hoang chau
New member
- Xu
- 0

Ngay từ nhỏ, tôi đã là một đứa làm gì cũng phải có cảm hứng và chẳng thể làm gì ra hồn khi tâm trạng trống rỗng. Tất cả mọi việc, từ những thứ nhỏ nhặt, cho đến sở thích và cả việc học.
Chẳng thể đọc nổi một cuốn tiểu thuyết nào dù cho đó là tác phẩm nổi tiếng như “Trà hoa nữ”, “Rừng Nauy”,… trong khi bình thường có thể ngồi đọc cả ngày ko biết chán.
Chẳng thể hoàn thành xong mấy bức vẽ như đã hứa với nhỏ bạn dù lời hứa ấy đã gần nửa năm rồi. Hồi cấp 2, nhỏ bạn thân nhất đã nhờ tôi chuyển thể một bức hình từ người thật sang manga. Tuy bản nháp đã được hoàn thành chỉ sau 1h nhưng mãi hơn 1 tháng sau tôi mới có thể giao bản gốc.
Chẳng thể làm xong bài làm văn dù chỉ còn vài tiếng nữa đã phải nộp bài. Có lần tôi đã phải vận dụng khả năng “chắp vá” để “dung hoà” hơn 4 bài văn mẫu thành bài của mình để kịp nộp bài khi trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Cũng chẳng thể học vào nổi chỉ vài câu ngẳn ngủn trong khi tôi hoàn toàn có thể tự nhiên ghi nhớ khoảng 70% những gì giáo viên hay giảng viên nói suốt buổi học khi tôi thấy hứng thú; hay có thể trả bài hoàn hảo đúng như từng lời giáo viên đã giảng dù chưa hề mở vở ra học bài.
Lại có những lúc cảm thấy mình như kiệt sức, mọi cảm xúc đều đi đâu hết, mọi ý nghĩ đều bị xoà nhoà,… chẳng còn chút dấu vết nào, dù là một mảnh nhỏ.
Vẫn biết sống và làm việc theo cảm hứng chẳng tốt chút nào nhưng tôi lại chẳng thể thay đổi được. Nó đã ngấm và ăn sâu trong con người, lối sống, tính cách của tôi như một phần ko thể thiếu. Và tôi thật sự ghét cái cảm giác trống rỗng thường trực bên trong tôi. Cảm giác ấy khiến tôi chẳng khác nào cái xác ko hồn, chẳng biết nên làm gì???
Nhưng những lúc tâm trạng trống rỗng như vậy, tôi lại tự tìm cho mình một công việc – tìm lại quá khứ!!!
Dọn dẹp lại những thứ đã lâu ko dùng đến, những thứ đc cất kỹ trg ngăn tủ, trong góc nhà kho,… là cách đơn giản để tìm về quá khứ đã qua, tìm về những kỷ niệm tưởng chừng đã ngủ vùi trg quên lãng.
Phía sau hai cánh cửa tủ kia đối với tôi là cái thế giới của cô pé con tên Thảo ngày nào – nơi tôi tìm thấy những thứ dù vụn vặt vẫn mang lại chút niềm vui hay nỗi pùn cho cái tâm hồn trống rỗng lúc bấy giờ.
Trong tập “Phiếu bé ngoan” dán kín những bông hoa hồng, hoa sen đỏ thắm hiện lên hình ảnh cô bé con khóc nức nở níu chặt vạt áo mẹ mỗi lần đến lớp, ngày ấy vẫn hay “được” các cô chăm chút vì cái ngoại hình khẳng khiu “suy dinh dưỡng”.
Những quyển vở nháp được “trưng dụng” để thoả cái sở thích vẽ vời. Lật qua từng trang sách lâu lâu lại bắt gặp vài hình vẽ kẹp bên trong từ khi nào chẳng nhớ nổi nữa.
Cuốn sổ tay nhỏ màu xanh ghi đầy “công thức” bói toán của cái thời cấp 2 nhí nhố.
Tập vở học bồi dưỡng Văn năm lớp 9 vẫn còn y nguyên gợi lại những tháng ngày vui vẻ của 10 nàng “yêu nữ” của lớp Văn khi ôn thi tỉnh. Luôn khen thầy là người “đẹp trai” nhất lớp Văn này; luôn “biến mất” tập thể vào giờ giải lao để ik ăn hàng; cùng “chăm chỉ” đến mức oản tù tì xem ai là người phải quét lớp,… Và cả cái ngày khi biết Thần May Mắn chỉ “mỉm cười” với 3 trg số 10 đứa và chẳng có tên tôi trg 3ng ấy.
Cái túi nhỏ nhét chật kín những bức thư nho nhỏ chuyền tay nhau trg giờ học từ thời cấp 2 rồi đến cấp 3 với đủ loại chủ đề: học hành, trực nhật, chơi game, đám kon trai nghịch như quỷ sứ, lần “say nắng” anh chàng “xấu số” nào đó,… Cả hai bức thư làm quen năm lớp 8, một của hàng xóm nhỏ bạn thân, cái còn lại là “tác phẩm” cũng của nhỏ bạn thân khi ép 1 tên cùng lớp viết.
Hộp giấy đựng cả chồng thiệp, nào là thiệp mừng sinh nhật, thiệp chúc Tết, thiệp noel,… từ đám bạn. Cùng với đó là hàng chục món quà lớn nhỏ: lọ hoa “cây xương rồng” mà khi mở quà đã bị “gai” của nó đâm trúng. Chú vịt nhồi bông béo ú mang thông điệp “có pồ ik cho tụi tao nhờ”. Đôi chuồn chuồn tre đơn sơ nhưng chứa đầy tình cảm bạn bè. Cái túi giấy đựng chiếc áo len đỏ đc “niêm phong” chặt chẽ bởi hơn 20 mẩu ghim dập và cả mét băng dính… Nó gợi về những lần đón sinh nhật vui vẻ bên người thân, bạn bè với rất nhiều lời chúc, món quà ngộ nghĩnh mà đã vắng bóng từ ngày lên CĐ, mỗi sinh nhật lại mang nặng nỗi buồn. Ko trông mong nhận đc quà nữa, chỉ hy vọng có ng nhớ đến sinh nhật của mình, dù 1 câu chúc mừng, 1 tin nhắn ngắn ngủn “happy birthday” cũng đủ làm ấm lòng, nhưng sao cũng thấy thật xa vời!!!
Vài cuốn nhật ký ghi lại các mốc thời gian hạnh phúc cũng như đau khổ trg đời nữ sinh cấp 3. Mà 1 số cuốn đã phải gửi tạm nhà nhỏ bạn vì sợ có ng đọc đc.
Xấp giấy khen từ thời cấp 1 đến hết cấp 3 ghi nhận những thành tích và sự cố gắng trg học tập.
Vài tấm ảnh nhỏ dán trg học bạ là hình ảnh một thời ngốc xít với khuôn mặt “ngố tàu” ko thể tả nổi. Tại sao ngày ấy mình lại ngố đến vậy nhỉ?
Cuốn sổ lưu bút dày cộm từng đc chuyền tay nhau suốt vài tháng gần cuối năm. Mỗi ng chỉ có vài trang, chẳng đủ gửi những kỷ niệm, những yêu thương vào trg.
Những cuốn album ảnh ghi lại khoảng khắc đáng nhớ của một thời đã qua: tập thể lớp “nhất quỷ nhì ma” từng đứng nhất hội chợ ẩm thực trường; “mấy chục tạ mỡ” chồng chất trên chiếc xe đạp nhỏ xíu; sự hăng say trg từng ánh mắt khi tham gia trò kéo co; vẻ đẹp “độc nhất vô nhị” của những “ng mẫu” trg màn trình diễn thời trang 3R;…. đã qua lâu rồi mà như mới hôm qua.
Chiếc áo thể dục cấp 3 và áo lớp đặc kín chữ ký của ngày chia tay. Những câu nhắn nhủ, khích lệ, hứa hẹn của đám bạn; lời chúc động viên của thầy cô,… giờ ngồi đọc lại mà nước mắt cứ chảy ra.
Những lúc tâm trạng trống rỗng, hãy tìm về quá khứ, tìm về những cảm xúc đã lãng quên. Quá khứ ko bao giờ trở lại. Hiện tại và tương lai cũng có lúc trở thành quá khứ. Tìm về quá khứ vừa giúp tìm lại “kho báu” tưởng chừng như đã quên lãng, vừa giúp ta có thêm chất kích thích để bước tiếp trg hiện tại và tương lai. Ko nên “ngủ vùi” trg quá khứ. Hãy sống cho hiện tại và tương lai, để 1 lúc nào đó, khi ta “tìm lại”, đó sẽ là những quá khứ đẹp đẽ chứ ko phải chứa đựng toàn sự trống rỗng!!!