Phần một: Ngọn cỏ lau trước gió
Một ánh nắng nhẹ nhàng len qua những tán lá cây rậm rạp chiếu vào mắt Yến cho giọt nước mắt vương trên mắt nó trở nên long lanh đến lạ thường.Tóc nó trôi đùa bên làn gió như cuốn theo ngọn cỏ lau nghiêng mình trước gió. Nó buồn. Lặng lẽ ngồi một mình và khóc. Không có một bầu trời đầy sao cho nó ước nguyện mà chỉ có dòng nước phẳng lặng đang trôi. Giá mà lòng nó cũng lặng lẽ như vậy . Nhưng dù sao Nam cũng tốt cũng đã cho nó biết sự thật….Nhưng nó vẫn rất buồn , nó khóc cho tình yêu của năm năm thơ dại, có giận hờn, có niềm vui, cũng có những giọt nước mắt đã rơi…Cũng là nơi đây những lần ném đá xuống bến bờ rộng lớn kia, nó nghe vang vọng lại đâu đây tiếng cười giòn tan khúc khích, những lần Nam búng mũi nó, những cành phượng đỏ rực mà Nam hái cho… có quá nhiều kỉ niệm về Nam mà đúng hơn là quá nhiều thứ có thể hiểu lầm. nhưng sự hiểu lầm này qua thực là tai hại .
Nó là một cô gái mà có thể nói là ‘dù bạn không cao nhưng người khác cũng phải ngước nhìn’. Chưa bao giờ ‘bị’ xếp số hai của lớp , nó luôn nhận được ánh mắt thán phục và cũng có cả những ánh mắt ghen tỵ của mọi người nhưng nó lại dành ánh mắt khâm phục của mình cho một người ‘xếp số 2 trong danh sách tên nhưng lại số 49/50 về thành tích học tập’.
Học cùng Duy từ ngày còn mẫu giáo, thân với nhau hơn keo dính chuột. Nhìn vào chàng võ sư tekowdo đai đen đầy bản lĩnh trên sàn đấu như bây giờ chắc chẳng ai có thể tưởng tượng những ngày cấp 1 của Duy ra sao. Ngày còn cấp 1, Duy là cậu công tử bột không hơn không kém. Chỉ cần bị nó ngáng chân mà ngã chầy xướt da một chút thôi là y như rằng nghỉ ở nhà đến mấy ngày để dưỡng thương. Duy của những ngày xưa lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến mình, luôn chành chọe với nó, và học hành thì chẳng ra đâu vào đâu. Nhưng ‘sử dụng thì hiện tại chia động từ trong ‘today’ cho một sự thật hiển nhiên’ thì Duy là một người hoàn hảo- hoàn hảo trong mắt nó , trong mắt của hơn 1000 nữ sinh trong trường. Duy của bây giờ lúc là một người hoàn toàn khác :thông minh, đĩnh đạc, luôn là người hiểu nó nhất, luôn ân cần, an ủi và động viên nó- một con bé chưa bao giờ biết đến thất bại – khi lần đầu tiên bị điểm 7 hóa, khi nó gặp những rắc rối mà nó cho là lan giải thì Duy luôn giải quyết một cách dễ dàng.
Tất cả những thay đổi của Duy đều là phản xạ có điều kiện do nó tạo ra trong suốt thời gian 10 năm học chung lớp. Quen được nuông chiều từ bé ngỗ ngược và không chịu nghe lời ai bao giờ nhưng trước mặt nó Duy lại ngoan ngoãn và nghe lời vô điều kiện. Có những hôm thức khuyên để làm bài tập vì không muốn bị nó nói là kém cỏi, những lần chạy thể dục mệt bở hơi tai cũng không kêu ca nửa lời.Ban đầu tất cả chỉ là gượng ép vì cái tính sĩ diện hão cộng với sự hiếu thắng nhưng rồi nó đã tìm ra cách cải thiện cho ‘đôi bạn cùng tiến của mình’. Những buổi học nhóm nó chỉ dẫn Duy một cách nhiệt tình, những sáng nhịn ngủ để cùng Duy tập chay bộ … dường như mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp hơn khi có nó làm cùng Duy. Hai đứa nó thân nhau từ đấy đến tận bây giờ, nó chứng kiến sự lớn lên trưởng thành của Duy và Duy cũng vậy, luôn bên nó qua bao ngày nắng, ngày mưa, bên nó khi nó khóc, khi nó cười, khi nó vui, khi nó buồn.Duy trở thành cuốn nhật ký ghi lại mọi cảm xúc mà nó từng trải qua.
Sự gắn bó lâu dài đó cũng trải qua không ít thử thách. Khi những ngày bắt đầu cấp 2 bị bọn bạn trêu là yêu nhau hai đứa dần cách xa để không bị người khác để ý nhưng chính Duy đã dõng dạc nói với nó ‘mặc kệ người ta nói’ . Cũng vào đầu năm lớp 6 khi nó bị bọn lớp lớn bắt nạt, Duy đã quyết tâm đi học võ để bất cứ lúc nào cũng có thể bảo vệ nó. Duy vẫn luôn là vậy, thiếu suy xét nhưng thừa quyết tâm, bởi thế mà dù hôm nào cũng bị đau cũng mệt nhoài nhưng Duy vẫn luôn kiên trì luyện tập tekwondo. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng xót con, nhìn những giọt mồ hôi vã ra trên trán những vết bầm tím trên người Duy, mẹ Duy đã tìm mọi cách để khuyên Duy nhưng Duy vẫn quyết tập cho bằng được đúng với cái bản tính ương bướng của mình. Mẹ Duy đổ mọi tội lỗi lên đầu nó, cấm 2 đứa chơi cới nhau. Nhưng chẳng có gì làm cho nó phải bỏ cuộc, nó cùng Duy tập luyện, chịu phạt cùng Duy, tiếp thêm sức mạnh cho Duy mặc cho khó khăn hay hiểu lầm cũng không thể cản trở. Rồi dần dần yêu môn võ này thật sự, Duy trở thành một võ sư và nó chính là người đặt ngã rẽ cho cuộc đời Duy.
Cuộc sống của nó tưởng chừng vẫn trôi qua êm đềm như vậy đến trước khi nó gặp Nam- người đặc biệt. Ngay khi mới bước vào lớp Nam đã đặt ra cho nó những thử thách mới. Là ánh mắt lạnh lùng đầy thách thức ngầm ý ‘hãy cẩn thận vị trí của bạn đấy, bạn còn chưa biết tôi là ai đâu’. Nó luôn phải gồng mình gắng sức để giữ vị trí của mình, nhưng nó luôn cảm thấy thú vị khi phải cố gắng vượt qua khó khăn và thách thức, nó thích cảm giác phưu lưu và mạo hiểm khi giành giật với Nam vì với Nam không có ai là ngoai lệ, kể cả con gái. Nhưng bất ngờ còn ở phía sau, là lúc nó sít ngất khi nhìn Nam ngồi tỉ mẩn bên bức tranh đẹp tuyệt. Nó thấy bất ngờ khi cậu bạn khô khan mà nó từng biết lại có năng khiếu hội họa đến vậy. Cũng từ đó nó thầm yêu Nam, bằng cảm giác lẫn cả sự khâm phục, giống như bằng cả trái tim bằng cả lí trí- của một con bé chưa bao giờ biết đến hai chữ sai lầm trong từ điển. Nó vốn tính giống con trai, chẳng bao giờ quan tâm đến mấy cái chuyện trang điểm như mấy đứa con gái cùng lớp. Lúc nào cũng là mái tóc dài với dây buộc tóc đơn giản, những bộ đồ thể thao rộng thùng thình nhưng giờ ngày nào cũng mất cả tiếng đồng hồ trước gương để cân nhắc nên mặc bộ đồ nào. Đầu óc nó không còn nghĩ được gì khác ngoài Nam và đôi lúc nó đã vô tình quên đi cậu bạn thân từ lúc nào không biết.
Càng gần Nam nó càng thấy rõ con người thật của Nam. Sau cái vỏ bọc mạnh mẽ cứng rắn bên ngoài, Nam rất hiền đôi khi còn có vẻ tự ti về mình. Là con nhà nghèo, ngoài việc học còn phải làm thêm, chẳng bao giờ có chuyện học thêm gì cả, tất cả đều là do cậu ấy tự học ở nhà trong cái quỹ thời gian ngắn ngủi của mình. Nhưng có một niềm đam mê luôn cháy bỏng trong Nam mà không gì có thể thay đổi , đó là niềm đam mê vẽ tranh. Nhìn ánh mắt rạng ngời, đầy say mê của Nam bên cây cọ vẽ thì hoàn toàn có thể hiểu vì sao nó lại ‘tự cưa đổ mình’như vậy. Rồi nó tiếp cận mục tiêu, ngày nào cũng tra tấn mình phải ngồi ngắm những bức tượng điêu khắc cầu kì, nghiên cứu cả đống tài liệu về mĩ thuật từ thời phục hưng, từ cổ điển đến hiện đại chỉ để có thể thao thao bất tuyệt trước mặt Nam. Nó tìm mọi cách để tạo ấn tượng với Nam, kể cả lần bỏng tay với keo nến khi cố làm tặng Nam tấm thiệp mừng giáng sinh.
Dao phá đá, đá núi phải mòn . Không thể Nam không có tình cảm gì với nó. Cứ nhìn vào những lúc Nam ân cần chỉ bảo nó từng đường cọ, những khi Nam dạy nó uốn lưỡi đọc từng câu tiếng Trung, khi Nam làm thay nó những buổi lao động trên trường… Nam vẫn luôn như vậy chẳng bao giờ nói gì cả nhưng cậu ấy vẫn luôn âm thầm, một sự lặng lẽ đến khó hiểu. Những cành phượng đỏ rực Nam hái cho, những lần nó bị tội gì là hết Duy rồi đến Nam nhận thay… nó đã nợ quá nhiều. Nó yêu Nam còn bởi một sự biết ơn kính phục, Nam vừa giống như một người anh trai,vừa như chàng hoàng tử mà nó vẫn mơ. Nào có thể trách nó khi nó đem lòng yêu một người hoàn hảo đến vậy: Dù cho cậu ấy không được sinh ra trong dư thừa vật chất nhưng với Nam tiền bạc chỉ là những thứ xa xỉ. Tiền bạc, vật chất có thể đong đếm được nhưng bản lĩnh, ý chí, lòng quyết tâm trong chàng trai này lại là một thứ gì đó vô hạn, không thể đong đếm nổi. Nam ít nói nhưng những điều cậu ấy nói ra thì luôn là triết lí, Nam có một thứ gì đó vô hình một điều gì đó khiến cho nó bị cuốn hút như lực van vật hấp dẫn, mà đâu chỉ riêng nó còn cả 1/3 số con gái mê mẩn Nam (dĩ nhiên phần còn lại chủ yếu chết mê chết mệt chàng võ sư tekwondo điển trai rồi)
Ngày nào cũng vậy, mỗi hành động khác thường một chút của Nam thôi cũng khiến nó có chuyện để mà dày vò Duy. Dù tứ quái 4 con vịt giời của nó cập nhật tin tức ngang tốc độ ánh sáng nhưng mà khả năng khuyếch tán thông tin còn nhanh hơn nhiều. Vậy nên nó chẳng dám hé răng nửa lời với bang phái của mình mà chỉ dám dốc bầu tâm sự với cậu bạn tri kỉ. Nó tin tưởng Duy tuyệt đối, bất kể là việc gì Duy cũng luôn tìm cho nó cách giải quyết ổn thỏa nhất, những lời khuyên chân thành nhất và điều quan trọng nhất Duy làm tất cả vì mong muốn nó được hạnh phúc.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến theo đúng quy luật của nó. Chỉ vì một giấc mơ thấy Nam khoác tay Mai Anh- lớp trưởng lớp A9 mà nó quyết định không thể trì hoãn cái sự sung sướng đó lại và nó đã quyết định đúng kỉ niệm năm năm sau ngày đầu tiên định mệnh ấy- ngày mà trái tim nó lần đầu rung động - sẽ là ngày nó tỏ tình với Nam. Thật ra thì ngày gì mà nó chẳng có một cái cớ gắn Nam vào đó . Nào là ngày đầu tiên Nam cười với mình, kỉ niệm 1 tuần ngày Nam được 10 thể dục, kỉ niệm ngày Nam được giải thi vẽ tranh,… Cuốn sổ dày bịch của nó chỉ để ghi lại những khoảnh khắc như vậy thôi mà còn kín mít chẳng kém quyển sổ ghi nợ của Kim- một trong tứ quái nổi tiếng vì tốt nghiệp xuất sắc học viện tài chính khoa cho vay nặng lãi.
Từ lúc ý nghĩ đó len lỏi vào đầu nó, nó không lúc nào ngơi nghĩ xem nó sẽ nói gì, bao ngày mất ăn mất ngủ. Nó nghĩ ra những kịch bản mà nó sẽ nói:
‘Nam à, một lần bạn nhìn tớ tim tớ lại đập liên hồi, hình như là tớ …bạn’ không được nói thế chẳng lẽ 5 năm nay ngày nào tim mình cũng đập liên hồi như thế lại chả hóa ra bị suy tim à. Không ổn .
‘Nam à, năm năm rồi, có một con bé ngốc nghếch không ngày nào thôi nghĩ về bạn, dù lúc tỉnh hay khi đã ngủ say, bạn biết nó là ai không? Đó là tớ đó’ Không được nói thế chẳng phải ai thích Nam chứng tỏ là con ngốc à, Nam hay tự ái lắm, nói vớ vẩn giận luôn thì chết.
‘Nam ơi, tớ không muốn làm bạn của bạn nữa đâu. Tớ muốn làm bạn gái của bạn’ Không được, nghe điêu quá
…….
Nó cứ thế ngồi độc thoại một mình, không thể đếm nổi nó đã nghĩ ra bao nhiêu cách nữa. Cũng không thể nào miêu tả nổi cái dáng bộ nó ngồi bẻ ngón tay khầng khậc, rồi hết nhìn lên trời lại nhìn xuống đất…khổ thân con bé
Rồi ngày ấy cũng đến, nó diện cho mình bộ quần áo mà nó thích nhất chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ đến cuối tiết là bí mật lớn nhất từ trước đến giờ sẽ được hé lộ. Liệu phản ứng của Nam sẽ như thế nào? Hoặc cậu ấy mắt chữ Ô mồm chữ A, cũng có thể cậu ấy từ chối, nhưng nó hi vọng sẽ được nghe từ Nam câu nói hơn lúc nào hết: me too!...
(còn nữa)
Một ánh nắng nhẹ nhàng len qua những tán lá cây rậm rạp chiếu vào mắt Yến cho giọt nước mắt vương trên mắt nó trở nên long lanh đến lạ thường.Tóc nó trôi đùa bên làn gió như cuốn theo ngọn cỏ lau nghiêng mình trước gió. Nó buồn. Lặng lẽ ngồi một mình và khóc. Không có một bầu trời đầy sao cho nó ước nguyện mà chỉ có dòng nước phẳng lặng đang trôi. Giá mà lòng nó cũng lặng lẽ như vậy . Nhưng dù sao Nam cũng tốt cũng đã cho nó biết sự thật….Nhưng nó vẫn rất buồn , nó khóc cho tình yêu của năm năm thơ dại, có giận hờn, có niềm vui, cũng có những giọt nước mắt đã rơi…Cũng là nơi đây những lần ném đá xuống bến bờ rộng lớn kia, nó nghe vang vọng lại đâu đây tiếng cười giòn tan khúc khích, những lần Nam búng mũi nó, những cành phượng đỏ rực mà Nam hái cho… có quá nhiều kỉ niệm về Nam mà đúng hơn là quá nhiều thứ có thể hiểu lầm. nhưng sự hiểu lầm này qua thực là tai hại .
Nó là một cô gái mà có thể nói là ‘dù bạn không cao nhưng người khác cũng phải ngước nhìn’. Chưa bao giờ ‘bị’ xếp số hai của lớp , nó luôn nhận được ánh mắt thán phục và cũng có cả những ánh mắt ghen tỵ của mọi người nhưng nó lại dành ánh mắt khâm phục của mình cho một người ‘xếp số 2 trong danh sách tên nhưng lại số 49/50 về thành tích học tập’.
Học cùng Duy từ ngày còn mẫu giáo, thân với nhau hơn keo dính chuột. Nhìn vào chàng võ sư tekowdo đai đen đầy bản lĩnh trên sàn đấu như bây giờ chắc chẳng ai có thể tưởng tượng những ngày cấp 1 của Duy ra sao. Ngày còn cấp 1, Duy là cậu công tử bột không hơn không kém. Chỉ cần bị nó ngáng chân mà ngã chầy xướt da một chút thôi là y như rằng nghỉ ở nhà đến mấy ngày để dưỡng thương. Duy của những ngày xưa lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến mình, luôn chành chọe với nó, và học hành thì chẳng ra đâu vào đâu. Nhưng ‘sử dụng thì hiện tại chia động từ trong ‘today’ cho một sự thật hiển nhiên’ thì Duy là một người hoàn hảo- hoàn hảo trong mắt nó , trong mắt của hơn 1000 nữ sinh trong trường. Duy của bây giờ lúc là một người hoàn toàn khác :thông minh, đĩnh đạc, luôn là người hiểu nó nhất, luôn ân cần, an ủi và động viên nó- một con bé chưa bao giờ biết đến thất bại – khi lần đầu tiên bị điểm 7 hóa, khi nó gặp những rắc rối mà nó cho là lan giải thì Duy luôn giải quyết một cách dễ dàng.
Tất cả những thay đổi của Duy đều là phản xạ có điều kiện do nó tạo ra trong suốt thời gian 10 năm học chung lớp. Quen được nuông chiều từ bé ngỗ ngược và không chịu nghe lời ai bao giờ nhưng trước mặt nó Duy lại ngoan ngoãn và nghe lời vô điều kiện. Có những hôm thức khuyên để làm bài tập vì không muốn bị nó nói là kém cỏi, những lần chạy thể dục mệt bở hơi tai cũng không kêu ca nửa lời.Ban đầu tất cả chỉ là gượng ép vì cái tính sĩ diện hão cộng với sự hiếu thắng nhưng rồi nó đã tìm ra cách cải thiện cho ‘đôi bạn cùng tiến của mình’. Những buổi học nhóm nó chỉ dẫn Duy một cách nhiệt tình, những sáng nhịn ngủ để cùng Duy tập chay bộ … dường như mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp hơn khi có nó làm cùng Duy. Hai đứa nó thân nhau từ đấy đến tận bây giờ, nó chứng kiến sự lớn lên trưởng thành của Duy và Duy cũng vậy, luôn bên nó qua bao ngày nắng, ngày mưa, bên nó khi nó khóc, khi nó cười, khi nó vui, khi nó buồn.Duy trở thành cuốn nhật ký ghi lại mọi cảm xúc mà nó từng trải qua.
Sự gắn bó lâu dài đó cũng trải qua không ít thử thách. Khi những ngày bắt đầu cấp 2 bị bọn bạn trêu là yêu nhau hai đứa dần cách xa để không bị người khác để ý nhưng chính Duy đã dõng dạc nói với nó ‘mặc kệ người ta nói’ . Cũng vào đầu năm lớp 6 khi nó bị bọn lớp lớn bắt nạt, Duy đã quyết tâm đi học võ để bất cứ lúc nào cũng có thể bảo vệ nó. Duy vẫn luôn là vậy, thiếu suy xét nhưng thừa quyết tâm, bởi thế mà dù hôm nào cũng bị đau cũng mệt nhoài nhưng Duy vẫn luôn kiên trì luyện tập tekwondo. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng xót con, nhìn những giọt mồ hôi vã ra trên trán những vết bầm tím trên người Duy, mẹ Duy đã tìm mọi cách để khuyên Duy nhưng Duy vẫn quyết tập cho bằng được đúng với cái bản tính ương bướng của mình. Mẹ Duy đổ mọi tội lỗi lên đầu nó, cấm 2 đứa chơi cới nhau. Nhưng chẳng có gì làm cho nó phải bỏ cuộc, nó cùng Duy tập luyện, chịu phạt cùng Duy, tiếp thêm sức mạnh cho Duy mặc cho khó khăn hay hiểu lầm cũng không thể cản trở. Rồi dần dần yêu môn võ này thật sự, Duy trở thành một võ sư và nó chính là người đặt ngã rẽ cho cuộc đời Duy.
Cuộc sống của nó tưởng chừng vẫn trôi qua êm đềm như vậy đến trước khi nó gặp Nam- người đặc biệt. Ngay khi mới bước vào lớp Nam đã đặt ra cho nó những thử thách mới. Là ánh mắt lạnh lùng đầy thách thức ngầm ý ‘hãy cẩn thận vị trí của bạn đấy, bạn còn chưa biết tôi là ai đâu’. Nó luôn phải gồng mình gắng sức để giữ vị trí của mình, nhưng nó luôn cảm thấy thú vị khi phải cố gắng vượt qua khó khăn và thách thức, nó thích cảm giác phưu lưu và mạo hiểm khi giành giật với Nam vì với Nam không có ai là ngoai lệ, kể cả con gái. Nhưng bất ngờ còn ở phía sau, là lúc nó sít ngất khi nhìn Nam ngồi tỉ mẩn bên bức tranh đẹp tuyệt. Nó thấy bất ngờ khi cậu bạn khô khan mà nó từng biết lại có năng khiếu hội họa đến vậy. Cũng từ đó nó thầm yêu Nam, bằng cảm giác lẫn cả sự khâm phục, giống như bằng cả trái tim bằng cả lí trí- của một con bé chưa bao giờ biết đến hai chữ sai lầm trong từ điển. Nó vốn tính giống con trai, chẳng bao giờ quan tâm đến mấy cái chuyện trang điểm như mấy đứa con gái cùng lớp. Lúc nào cũng là mái tóc dài với dây buộc tóc đơn giản, những bộ đồ thể thao rộng thùng thình nhưng giờ ngày nào cũng mất cả tiếng đồng hồ trước gương để cân nhắc nên mặc bộ đồ nào. Đầu óc nó không còn nghĩ được gì khác ngoài Nam và đôi lúc nó đã vô tình quên đi cậu bạn thân từ lúc nào không biết.
Càng gần Nam nó càng thấy rõ con người thật của Nam. Sau cái vỏ bọc mạnh mẽ cứng rắn bên ngoài, Nam rất hiền đôi khi còn có vẻ tự ti về mình. Là con nhà nghèo, ngoài việc học còn phải làm thêm, chẳng bao giờ có chuyện học thêm gì cả, tất cả đều là do cậu ấy tự học ở nhà trong cái quỹ thời gian ngắn ngủi của mình. Nhưng có một niềm đam mê luôn cháy bỏng trong Nam mà không gì có thể thay đổi , đó là niềm đam mê vẽ tranh. Nhìn ánh mắt rạng ngời, đầy say mê của Nam bên cây cọ vẽ thì hoàn toàn có thể hiểu vì sao nó lại ‘tự cưa đổ mình’như vậy. Rồi nó tiếp cận mục tiêu, ngày nào cũng tra tấn mình phải ngồi ngắm những bức tượng điêu khắc cầu kì, nghiên cứu cả đống tài liệu về mĩ thuật từ thời phục hưng, từ cổ điển đến hiện đại chỉ để có thể thao thao bất tuyệt trước mặt Nam. Nó tìm mọi cách để tạo ấn tượng với Nam, kể cả lần bỏng tay với keo nến khi cố làm tặng Nam tấm thiệp mừng giáng sinh.
Dao phá đá, đá núi phải mòn . Không thể Nam không có tình cảm gì với nó. Cứ nhìn vào những lúc Nam ân cần chỉ bảo nó từng đường cọ, những khi Nam dạy nó uốn lưỡi đọc từng câu tiếng Trung, khi Nam làm thay nó những buổi lao động trên trường… Nam vẫn luôn như vậy chẳng bao giờ nói gì cả nhưng cậu ấy vẫn luôn âm thầm, một sự lặng lẽ đến khó hiểu. Những cành phượng đỏ rực Nam hái cho, những lần nó bị tội gì là hết Duy rồi đến Nam nhận thay… nó đã nợ quá nhiều. Nó yêu Nam còn bởi một sự biết ơn kính phục, Nam vừa giống như một người anh trai,vừa như chàng hoàng tử mà nó vẫn mơ. Nào có thể trách nó khi nó đem lòng yêu một người hoàn hảo đến vậy: Dù cho cậu ấy không được sinh ra trong dư thừa vật chất nhưng với Nam tiền bạc chỉ là những thứ xa xỉ. Tiền bạc, vật chất có thể đong đếm được nhưng bản lĩnh, ý chí, lòng quyết tâm trong chàng trai này lại là một thứ gì đó vô hạn, không thể đong đếm nổi. Nam ít nói nhưng những điều cậu ấy nói ra thì luôn là triết lí, Nam có một thứ gì đó vô hình một điều gì đó khiến cho nó bị cuốn hút như lực van vật hấp dẫn, mà đâu chỉ riêng nó còn cả 1/3 số con gái mê mẩn Nam (dĩ nhiên phần còn lại chủ yếu chết mê chết mệt chàng võ sư tekwondo điển trai rồi)
Ngày nào cũng vậy, mỗi hành động khác thường một chút của Nam thôi cũng khiến nó có chuyện để mà dày vò Duy. Dù tứ quái 4 con vịt giời của nó cập nhật tin tức ngang tốc độ ánh sáng nhưng mà khả năng khuyếch tán thông tin còn nhanh hơn nhiều. Vậy nên nó chẳng dám hé răng nửa lời với bang phái của mình mà chỉ dám dốc bầu tâm sự với cậu bạn tri kỉ. Nó tin tưởng Duy tuyệt đối, bất kể là việc gì Duy cũng luôn tìm cho nó cách giải quyết ổn thỏa nhất, những lời khuyên chân thành nhất và điều quan trọng nhất Duy làm tất cả vì mong muốn nó được hạnh phúc.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến theo đúng quy luật của nó. Chỉ vì một giấc mơ thấy Nam khoác tay Mai Anh- lớp trưởng lớp A9 mà nó quyết định không thể trì hoãn cái sự sung sướng đó lại và nó đã quyết định đúng kỉ niệm năm năm sau ngày đầu tiên định mệnh ấy- ngày mà trái tim nó lần đầu rung động - sẽ là ngày nó tỏ tình với Nam. Thật ra thì ngày gì mà nó chẳng có một cái cớ gắn Nam vào đó . Nào là ngày đầu tiên Nam cười với mình, kỉ niệm 1 tuần ngày Nam được 10 thể dục, kỉ niệm ngày Nam được giải thi vẽ tranh,… Cuốn sổ dày bịch của nó chỉ để ghi lại những khoảnh khắc như vậy thôi mà còn kín mít chẳng kém quyển sổ ghi nợ của Kim- một trong tứ quái nổi tiếng vì tốt nghiệp xuất sắc học viện tài chính khoa cho vay nặng lãi.
Từ lúc ý nghĩ đó len lỏi vào đầu nó, nó không lúc nào ngơi nghĩ xem nó sẽ nói gì, bao ngày mất ăn mất ngủ. Nó nghĩ ra những kịch bản mà nó sẽ nói:
‘Nam à, một lần bạn nhìn tớ tim tớ lại đập liên hồi, hình như là tớ …bạn’ không được nói thế chẳng lẽ 5 năm nay ngày nào tim mình cũng đập liên hồi như thế lại chả hóa ra bị suy tim à. Không ổn .
‘Nam à, năm năm rồi, có một con bé ngốc nghếch không ngày nào thôi nghĩ về bạn, dù lúc tỉnh hay khi đã ngủ say, bạn biết nó là ai không? Đó là tớ đó’ Không được nói thế chẳng phải ai thích Nam chứng tỏ là con ngốc à, Nam hay tự ái lắm, nói vớ vẩn giận luôn thì chết.
‘Nam ơi, tớ không muốn làm bạn của bạn nữa đâu. Tớ muốn làm bạn gái của bạn’ Không được, nghe điêu quá
…….
Nó cứ thế ngồi độc thoại một mình, không thể đếm nổi nó đã nghĩ ra bao nhiêu cách nữa. Cũng không thể nào miêu tả nổi cái dáng bộ nó ngồi bẻ ngón tay khầng khậc, rồi hết nhìn lên trời lại nhìn xuống đất…khổ thân con bé
Rồi ngày ấy cũng đến, nó diện cho mình bộ quần áo mà nó thích nhất chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ đến cuối tiết là bí mật lớn nhất từ trước đến giờ sẽ được hé lộ. Liệu phản ứng của Nam sẽ như thế nào? Hoặc cậu ấy mắt chữ Ô mồm chữ A, cũng có thể cậu ấy từ chối, nhưng nó hi vọng sẽ được nghe từ Nam câu nói hơn lúc nào hết: me too!...
(còn nữa)