Truyện mới: Có một thứ hạnh phúc gọi là chia ly...

  • Thread starter Thread starter onlyF
  • Ngày gửi Ngày gửi

onlyF

New member
Xu
0
Phần một: Ngọn cỏ lau trước gió

Một ánh nắng nhẹ nhàng len qua những tán lá cây rậm rạp chiếu vào mắt Yến cho giọt nước mắt vương trên mắt nó trở nên long lanh đến lạ thường.Tóc nó trôi đùa bên làn gió như cuốn theo ngọn cỏ lau nghiêng mình trước gió. Nó buồn. Lặng lẽ ngồi một mình và khóc. Không có một bầu trời đầy sao cho nó ước nguyện mà chỉ có dòng nước phẳng lặng đang trôi. Giá mà lòng nó cũng lặng lẽ như vậy . Nhưng dù sao Nam cũng tốt cũng đã cho nó biết sự thật….Nhưng nó vẫn rất buồn , nó khóc cho tình yêu của năm năm thơ dại, có giận hờn, có niềm vui, cũng có những giọt nước mắt đã rơi…Cũng là nơi đây những lần ném đá xuống bến bờ rộng lớn kia, nó nghe vang vọng lại đâu đây tiếng cười giòn tan khúc khích, những lần Nam búng mũi nó, những cành phượng đỏ rực mà Nam hái cho… có quá nhiều kỉ niệm về Nam mà đúng hơn là quá nhiều thứ có thể hiểu lầm. nhưng sự hiểu lầm này qua thực là tai hại .

Nó là một cô gái mà có thể nói là ‘dù bạn không cao nhưng người khác cũng phải ngước nhìn’. Chưa bao giờ ‘bị’ xếp số hai của lớp , nó luôn nhận được ánh mắt thán phục và cũng có cả những ánh mắt ghen tỵ của mọi người nhưng nó lại dành ánh mắt khâm phục của mình cho một người ‘xếp số 2 trong danh sách tên nhưng lại số 49/50 về thành tích học tập’.
Học cùng Duy từ ngày còn mẫu giáo, thân với nhau hơn keo dính chuột. Nhìn vào chàng võ sư tekowdo đai đen đầy bản lĩnh trên sàn đấu như bây giờ chắc chẳng ai có thể tưởng tượng những ngày cấp 1 của Duy ra sao. Ngày còn cấp 1, Duy là cậu công tử bột không hơn không kém. Chỉ cần bị nó ngáng chân mà ngã chầy xướt da một chút thôi là y như rằng nghỉ ở nhà đến mấy ngày để dưỡng thương. Duy của những ngày xưa lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến mình, luôn chành chọe với nó, và học hành thì chẳng ra đâu vào đâu. Nhưng ‘sử dụng thì hiện tại chia động từ trong ‘today’ cho một sự thật hiển nhiên’ thì Duy là một người hoàn hảo- hoàn hảo trong mắt nó , trong mắt của hơn 1000 nữ sinh trong trường. Duy của bây giờ lúc là một người hoàn toàn khác :thông minh, đĩnh đạc, luôn là người hiểu nó nhất, luôn ân cần, an ủi và động viên nó- một con bé chưa bao giờ biết đến thất bại – khi lần đầu tiên bị điểm 7 hóa, khi nó gặp những rắc rối mà nó cho là lan giải thì Duy luôn giải quyết một cách dễ dàng.
Tất cả những thay đổi của Duy đều là phản xạ có điều kiện do nó tạo ra trong suốt thời gian 10 năm học chung lớp. Quen được nuông chiều từ bé ngỗ ngược và không chịu nghe lời ai bao giờ nhưng trước mặt nó Duy lại ngoan ngoãn và nghe lời vô điều kiện. Có những hôm thức khuyên để làm bài tập vì không muốn bị nó nói là kém cỏi, những lần chạy thể dục mệt bở hơi tai cũng không kêu ca nửa lời.Ban đầu tất cả chỉ là gượng ép vì cái tính sĩ diện hão cộng với sự hiếu thắng nhưng rồi nó đã tìm ra cách cải thiện cho ‘đôi bạn cùng tiến của mình’. Những buổi học nhóm nó chỉ dẫn Duy một cách nhiệt tình, những sáng nhịn ngủ để cùng Duy tập chay bộ … dường như mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp hơn khi có nó làm cùng Duy. Hai đứa nó thân nhau từ đấy đến tận bây giờ, nó chứng kiến sự lớn lên trưởng thành của Duy và Duy cũng vậy, luôn bên nó qua bao ngày nắng, ngày mưa, bên nó khi nó khóc, khi nó cười, khi nó vui, khi nó buồn.Duy trở thành cuốn nhật ký ghi lại mọi cảm xúc mà nó từng trải qua.
Sự gắn bó lâu dài đó cũng trải qua không ít thử thách. Khi những ngày bắt đầu cấp 2 bị bọn bạn trêu là yêu nhau hai đứa dần cách xa để không bị người khác để ý nhưng chính Duy đã dõng dạc nói với nó ‘mặc kệ người ta nói’ . Cũng vào đầu năm lớp 6 khi nó bị bọn lớp lớn bắt nạt, Duy đã quyết tâm đi học võ để bất cứ lúc nào cũng có thể bảo vệ nó. Duy vẫn luôn là vậy, thiếu suy xét nhưng thừa quyết tâm, bởi thế mà dù hôm nào cũng bị đau cũng mệt nhoài nhưng Duy vẫn luôn kiên trì luyện tập tekwondo. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng xót con, nhìn những giọt mồ hôi vã ra trên trán những vết bầm tím trên người Duy, mẹ Duy đã tìm mọi cách để khuyên Duy nhưng Duy vẫn quyết tập cho bằng được đúng với cái bản tính ương bướng của mình. Mẹ Duy đổ mọi tội lỗi lên đầu nó, cấm 2 đứa chơi cới nhau. Nhưng chẳng có gì làm cho nó phải bỏ cuộc, nó cùng Duy tập luyện, chịu phạt cùng Duy, tiếp thêm sức mạnh cho Duy mặc cho khó khăn hay hiểu lầm cũng không thể cản trở. Rồi dần dần yêu môn võ này thật sự, Duy trở thành một võ sư và nó chính là người đặt ngã rẽ cho cuộc đời Duy.
Cuộc sống của nó tưởng chừng vẫn trôi qua êm đềm như vậy đến trước khi nó gặp Nam- người đặc biệt. Ngay khi mới bước vào lớp Nam đã đặt ra cho nó những thử thách mới. Là ánh mắt lạnh lùng đầy thách thức ngầm ý ‘hãy cẩn thận vị trí của bạn đấy, bạn còn chưa biết tôi là ai đâu’. Nó luôn phải gồng mình gắng sức để giữ vị trí của mình, nhưng nó luôn cảm thấy thú vị khi phải cố gắng vượt qua khó khăn và thách thức, nó thích cảm giác phưu lưu và mạo hiểm khi giành giật với Nam vì với Nam không có ai là ngoai lệ, kể cả con gái. Nhưng bất ngờ còn ở phía sau, là lúc nó sít ngất khi nhìn Nam ngồi tỉ mẩn bên bức tranh đẹp tuyệt. Nó thấy bất ngờ khi cậu bạn khô khan mà nó từng biết lại có năng khiếu hội họa đến vậy. Cũng từ đó nó thầm yêu Nam, bằng cảm giác lẫn cả sự khâm phục, giống như bằng cả trái tim bằng cả lí trí- của một con bé chưa bao giờ biết đến hai chữ sai lầm trong từ điển. Nó vốn tính giống con trai, chẳng bao giờ quan tâm đến mấy cái chuyện trang điểm như mấy đứa con gái cùng lớp. Lúc nào cũng là mái tóc dài với dây buộc tóc đơn giản, những bộ đồ thể thao rộng thùng thình nhưng giờ ngày nào cũng mất cả tiếng đồng hồ trước gương để cân nhắc nên mặc bộ đồ nào. Đầu óc nó không còn nghĩ được gì khác ngoài Nam và đôi lúc nó đã vô tình quên đi cậu bạn thân từ lúc nào không biết.
Càng gần Nam nó càng thấy rõ con người thật của Nam. Sau cái vỏ bọc mạnh mẽ cứng rắn bên ngoài, Nam rất hiền đôi khi còn có vẻ tự ti về mình. Là con nhà nghèo, ngoài việc học còn phải làm thêm, chẳng bao giờ có chuyện học thêm gì cả, tất cả đều là do cậu ấy tự học ở nhà trong cái quỹ thời gian ngắn ngủi của mình. Nhưng có một niềm đam mê luôn cháy bỏng trong Nam mà không gì có thể thay đổi , đó là niềm đam mê vẽ tranh. Nhìn ánh mắt rạng ngời, đầy say mê của Nam bên cây cọ vẽ thì hoàn toàn có thể hiểu vì sao nó lại ‘tự cưa đổ mình’như vậy. Rồi nó tiếp cận mục tiêu, ngày nào cũng tra tấn mình phải ngồi ngắm những bức tượng điêu khắc cầu kì, nghiên cứu cả đống tài liệu về mĩ thuật từ thời phục hưng, từ cổ điển đến hiện đại chỉ để có thể thao thao bất tuyệt trước mặt Nam. Nó tìm mọi cách để tạo ấn tượng với Nam, kể cả lần bỏng tay với keo nến khi cố làm tặng Nam tấm thiệp mừng giáng sinh.
Dao phá đá, đá núi phải mòn . Không thể Nam không có tình cảm gì với nó. Cứ nhìn vào những lúc Nam ân cần chỉ bảo nó từng đường cọ, những khi Nam dạy nó uốn lưỡi đọc từng câu tiếng Trung, khi Nam làm thay nó những buổi lao động trên trường… Nam vẫn luôn như vậy chẳng bao giờ nói gì cả nhưng cậu ấy vẫn luôn âm thầm, một sự lặng lẽ đến khó hiểu. Những cành phượng đỏ rực Nam hái cho, những lần nó bị tội gì là hết Duy rồi đến Nam nhận thay… nó đã nợ quá nhiều. Nó yêu Nam còn bởi một sự biết ơn kính phục, Nam vừa giống như một người anh trai,vừa như chàng hoàng tử mà nó vẫn mơ. Nào có thể trách nó khi nó đem lòng yêu một người hoàn hảo đến vậy: Dù cho cậu ấy không được sinh ra trong dư thừa vật chất nhưng với Nam tiền bạc chỉ là những thứ xa xỉ. Tiền bạc, vật chất có thể đong đếm được nhưng bản lĩnh, ý chí, lòng quyết tâm trong chàng trai này lại là một thứ gì đó vô hạn, không thể đong đếm nổi. Nam ít nói nhưng những điều cậu ấy nói ra thì luôn là triết lí, Nam có một thứ gì đó vô hình một điều gì đó khiến cho nó bị cuốn hút như lực van vật hấp dẫn, mà đâu chỉ riêng nó còn cả 1/3 số con gái mê mẩn Nam (dĩ nhiên phần còn lại chủ yếu chết mê chết mệt chàng võ sư tekwondo điển trai rồi)
Ngày nào cũng vậy, mỗi hành động khác thường một chút của Nam thôi cũng khiến nó có chuyện để mà dày vò Duy. Dù tứ quái 4 con vịt giời của nó cập nhật tin tức ngang tốc độ ánh sáng nhưng mà khả năng khuyếch tán thông tin còn nhanh hơn nhiều. Vậy nên nó chẳng dám hé răng nửa lời với bang phái của mình mà chỉ dám dốc bầu tâm sự với cậu bạn tri kỉ. Nó tin tưởng Duy tuyệt đối, bất kể là việc gì Duy cũng luôn tìm cho nó cách giải quyết ổn thỏa nhất, những lời khuyên chân thành nhất và điều quan trọng nhất Duy làm tất cả vì mong muốn nó được hạnh phúc.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến theo đúng quy luật của nó. Chỉ vì một giấc mơ thấy Nam khoác tay Mai Anh- lớp trưởng lớp A9 mà nó quyết định không thể trì hoãn cái sự sung sướng đó lại và nó đã quyết định đúng kỉ niệm năm năm sau ngày đầu tiên định mệnh ấy- ngày mà trái tim nó lần đầu rung động - sẽ là ngày nó tỏ tình với Nam. Thật ra thì ngày gì mà nó chẳng có một cái cớ gắn Nam vào đó . Nào là ngày đầu tiên Nam cười với mình, kỉ niệm 1 tuần ngày Nam được 10 thể dục, kỉ niệm ngày Nam được giải thi vẽ tranh,… Cuốn sổ dày bịch của nó chỉ để ghi lại những khoảnh khắc như vậy thôi mà còn kín mít chẳng kém quyển sổ ghi nợ của Kim- một trong tứ quái nổi tiếng vì tốt nghiệp xuất sắc học viện tài chính khoa cho vay nặng lãi.
Từ lúc ý nghĩ đó len lỏi vào đầu nó, nó không lúc nào ngơi nghĩ xem nó sẽ nói gì, bao ngày mất ăn mất ngủ. Nó nghĩ ra những kịch bản mà nó sẽ nói:
‘Nam à, một lần bạn nhìn tớ tim tớ lại đập liên hồi, hình như là tớ …bạn’ không được nói thế chẳng lẽ 5 năm nay ngày nào tim mình cũng đập liên hồi như thế lại chả hóa ra bị suy tim à. Không ổn .
‘Nam à, năm năm rồi, có một con bé ngốc nghếch không ngày nào thôi nghĩ về bạn, dù lúc tỉnh hay khi đã ngủ say, bạn biết nó là ai không? Đó là tớ đó’ Không được nói thế chẳng phải ai thích Nam chứng tỏ là con ngốc à, Nam hay tự ái lắm, nói vớ vẩn giận luôn thì chết.
‘Nam ơi, tớ không muốn làm bạn của bạn nữa đâu. Tớ muốn làm bạn gái của bạn’ Không được, nghe điêu quá
…….
Nó cứ thế ngồi độc thoại một mình, không thể đếm nổi nó đã nghĩ ra bao nhiêu cách nữa. Cũng không thể nào miêu tả nổi cái dáng bộ nó ngồi bẻ ngón tay khầng khậc, rồi hết nhìn lên trời lại nhìn xuống đất…khổ thân con bé
Rồi ngày ấy cũng đến, nó diện cho mình bộ quần áo mà nó thích nhất chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ đến cuối tiết là bí mật lớn nhất từ trước đến giờ sẽ được hé lộ. Liệu phản ứng của Nam sẽ như thế nào? Hoặc cậu ấy mắt chữ Ô mồm chữ A, cũng có thể cậu ấy từ chối, nhưng nó hi vọng sẽ được nghe từ Nam câu nói hơn lúc nào hết: me too!...
(còn nữa)
 
Phần hai: Niềm tin cho cát bụi

Mưa lại rơi. Mưa rơi như giữ lại cái khoảnh khắc ngắn ngủi còn bên nhau. Mưa lạnh thật, cho cảm giác bên nhau ấm áp đến lạ thường. Nó sẽ chờ Nam, chờ những ngày cùng nhau qua những cơn mưa chợt về, chờ vòng tay Nam che những giọt mưa nhỏ, chờ một ngày được kề bên những vòng quay xe đạp, cho nó nghe những yêu thương tràn về phảng phất sau tay lái Nam… nó sẽ chờ bởi nó biết… có một thứ hạnh phúc gọi là chia ly….

Chỉ còn 1 tiết nữa thôi… còn 30 phút nữa … còn 5 phút… hôm nay tự nhiên nó yêu đồng hồ khủng khiếp. Giờ nó mới hiểu nàng chinh phụ chờ chồng “khắc giờ đằng đẵng như niên/ mối sầu dằng dặc tựa miền biển xa” chỉ còn vài phút nữa thôi bí mật lớn nhất cuộc đời nó sẽ không còn là bí mật. Chỉ vài phút nữa thôi, bác bảo vệ sẽ làm cái việc “thay trời hành đạo” đánh phát trống cuối cùng…rồi chuyện gì đến nó cũng đã đến…
- Nam, tớ có một chuyện quan trọng muốn nói với bạn
- Chuyện gì vậy hả Yến?
- Tớ…tớ…- nó lại bắt đầu hành hạ những ngón tay, mắt nhìn chằm chằm xuống đất (chắc tìm một con giun để chườn theo). Đã hơn một lần nó nghĩ đến việc viết thư cho Nam nhưng đều bị chính nó bác bỏ. Nó tin mình đủ can đảm để nói ra những điều ấp ủ đã năm năm, nhưng…
- Có chuyện gì đấy? hay lại muốn tớ dạy vẽ à? Ok đi, lúc nàc cũng được mà.
- Không phải vậy tớ muốn nói rằng… rằng thì là…- nó bắt đầu thấy mình ngốc nghếch thật sự
10, 20,25 phút trôi qua nó chỉ nói được có 7 từ khác nhau thậm chí còn ấp úng hơn cả tây nói tiếng việt.
- Tớ xin lỗi nhưng tớ phải đi đây. Lúc nào nhớ ra có chuyện gì muốn nói cho tớ thì gọi điện cho tớ nhé.- Nam quay đầu bước đi như thể không hề có linh cảm chẳng lành
- Tớ muốn nói rằng… rằng…tớ thích bạn… từ rất lâu rồi…
Đúng là “mưu sự tại nhân hành sự tại thiên”,có nằm mơ nó cũng không thể tưởng tượng nổi sau 5 năm nó lại tỏ tình bằng một câu “chuối” như vậy. Còn Nam nó đã nghĩ đến rất nhiều khả năng có thể xảy ra nhưng thứ duy nhất nó chưa nghĩ đến lại là kết cục của chuyện này…Nam vẫn tiếp tục bước đi không ngoảnh lại, không có lời từ chối nào cả nhưng nó còn sợ sự im lặng này hơn nhiều. Im lặng, lạnh lùng,nó đã thất bại , thất bại chính nó…lần đầu tiên trong từ điển của nó biết đến hai từ thất bại
- Về thôi nào, hôm nay Yến đi bộ cùng tớ nhé – Duy xuất hiện ngay trước mặt nó, khẽ lắm lấy bàn tay nó kéo nó đi khỏi nơi đó.
Nó lặng thinh. Một sự im lặng làm cho tất cả trở nên nặng nề đến khó tả. Nó đã thất bại, nó nghiền đi nghiền lại câu nói ấy như khứa vào trong tim những vệt đau nhói.
- Hôm nay cho phép Yến được nghỉ ngơi tẹt ga, muốn ăn gì,tớ đãi ; muốn đi đâu, tớ đưa đi; thích gì nào?
- Tớ thấy mệt mỏi lắm rồi, tớ đã sai rồi Duy ạ, tớ đã thất bại.
- Đôi khi im lặng là một sự đồng ý mà, đừng tự làm khổ mình nữa
- Ai khác thì tớ không biết chứ Nam thì tớ hiểu rất rõ, với Nam cái gì cũng phải rõ ràng, rành mạch… bạn đừng cố an ủi tớ nữa.
Một bàn tay ấm áp khẽ siết nhẹ lên đôi tay nó, Duy luôn là vậy, luôn biết khi nào nó cần, luôn có cách giải thích riêng, và quan trọng nhất là Duy luôn bên cạnh nó, đứng về phía nó, tin tưởng nó cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Có lẽ hạnh phúc lớn nhất mà tạo hóa ban tặng cho nó là có Duy bên cạnh.
- Tớ tin bạn xứng đáng dành cho một người tốt hơn.
Nó không biết đã đi bộ bao lâu nữa, nhưng nó biết một điều: dù có đi xa đến đâu chăng nưã, nó cũng không bao giờ bước đi đơn lẻ, vì bên nó luôn có Duy chở che, bao bọc như câu slogan nổi tiếng của Liverpool: We’ll nerver walk alone
٭٭٭٭٭٭
Chưa bao giờ nó cảm thấy đến trường lại nặng nề đến vậy. Nếu như không phải Duy đến tận nơi đưa nó đi học thì nó đã kiếm đủ cách để ở nhà rồi. Nhưng những gì đang chờ nó phía trước còn khủng khiếp hơn nhiều.
- Ê này, nhìn kìa cái Yến đến rồi đấy
- Đâu đâu, xem nào mắt có mọng nước không?
- Khiếp mặt tỉnh bơ lại đi cùng thằng khác được ngay mà
- Sao cơ, thế mà cũng đòi làm lãnh đạo tứ quái, đúng là ‘đã xấu lại còn xa, đã sida lại còn đòi cho máu’
Nó nghe rõ những tiếng lườm nghuýt nhằm thẳng mặt nó, nhưng nó vẫn không hiểu sao họ lại biết..
- Ôi Nam à, tớ yêu bạn lắm cơ ý, sao bạn lại không nói gì thế - tiếng con Thư leo lẻo kèm theo cái bĩu môi đánh ánh mắt về phía Yến. Nó vốn chẳng ưa gì con bé này chúa cạnh khóe linh tinh lại còn khinh người nữa chứ
- À hóa ra vậy, chẳng chách từ trước đến giờ Thư toàn tự “điêu khắc” vào mặt thôi là vì vậy đấy.- tiếng Duy dập tắt cái tiếng cười “bán nước hại dân” của Thư khiến Thư ôm theo cả bực tức chúi đầu về lớp.
Và cuối cùng người mà nó không muốn gặp nhất đã xuất hiện ngay trước mặt nó. Vẫn cái khuôn mặt lạnh lùng ấy, không chút cảm xúc
- Bạn nói cho mọi người biết mọi chuyện phải không? Nó nhìn thẳng vào mắt Nam buông cái nhìn bực tức. Sao có thể bình tĩnh nổi cơ chứ khi mà nó và Nam-người của công chúng gây ra một vụ xicandan nảy lửa đến vậy, đúng là chủ đề nóng hổi còn gì.
- Cứ cho là vậy đi nếu như bạn nghĩ vậy.
Nam bước đi không một lời giải thích, nó đã hi vọng nhận được một lời giải thích hay xin lỗi nhưng nó đã nhầm. Nó không thể tin được Nam mà nó từng yêu từng yêu lại là người như vậy. Một cảm giác gì đó nhói đau trong tim nó . Nó không thể khóc vì Nam không xứng đáng để cho nó phải khóc.
- Hôm nay kiểm tra lí đấy , hay là Yến xin nghỉ rồi kiểm tra lại sau chứ tình hình này mà kiểm tra thì không ổn tí nào đâu.
Vậy là lần đầu tiên trong đời, nó - lớp phó học tập gương mẫu đã nói dối để chốn tiết và tất nhiên sẽ chẳng có giáo viên nào nghi ngờ nó cả.
- Duy sẽ đưa Yến về. Let’s go
Duy nắm lấy bàn tay nó dắt nó qua những ánh nhìn thương hại cũng có, dè bỉu cũng có, nhưng nó mặc kệ vì nó đã có Duy một cảm giác an toàn chở che mà chỉ khi bên Duy nó mới thấy. Lúc nó buồn không còn một chỗ dựa, khi nó cảm thấy trống vắng luôn có Duy ở bên cạnh an ủi nó. Nó thầm cảm ơn Duy.
* * * * *
Duy không đưa nó về nhà, Duy đưa nó đến một nơi rất lạ. Nếu như không có Duy thì chắc rằng chẳng bao giờ nó biết đến nơi đây -một cánh đồng cỏ lau miết xanh hai bên bờ cỏ dại. Nó như tan chảy trong hương cỏ lau trong trẻo, như mơn man xuyên sâu vào da thịt. Tóc nó trôi đùa theo gió như cuốn mình theo ngọn cỏ lau nghiêng mình trước gió. Nó nhắm mắt lại, nó cố giữ cho mình một chút hồn của gió biếc, một chút mơ mộng thơ ngây của mây buổi sáng, một chút hương thầm nhẹ nhàng e ấp, một chút hơi ấm ngọt ngào, quyến rũ mà nồng nàn quấn mãi bên vai, cho hồn nó bay lên mơ mộng. Nó yêu nơi này, nơi này cho một cảm giác thật lạ. Không cần phải nghĩ xem người khác nghĩ gì, nói gì, nó trở về với nó, với những xuyến xao vu vơ bất chợt. Nó muốn giữ lấy những khoảnh lặng cho tâm hồn thơ dại
- Duy à,Yến muốn khóc…
- Hãy khóc đi cho lòng mình dịu lại
Choàng đôi tay qua bờ vai Yến, nó khẽ gục đầu trên vai Duy, nó thút thít khóc, những tiếng nấc nghẹn ngào
- Khóc to lên, không ai tính thuế khóc đâu, chỉ có cười mới phải nộp thuế thôi
Vậy là cứ thế nó khóc trên vai Duy một đứa trẻ, nó chẳng sợ gì cả vì nó biết Duy sẽ chẳng bao giờ cười nó đâu
- Tớ muốn làm chiếc băng gạc cho trái tim tan vỡ của Yến
Tớ muốn nụ cười mãi trên môi Yến, cho giọt nước mắt lùi xa
Tớ muốn bên Yến qua những ngày nắng ngày mưa qua những niềm vui qua những nỗi buồn… bên Yến mãi mãi
- Nhưng chẳng phải từ trước đến giờ vẫn vậy sao
- Không phải là vậy. Có một bí mật, điếu duy nhất tớ giấu Yến, nếu bây giờ tớ không nói ra thì chắc rằng sẽ chẳng bao giờ có thể nữa
- Có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy
- Tớ mắc một căn bệnh hiểm nghèo, có lẽ do bẩm sinh…
- Cái gì????
- Người duy nhất chữa được là bạn
- Thật á?
- Bác sĩ kê đơn như vậy
- ????
- Tớ mắc bệnh….yêu bạn
- Thật sự lúc này tớ không muốn đùa đâu. Bạn có biết đã bao nhiêu lần bạn nói kết tớ từ hồi mẫu giáo không?
- Tớ không lấy tình yêu ra làm trò đùa đâu. Nghiêm túc đấy
Nó nhìn sâu vào đôi mắt Duy, không có một vẻ đùa cợt nào cả. Chơi với Duy nó biết rõ lúc nào Duy nói dối. Nhưng nó không thể tin được…
- Yến dám nói ra tình cảm của mình thì thật hèn nhát khi một thằng con trai thầm yêu một cô gái mà không đủ bản lĩnh nói ra… Tớ xin lỗi khi nói điều đó ra vào lúc Yến buồn nhất… nhưng hãy chấp nhận tớ…hãy cho tớ cơ hội được lau giọt nước mắt vương trên đôi mi của Yến, cho tớ được mang đến niềm vui, niềm hạnh phúc cho Yến vì tớ tin mình làm được
- Nhưng từ trước đến giờ, Duy vẫn luôn là người quan trọng nhất với tớ mà
- Nhưng tớ đã yêu bạn, tớ muốn bạn coi tớ như một thằng con trai thật sự…
Nó nhìn về phía xa xa,nơi khoảnh không một màu xanh bất tận. Im lặng dài trong vô tận. Nó không biết mình có yêu Duy không nữa,nó chỉ biết rằng nó không thể sống thiếu Duy dù chỉ một ngày, nhưng liệu đó có phải là tình yêu không? Nó biết sẽ còn mất rất lâu để quên đi Nam, nó không muốn coi Duy là người thay thế, như thế thật bất công với Duy. Nhưng liệu Duy sẽ sao khi dành 10 năm chỉ để chờ một lời từ chối, hơn ai hết nó hiểu cảm giác thất vọng ấy trống rỗng đến thế nào
٭٭٭٭٭٭٭
Vừa nghe con Ngân hoảng hốt báo tin Nam nhận được học bổng mỹ thuật ở Mỹ, nó không biết nên vui hay nên buồn. Buồn vì nó phải từ bỏ cái thói quen ngắm nhìn Nam mỗi ngày, vui vì đó là mơ ước của Nam từ rất lâu rồi và cũng là khoảng thời gian cách xa để nó học cách quên Nam. Nhưng nó vẫn thật buồn… nó vẫn tỏ ra cứng cỏi vì nó không muốn mọi người nhìn nó với ánh mắt thương hại, nhưng trong lòng nó thì yếu đuối vô cùng. Nam sẽ có được điều cậu ấy mong muốn, sẽ thực hiện được ước mơ của mình, nhưng…vẫn có điều gì đó khiến cho Nam lưỡng lự.
Ngay hôm chia tay được ngay bữa đụng độ với Nam, nhìn ánh mắt của Nam có vẻ như có một điều gì đó Nam muốn nói nhưng còn chần chừ.
- Tớ xin lỗi…- Nam nói
- Vì chuyện gì ?
- …
- Tớ phải cảm ơn bạn vì bạn đã cho tớ nhận ra người mà tớ thực sự yêu- nó nói đôi bàn tay quờ sang lắm lấy tay Duy, nó là thế, luôn cố tỏ ra là mình cứng cỏi luôn bảo vệ cái tự ái đáng thương của mình nhưng nếu như Nam không bước nhanh thì nó sẽ khóc mất
- Chúc mừng bạn- Nam bước đi không nhìn lại

Nam bay. Nó không ra tiễn, nó sợ cảm giác chia ly, nó sợ không đủ can đảm để đối diện với ánh mắt ấy…và nó chốn chánh, chạy chốn chính mình.

٭٭٭٭٭٭
Nó đã vào được trường đại học mà mình mong muốn, còn Duy đã trở thành thủ khoa thể dục thể chất. Nó dần quen với cảm giác không có Nam và cũng đã phải tập đối diện với khó khăn một mình , không có Duy. Thời gian cho nó những câu trả lời và thời gian cũng cho nó cắn dứt… ngày liên hoan chia tay nó đã biết chuyện nó tỏ tình với Nam không phải do Nam nói ra mà là do Phương ‘chim lợn’ và thằng Quân ‘mũi hếch’ tung tin, nó đã trách nhầm Nam, nó đã nghi ngờ Nam, nó hối hận, nó vẫn nhớ Nam nói rằng ‘cứ cho là vậy đi nếu như bạn nghĩ vậy’. Tại sao Nam không giải thích gì cả? Và rồi nó lập một nickchat mới với Nam, ngày nào nó cũng kể cho Nam đủ chuyện từ chuyện ở nhà đến chuyện ở lớp và tất nhiên Nam sẽ không thể biết mình đang nói chuyện với ai. Nhưng có một điều rất lạ, suốt thời gian 3 năm nó chat cùng Nam, có một người con gái mà Nam luôn nhắc đến, với một sự khâm phục, thương yêu nhưng cậu ấy không bao giờ nói tên. Không chỉ một lần Nam thốt lên nó có cách nói chuyện và tính cách rất giống người con gái ấy. Nó nghĩ mãi nhưng 3 năm cũng không có câu trả lời nào cả. Nó kết Nam thế, bao nhiêu cô gái mà Nam quen biết nó thuộc làu cả danh sách nhưng đâu có người nào ‘vừa hiền lành, dịu dàng nhưng vẫn cứng rắn; vừa thông minh, học giỏi lại vừa hòa đồng, thích giúp đỡ người khác’ như Nam nói…là ai nhỉ?
- Yến này có thư…ơ thư của thằng Duy, bọn này hay thật sáng tíu tít đến trường, chiều thì chát mới chít, tối thì điện thoại giờ lại còn cả thư nữa cơ à?
- Con không biết nhưng sao lại thế nhỉ?
Cầm bức thư vào phòng, nó nhìn một cách kĩ càng. Đúng là thư của Duy nhưng sao không gặp luôn đi lại còn bày đặt thư mới trả từ.
Chào yến,
Chắc bạn sẽ thắc mắc tại sao tớ không nói trực tiếp luôn nhưng thật sự tớ không đủ can đảm để thú nhận với Yến chuyện này, tớ sẽ không thể chịu nổi ánh mắt coi thường của bạn. Dù bạn có tha thứ cho tớ hay không thì tớ vẫn muốn xin lỗi bạn. Bức thư này Duy đã đưa cho tớ từ trước hôm cậu ấy đi du học, cậu ấy đã rất hi vọng Yến sẽ đến tiễn cậu ấy, nhưng tớ đã không đưa cho Yến. Tớ đã giấu Yến, tớ thật ích kỉ phải không? Tớ không muốn Nam tiếp tục làm cho Yến đau khổ thêm nữa, tớ đã nghĩ tớ có thể thay thế Nam trong trái tim Yến nhưng tớ đã nhầm. Tớ đã nghĩ khoảng cách và thời gian sẽ làm Yến quên đi Nam, nhưng hoàn toàn ngược lại. Tớ đã nghĩ Nam chỉ biết đến mình mà không cần biết cảm nhận của người khác, nhưng tớ đã sai hoàn toàn… Đừng nghĩ rằng Duy mà bạn biết là một người hoàn hảo và mạnh mẽ đôi lúc có những điều xấu xa làm lu mờ lí trí. Hãy tha thứ cho tớ, và mãi luôn là người bạn tốt nhất của tớ, Yến nhé.

Nó chẳng hiểu chuyện gì cả, từ trước đến giờ Duy có giấu nó chuyện gì đâu, sao lại có bức thư nào của Nam chứ? Nó vơ vội bức thư còn lại để đọc.

Gửi tới ngàn thương yêu …
Ngày xửa ngày xưa có một chàng ngốc đi học. Anh ta vào học ở một lớp nọ, trong lớp đó có một cô bé học rất giỏi lại xinh đẹp nên anh chàng ngốc đã thầm yêu cô bé ấy. Chàng ngốc có gắng học hành để cô bé ấy để ý đến mình. Số phận cho chàng ngốc một vận may, cô bé ấy mê tít vẽ tranh, lại đúng sở trường của chàng ngốc. Chàng yêu biết mấy những lúc cô bé cắm đầu bên những trang sách, lúc cô bé ngắm nhìn từng kiệt tác, lúc cô bé nói chuyện về những danh họa nổi tiếng. Cô bé mà chàng ngốc yêu thật hoàn hảo. Chàng ngốc nhớ mãi những lần dạy cô tập vẽ, những khi bôi nhem nhuốc màu vẽ lên mặt cô bé nhìn cô bé đáng yêu vô cùng…Những giây phút bên nhau trôi qua thật nhanh, và tình cảm ấy chàng ngốc vẫn giữ nơi sâu thẳm trái tim mình. Cô bé ấy thật đặc biệt, chàng ngốc biết có rất nhiều chàng trai khác cũng yêu thầm nhớ trộm cô bé và có lẽ trong trái tim cô bé chàng ngốc thật lu mờ. Bên cô bé luôn có một chàng hoàng tử bảo vệ, chàng biết mình thật kém cỏi, không giỏi giang được như cô bé, cũng chẳng phải là một chàng võ sĩ tekwondo đẹp trai nổi bật như chàng hoàng tử kia, chàng ngốc chỉ có một tình yêu chân thành duy nhất giành cho cô bé. Nhưng chàng luôn mặc cảm về mình, chàng ngốc chỉ được sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mẹ luôn vất vả lam lũ, việc duy nhất chàng có thể làm được là cố gắng học để trở thành niềm tự hào của cha mẹ. Chàng chỉ biết im lặng giữ cô bé trong trái tim mình, nhưng trái tim chàng đã nhiễm một chất độc của tình yêu, của thương, của nhớ mà bất cứ loại thuốc giải nào cũng không giải được. Đến một ngày kia cô bé nói đã yêu chàng ngốc từ rất lâu rồi, chàng không tin nổi vào những gì mình nghe thấy, nhưng niềm hạnh phúc ấy liệu có dành cho chàng không? Chàng ngốc không biết, chàng không đủ tự tin vào mình, chàng vẫn chưa sẵn sàng để đem lại những điều tốt đẹp nhất cho cô bé, chàng ngốc đã nghĩ trên đời vẫn có những phép màu khi tạo hóa ban tặng cho chàng ngốc tình yêu của cô bé, chàng đã tự hứa với mình sẽ luôn mang lại niềm vui niềm hạnh phúc cho cô bé, nhưng cuộc đời không phải là câu chuyện cổ tích… chàng đã rất muốn được nhìn vào đôi mắt cô bé và nói rằng chàng yêu cô bé rất nhiều nhưng chàng không thể. Nhìn những giọt nước mắt cô bé đã rơi vì mình chàng ngốc rất đau khổ, chàng không thể niềm hạnh phúc cho cô bé, khác hẳn khi cô bé bên hoàng tử cô luôn nở nụ cười. Mặc cảm, tự ti đã lấy mất bản lĩnh của chàng, khi chàng lấy hết can đảm để nói yêu cô bé thì trái tim cô bé đã dành cho chàng hoàng tử kia rồi. Chàng ngốc rút lui, chàng tin rằng chàng hoàng tử kia sẽ thay chàng bảo vệ cô bé, sẽ mang lại hạnh phúc cho cô bé. Chàng ngốc mãi chỉ là người đến sau…nhưng chàng sẽ mãi giữ trong trái tim mình tình yêu ấy, chàng sẽ mãi bên cô bé dù cô bé có đi đâu, bất cứ khi nào, cho dù có chuyện gì xảy ra… tình yêu ấy chàng sẽ giữ suốt cuộc đời…
Chàng ngốc nhận ra một điều: yêu thật sự là mong muốn hạnh phúc đến với người mình yêu, cho dù không được bên cạnh nhưng vẫn thầm cầu mong hạnh phúc đến cho người mình yêu. Trên đời này vẫn có một thứ hạnh phúc gọi là chia ly…

Nam ngốc thật, sao lại không nhận ra tình cảm của nó chỉ dành cho Nam thôi. Sao Nam không dám nói ra tình cảm ấy sớm hơn?... Nhưng nó không cần biết, nó chỉ biết trái tim nó đang rung lên những nhịp đập yêu thương. Nó sẽchờ Nam về nói cho Nam biết trái tim nó chỉ dành cho Nam mà thôi, nó sẽ ôm Nam thật chặt không cho Nam rời xa nó nữa… không, nó sẽ không chờ đến tận ngày Nam về, ngay hôm nay nó sẽ nói cho Nam biết người mà Nam vẫn chat cùng chính là nó, nó thật hạnh phúc vì nó đã yêu một người đáng để yêu…


Tình yêu vẫn luôn là hạnh phúc, theo một cách đặc biệt… của riêng nó…
 
Có một câu chuyện tớ viết khá lâu rồi nhưng ko thể viết dc cái kết cho nó, lần sau post lên mong mọi ng viết nốt cái kết giùm tớ
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top