Truyện ngắn: Ngày xuân quê ngoại

  • Thread starter Thread starter Thao Mai
  • Ngày gửi Ngày gửi

Thao Mai

New member
Xu
0
[FONT=&amp]Bài dự thi Cuộc thi viết Mùa tết quê tôi.[/FONT]
[FONT=&amp]Họ và tên: Huỳnh Thị Mỹ Hạnh[/FONT]
[FONT=&amp]Tuổi: 09/02/1990[/FONT]
[FONT=&amp]Nghề nghiệp: Sinh viên

[/FONT]
[FONT=&amp][/FONT] Ngày xuân quê ngoại…[FONT=&amp]

[/FONT]
[FONT=&amp] Đất trời đang dần chuyển mùa, chuẩn bị chào đón một mùa xuân an lành đang về trên khắp nơi nơi. Mai đã thắm sắc vàng óng ánh. Chợ quê trở nên nhôn nhịp và đông đúc hơn trong những ngày cận tết…[/FONT] [FONT=&amp]

Cái suy nghĩ về quê ngoại đón tết đã hình thành trong đầu Thảo từ rất lâu rồi. Sự tấp nập của phố thị, ánh điện sáng ngời với những giàn đèn xanh đỏ treo khắp các đường phố vẫn không đủ sức hấp dẫn để có thể giữ được bước chân của Thảo. Vừa mới bắt đầu nghỉ tết là cô bé đã xin mẹ và hối hả dọn đồ để được về quê ngoại. Mẹ Thảo đã khuyên hết lời, hãy ở lại và sẽ đi cùng gia đình nhưng chẳng có tác dụng gì. Và cuối cùng thì không ai có thể thay đổi được quyết tâm của Thảo.[/FONT]
[FONT=&amp] An Giang là quê ngoại của Thảo. Cô gái này sinh ra ở đất Sài thành nhưng thời gian ở với ngoại thì nhiều hơn với ba mẹ, chính vì thế mà năm nào Thảo cũng muốn về đón tết với ngoại.

Ngồi trên xe mà cô bé trông đứng trông ngồi cho mau tới nơi, bởi lòng nhớ ngoại lắm! Cả năm nay Thảo chỉ gặp được ngoại có một lần trong ngày giỗ ông. Từ ngày chuyển trường, lên sống với gia đình không lúc nào nó không nhớ về ngoại, những kỉ niệm êm đềm bên ngoại cứ mãi đong đầy trong trái tim của Thảo…[/FONT]
[FONT=&amp]

Ngày Thảo lên ba, ba mẹ gặp khó khăn trong công việc làm ăn nên đành gửi nó về cho ngoại nuôi dưỡng, chăm sóc. Từ nhỏ đã thiếu tình cha, vắng đi vòng tay mẹ dù rằng hai người vẫn hiện diện đó. Bước đi chập chững đầu đời do ngoại nắm tay, tiếng bặp bẹ đầu tiên của cuộc đời cũng là tiếng “ngoại”. Vì thế hình ảnh của ngoại trong lòng cô bé chưa bao giờ thay đổi. Những đêm đầu xa ngoại, nó đã khóc thật nhiều vì nhớ bà, khoảng cách địa lí quá lớn nên nó đành bất lực mà gậm nhấm nỗi nhớ vào những dòng nước mắt nhạt nhòa …[/FONT]
[FONT=&amp]

Cuối cùng mái nhà quen thuộc đã hiện ra trong mắt Thảo, con đường mòn đi vào nhà đã nhiều thay đổi. Người ta đã sửa sang lại rất nhiều để đón tết. Dọc hai bên đường, nhà nào cũng chuẩn bị, trang hoàng rất đẹp. Những gốc mai cổ thụ của nhà bác Ba đã được lặt lá, còn lại những nụ mai trơ ra chờ đợi ngày khoe sắc. Những chậu cúc, vạn thọ rực rỡ đủ màu sắc đang đua nhau mở nụ… Mọi người ai nấy cũng hớn hở trong niềm vui chung của cả đất trời. [/FONT]
[FONT=&amp] Thảo sống ở thành phố mấy năm rồi vậy mà hôm nay trở về vẫn nghe sặc mùi đồng ruộng, chẳng thấy vẻ gì là con gái Sài thành về làng cả. Có lẽ cái mùi của quê ngoại thân yêu đã ăn sâu vào người cô và không gì có thể làm biến chất hay một thứ nước nào có thể rửa sạch.[/FONT] [FONT=&amp]

Lần này về, Thảo không cho ngoại hay trước, nó muốn giành một sự bất ngờ cho bà. Ngoài ngõ trông vào đã thấy dáng bà lom khom chất lại mấy sặp củi chuẩn bị cho ba ngày tết. Sao thấy thương quá cái lưng ngày nào đã cõng nó mỗi khi ra rẫy. Giờ thì đã còng, mà nó cũng lớn mất rồi. Thảo bước thật nhẹ đến bên ngoại, dường như không thể chờ đợi được nữa, nó reo lên.[/FONT]


- [FONT=&amp]Ngoại ơi! Con về rồi nè…![/FONT]

- [FONT=&amp]Dữ ác hông? Hôm nay mới nhớ tới tui mà về đó phải hông? Môi bà run run trong niềm hạnh phúc![/FONT]

[FONT=&amp]Thảo ôm chầm lấy ngoại, bao nhiêu kỉ niệm ùa về. Nó thấy hạnh phúc và ấm áp một cách lạ thường. Cảm giác này nó đã đánh mất từ khi rời mái nhà có hơi ấm của bà. Ba năm qua nó luôn cố gắng học thật giỏi để mỗi năm tết đến món quà lớn nhất mà nó lì xì cho ngoại là thành tích học tập thật cao của nó. Năm nay cũng không ngoại lệ. Bởi cũng muốn tương lai Thảo tốt đẹp hơn nên ngoại mới nỡ để nó lên thành phố sống với ba mẹ trong những năm học phổ thông, dù sao thì trên đó cũng có nhiều điều kiện và ba mẹ Thảo cũng không còn khó khăn.[/FONT]

-
[FONT=&amp]Ngoại ơi, con nhớ ngoại nhiều lắm, vừa nghỉ là con xin mẹ về ngay với ngoại đó. Ngoại có nhớ con không ngoại?[/FONT]

- [FONT=&amp]Tui không nhớ cô thì còn nhớ ai nữa. Ngoại trông con từ bữa đưa ông Táo về trời tới nay đó. Ngoại sợ con hông về…[/FONT]

-
[FONT=&amp]Không đâu ngoại, con chỉ ước sao năm nào cũng được đón tết với ngoại, để còn được nhận bao lì xì của ngoại nữa chứ. Thảo vừa cười vừa dắt ngoại vào nhà.[/FONT]

-
[FONT=&amp]Tổ cha mày, chỉ biết có bao đỏ không thôi.[/FONT] [FONT=&amp]

Hai bà cháu cứ trò chuyện mà chiều đến vẫn thấy còn chưa đủ. Cậu mợ út của Thảo vẫn còn buôn bán ngoài chợ, thường thì đến ba mươi tết mới về nên nhà chỉ có mình ngoại và nó.[/FONT]


-
[FONT=&amp]Thôi vào nấu cơm chiều với ngoại nè, mai hai bà cháu mình sẽ dọn dẹp nhà cửa.[/FONT]

-
[FONT=&amp]Dạ! Thảo nở một nụ cười tươi như những nụ mai sắp nở ngoài sân vậy.[/FONT]

[FONT=&amp]Bàn thờ ông ngoại được Thảo lau chùi rất kĩ lưỡng, nó mân mê từng chậu mai của ông để lại. Ngoài đường tiếng cười nói rơm rả, ai nấy cũng hân hoan chào đón chúa xuân về với mọi nhà. [/FONT]

-
[FONT=&amp]Năm nay chắc anh ăn tết lớn phải không? Vừa trúng vụ lúa với giá cao mà.[/FONT]

-
[FONT=&amp]Không anh Năm ơi, cũng như mọi năm, miếng mứt, cái bánh chứ có gì mà lớn…[/FONT] [FONT=&amp]

Cuộc trò chuyện của hai người trong xóm đi làm về càng làm lòng Thảo háo hức hơn. Nó thấy quê ngoại thật bình yên, chan chứa biết bao yêu thương và kỉ niệm. Nó tựa mình vào bậu cửa, mơ màng nghĩ về cái tết năm qua, cũng vui và đầy ắp những tiếng cười. Ngoại và nó cùng làm đủ mọi thứ mứt, rồi bao nhiêu là thứ kẹo mà nó thích. Mỗi buổi sáng phải nhìn trời để trông mấy thớt kẹo, mứt mong cho nó mau khô. Những ngày trời không tốt phải mang ra mang vào làm cho Thảo mệt lã cả người, vậy mà nó vẫn vui. Đêm giao thừa nó thức với ngoại để nghe pháo nổ, rồi cùng ngoại nấu nước, nướng bánh phồng. Ngoại dạy cho Thảo cách nướng bánh phồng để bánh được nở to. Bà bảo, bánh phồng to và vàng đều dâng lên cúng ông bà sẽ có một năm may mắn, sung túc, tròn đầy như cái bánh vậy. Rồi Thảo cùng ngoại thắp nén hương cầu cho một năm may mắn và bình yên. Sau cùng là ngồi gần ngoại, nó lựa những lời hay nhất để chúc tuổi bà và cô bé cũng thật sung sướng khi nhận được lì xì từ ngoại.[/FONT]
[FONT=&amp]Thảo luôn gìn giữ những niềm vui ấy. Nó thường nhắc lại cho mẹ nghe, nhưng rồi nó lại không vui khi mẹ nó bảo “con cứ thích sống với quá khứ”. Nhưng dù thế nào cũng không ai có thể thay đổi được tình cảm nó dành cho ngoại.[/FONT] [FONT=&amp]

Thảo thấy quê hương của ngoại bình yên biết bao, không như những con đường sáng rực ánh đèn mà cũng thật nhiều lọc lừa và dối trá. Nếu ở thị thành người ta chỉ sống bằng công việc, bằng bạc tiền thì nơi đây người ta lại đùm bọc nhau bằng những tình cảm của con người với con người. Mọi người luôn quan tâm nhau và có thể chia xẻ cho nhau những gì họ có, nhất là ttrong những ngày này.[/FONT]
[FONT=&amp]Chú Ba vừa gửi cho ngoại Thảo hai quả bưởi vườn thật to, rồi còn ông Tám vừa đưa cho nó một giỏ xách xoài già. Đáp lại tình cảm ấy, ngoại Thảo cũng ra vườn hái biết bao là mận đỏ biếu lại mọi người trưng trong ba ngày tết.[/FONT] [FONT=&amp]Hoa mai đã trổ những cánh vàng mơn mởn. Khắc giờ thiêng liêng đã sắp đến, Thảo sẽ bước qua một tuổi mới, ngoại cũng vậy. Nghĩ như thế nó càng thấy thương ngoại nhiều hơn nữa. Thảo tự nhủ với lòng sẽ trân trọng tất cả những giây phút còn được ở bên ngoại nhất là những mùa xuân đang còn có ngoại…![/FONT]
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top