhở, mà tự mình khám phá thì hay biết bao?
Hồi đi học, cũng một lần, nhiều lớp tôi đòi đổi giáo viên vì thầy dạy không hay. Nhưng hôm đó đã có bốn bạn trong lớp nói rằng: Hãy nghĩ xem mình đã xứng đáng là học trò chưa, ý thức học của mình thế nào rồi hãy đòi đổi. Sau đó, lớp tôi không đòi đổi thầy nữa. Tôi luôn nghĩ đến câu nói đó khi thấy một số hiện tượng học sinh phê phán, chê bai thầy cô, phụ huynh đòi đổi cô giáo cho con.
Thế hệ cha anh đi trước tôi, trước các bạn học sinh bây giờ vẫn học trong những điều kiện vật chất còn khó khăn và hiện vẫn đang góp phần xây dựng đất nước từ những hiểu biết họ đã học trên ghế nhà trường trong nền giáo dục cũ và tiếp nhận sự đổi mới. Tôi nhớ đến câu hát nào đó: "Đừng hỏi Tổ quốc đã làm gì cho ta, mà cần hỏi ta đã làm gì cho Tổ quốc hôm nay".
Nguồn : VnEpress.
------------------------
Ý kiến bạn đọc :
Học sinh than môn Sử là đúng
Qua bài viết của bạn Vân Anh, tôi chưa hoàn toàn đồng ý với những điều bạn nói. Tôi xin trình bày thực tế...
Môn Lịch sử tôi đã học cách đây 12 năm, cho đến bây giờ bước ra xã hội, kiến thức môn Sử đã giúp tôi những gì? Đó là vào những ngày lễ lớn 30/4, 2/9... nếu đối tác nước ngoài hỏi thì tôi trả lời, họa chăng có dịp đến những khu du lịch, đền thờ các anh hùng dân tộc tôi còn biết những người đó đã từng làm gì, riêng về mốc thời gian là đành chịu...
Tôi nói như vậy có nghĩa là theo quan điểm cá nhân nhận thấy, học sinh bây giờ than môn Sử là quá đúng. Học thì rất vất vả, phải thuộc lòng nhiều thứ không tác dụng về sau, như nhớ chi tiết mốc thời gian của một trận đánh nào đó, ngày sinh... hoàn toàn không cần thiết và rất không khoa học
Tôi nhận thấy chỉ nên dạy những điểm chính, không bắt học sinh học thuộc lòng, nên bỏ diễn biến chi tiết. Tốt nhất là để học sinh nhớ tên các danh nhân, anh hùng, đóng góp chính của các vị đó là gì cho đất nước, cũng như các mốc trọng đại trong cuộc chiến bảo vệ Tổ quốc là đã tốt lắm rồi.
(Lam Thanh Phuong)
Đừng tạo nên trào lưu đòi hỏi thái quá với thầy cô giáo
Tôi là một nhà báo. Dù không được phân công viết về giáo dục nhưng tôi thường xem thông tin về lĩnh vực này trên báo chí. Tôi thấy hiện nay đang có quá nhiều những bài viết cổ xuý cho trào lưu phê phán cách dạy học trong nhà trường, nhất là chê trách phương pháp dạy môn Lịch sử.
Tôi không được đi nước ngoài, không có điều kiện xem họ dạy môn Lịch sử ra sao, nhưng tôi đã được học ở nước mình, từ những thầy cô giáo trường huyện vùng nông thôn nghèo tỉnh Bắc Giang những bài học lịch sử đầu tiên. Cho đến giờ, ở tuổi 30, tôi không thể nhớ hết những gì đã học nhưng không quên những mốc dấu lịch sử quan trọng của dân tộc.
Các em học sinh bây giờ có điều kiện học tập tốt hơn, ví dụ như muốn tìm hiểu kỹ về nhân vật nào, triều đại nào đều có thể lên thư viện trường tìm kiếm hoặc dễ dàng mua sách đọc. Tại nhiều vùng nông thôn, quán Internet đã về sát trường học, chỉ cần một thao tác đơn giản qua google là có thể tìm thấy vô số tư liệu hữu ích.
Vậy nhưng bạn thử dạo qua quán Internet một vài lần xem, hầu như chỉ thấy học sinh chơi games, chat, rất ít em có ý thức coi Internet là một công cụ hữu ích phục vụ học tập.
Ý thức học tập không tốt, không chịu đào sâu suy nghĩ, khi không nhớ được bài giảng thì lên tiếng chê thầy cô dạy theo phương pháp cũ, không đổi mới nên học sinh mới không nhớ được. Cách tư duy như vậy không bao giờ có thể giúp học sinh học khá hơn cho dù thày cô có tâm huyết đến đâu.
Nhà trường, phụ huynh và bản thân học sinh phải xác định, học sinh đến trường "phải học" và nâng cao ý thức tự học chứ không phải đến trường thích môn nào thì học môn ấy. Trường học khác với các câu lạc bộ hình thành theo sở thích.
Với đa số học sinh, người không có đầu óc thần đồng nổi trội thì chẳng có môn học nào dễ dàng, môn học nào cũng cần phải dành lượng thời gian phù hợp, có một phương pháp tự học thích hợp thì mới tiếp thu được kiến thức.
(Nguyễn Thị Lan)
Tôi tuy thuộc thế hệ 8X nhưng có lẽ suy nghĩ hơi cổ hủ. Từ khi là giáo viên, tôi cũng đã có rất nhiều suy nghĩ, chưa dám nói là trăn trở. Tôi đọc rất nhiều những bài viết nói về giáo dục, ca ngợi và không ca ngợi, phê phán và không phê phán. Tôi cũng chẳng biện bạch cho bản thân, cho các thầy cô giáo về những hành vi mà báo chí gần đây vẫn nói về họ. Nhưng tôi biết tôi sống trách nhiệm hơn và trách nhiệm đúng hơn từ khi trở thành cô giáo.
Tôi cũng đã qua thời học sinh, một học sinh bình thường, không có gì nổi trội. Tôi thích học nhiều môn, trong đó có Văn và Lịch sử, dù tôi thi khối D. Tôi đang tiếp cận với một số phương pháp dạy đổi mới nhưng vẫn là người tiếp thu nền giáo dục cũ. Tuy không cũ đến mức gọi là "ngày xưa" như bố mẹ tôi vẫn kể nhưng phần lớn nội dung tôi tiếp thu được là từ phương pháp giảng dạy truyền thống, đúng nghĩa của từ giảng bài, có tranh ảnh nhưng chắc chắn là không có máy chiếu, vi tính...
Tất cả môn học đều vậy. Nhưng tôi thích học Sử dù rằng cô giáo tôi thời đó chẳng có máy chiếu trận đánh, địa hình, tranh ảnh về thời xưa đó. Tôi còn nhớ tôi đã ngạc nhiên và hết sức khâm phục nhân dân Liên Xô như thế nào khi nghe cô giảng đến các kế hoạch 5 năm lần thứ nhất, lần thứ hai. Tôi cũng rơi nước mắt khi nghe cô giảng đến nạn đói năm 1945 mà đến khi đọc truyện Vợ nhặt của Kim Lân hay Lão Hạc của Nam Cao tôi vẫn xúc động.
Tôi nhớ không nhiều chi tiết, sự kiện lịch sử nhưng những sự kiện lịch sử chính của nước nhà thì không quên, không lẫn sang sử Trung Quốc được. Tôi cũng rất thích đọc, xem phim tư liệu về chiến tranh. Tôi không sống trong chiến tranh để hiểu hết nhưng khi nghe nhắc về điều đó tôi cũng cảm thấy đau.
Tôi không hiểu tại sao các em học sinh bây giờ lại có suy nghĩ: Học sử khó, khô khan bởi giáo viên chỉ giảng chay, bài giảng chưa sinh động. Các em đổ lỗi cho thầy, cho sách... Tại sao không phải là từ chính các em. Các em đã tự học, tự tìm hiểu chưa? Bài giảng cần phải thêm nhiều tranh ảnh, các nội dung được trình chiếu để dễ xem, dễ nhìn mới nhớ lâu hơn ư?
Các em đâu có phải là học sinh mẫu giáo nữa. Đã lên cấp 2, 3 là giai đoạn tư duy trừu tượng phát triển rồi. Tự bản thân các em đã bắt tay vào học Sử chưa hay đợi có bài giảng của cô hay kênh hình của sách nhiều hơn thì mới thích học? Tìm hiểu về quá khứ để nhìn về cuộc sống hiện tại thật hay biết bao đâu cần phải ai nhắc nhở, mà tự mình khám phá thì hay biết bao?
Hồi đi học, cũng một lần, nhiều lớp tôi đòi đổi giáo viên vì thầy dạy không hay. Nhưng hôm đó đã có bốn bạn trong lớp nói rằng: Hãy nghĩ xem mình đã xứng đáng là học trò chưa, ý thức học của mình thế nào rồi hãy đòi đổi. Sau đó, lớp tôi không đòi đổi thầy nữa. Tôi luôn nghĩ đến câu nói đó khi thấy một số hiện tượng học sinh phê phán, chê bai thầy cô, phụ huynh đòi đổi cô giáo cho con.
Thế hệ cha anh đi trước tôi, trước các bạn học sinh bây giờ vẫn học trong những điều kiện vật chất còn khó khăn và hiện vẫn đang góp phần xây dựng đất nước từ những hiểu biết họ đã học trên ghế nhà trường trong nền giáo dục cũ và tiếp nhận sự đổi mới. Tôi nhớ đến câu hát nào đó: "Đừng hỏi Tổ quốc đã làm gì cho ta, mà cần hỏi ta đã làm gì cho Tổ quốc hôm nay".
Nguồn : VnEpress.
------------------------
Ý kiến bạn đọc :
Học sinh than môn Sử là đúng
Qua bài viết của bạn Vân Anh, tôi chưa hoàn toàn đồng ý với những điều bạn nói. Tôi xin trình bày thực tế...
Môn Lịch sử tôi đã học cách đây 12 năm, cho đến bây giờ bước ra xã hội, kiến thức môn Sử đã giúp tôi những gì? Đó là vào những ngày lễ lớn 30/4, 2/9... nếu đối tác nước ngoài hỏi thì tôi trả lời, họa chăng có dịp đến những khu du lịch, đền thờ các anh hùng dân tộc tôi còn biết những người đó đã từng làm gì, riêng về mốc thời gian là đành chịu...
Tôi nói như vậy có nghĩa là theo quan điểm cá nhân nhận thấy, học sinh bây giờ than môn Sử là quá đúng. Học thì rất vất vả, phải thuộc lòng nhiều thứ không tác dụng về sau, như nhớ chi tiết mốc thời gian của một trận đánh nào đó, ngày sinh... hoàn toàn không cần thiết và rất không khoa học
Tôi nhận thấy chỉ nên dạy những điểm chính, không bắt học sinh học thuộc lòng, nên bỏ diễn biến chi tiết. Tốt nhất là để học sinh nhớ tên các danh nhân, anh hùng, đóng góp chính của các vị đó là gì cho đất nước, cũng như các mốc trọng đại trong cuộc chiến bảo vệ Tổ quốc là đã tốt lắm rồi.
(Lam Thanh Phuong)
Đừng tạo nên trào lưu đòi hỏi thái quá với thầy cô giáo
Tôi là một nhà báo. Dù không được phân công viết về giáo dục nhưng tôi thường xem thông tin về lĩnh vực này trên báo chí. Tôi thấy hiện nay đang có quá nhiều những bài viết cổ xuý cho trào lưu phê phán cách dạy học trong nhà trường, nhất là chê trách phương pháp dạy môn Lịch sử.
Tôi không được đi nước ngoài, không có điều kiện xem họ dạy môn Lịch sử ra sao, nhưng tôi đã được học ở nước mình, từ những thầy cô giáo trường huyện vùng nông thôn nghèo tỉnh Bắc Giang những bài học lịch sử đầu tiên. Cho đến giờ, ở tuổi 30, tôi không thể nhớ hết những gì đã học nhưng không quên những mốc dấu lịch sử quan trọng của dân tộc.
Các em học sinh bây giờ có điều kiện học tập tốt hơn, ví dụ như muốn tìm hiểu kỹ về nhân vật nào, triều đại nào đều có thể lên thư viện trường tìm kiếm hoặc dễ dàng mua sách đọc. Tại nhiều vùng nông thôn, quán Internet đã về sát trường học, chỉ cần một thao tác đơn giản qua google là có thể tìm thấy vô số tư liệu hữu ích.
Vậy nhưng bạn thử dạo qua quán Internet một vài lần xem, hầu như chỉ thấy học sinh chơi games, chat, rất ít em có ý thức coi Internet là một công cụ hữu ích phục vụ học tập.
Ý thức học tập không tốt, không chịu đào sâu suy nghĩ, khi không nhớ được bài giảng thì lên tiếng chê thầy cô dạy theo phương pháp cũ, không đổi mới nên học sinh mới không nhớ được. Cách tư duy như vậy không bao giờ có thể giúp học sinh học khá hơn cho dù thày cô có tâm huyết đến đâu.
Nhà trường, phụ huynh và bản thân học sinh phải xác định, học sinh đến trường "phải học" và nâng cao ý thức tự học chứ không phải đến trường thích môn nào thì học môn ấy. Trường học khác với các câu lạc bộ hình thành theo sở thích.
Với đa số học sinh, người không có đầu óc thần đồng nổi trội thì chẳng có môn học nào dễ dàng, môn học nào cũng cần phải dành lượng thời gian phù hợp, có một phương pháp tự học thích hợp thì mới tiếp thu được kiến thức.
(Nguyễn Thị Lan)