Có bao giờ bạn nghĩ và đặt câu hỏi ấy với bản thân ? Như thế nào gọi là khổ ? Có phải :
Khổ là....giữa trời nắng thiêu như đổ lửa, nai lưng ngoài đồng chăm bẫm mấy đám ruộng, nhổ cỏ, tưới nước, bắt sâu mà vẫn không đủ ăn ...?
Khổ là....suốt ngày cùng cực với công việc tay chân, bùn đất, quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời của công việc "nhà nông" ...!
Khổ là....làm nhiều mà vẫn không có tiền mua nổi cân gạo, ăn nối một cái quán cho ra hồn ... là suốt ngày rong ruổi trong nắng, trong mưa với mớ vé số, gánh hàng rong tần tảo đi khắp ngỏ hẻm với cái giọng khan dần...
Khổ là....đến 1 công việc cũng không có để làm !? một chiếc xe đạp "tàng" để đi !? một cái nhà gọi đúng nghĩa là nhà, để ở ...!
Đến những người đã có gia đình.....
Khổ là....suốt ngày bị chồng chửi bới, đánh đập, con ốm đau triền miên ...
Khổ là....phải cực nhọc chạy vay từng miếng ăn mỗi ngày, không đủ khả năng sắm cho con chiếc áo đẹp cho bằng chúng bạn ? Không cho con ngẩng nổi cái đầu khi bước chân ra đường...
......
Vậy chúng ta có thuộc vào một trong số những cái khổ ấy chưa ? Chúng ta luôn và đang sống trong cuộc sống gọi là thăng bằng, tuy không có một công việc thật tốt như ta hằng mong ước, nhưng nó cũng không phải để cho ta nai lưng, gian nắng, dầm sương khó nhọc, chúng không nhiều tiền như ta mong đợi nhưng nó đủ cho ta những bữa cơm gọi là....tạm được....Vậy cớ tại sao chúng ta luôn than khổ ? Trời ơi...sao tôi khổ quá ? Cái khổ quá của chúng ta từ đâu? có lẽ vì mắc 1 chút sai lầm trong công việc? bị sếp khiển trách, một tí sơ suất làm mất đi vài trăm nghìn? thiếu may mắn, bị va vẹt vào xe? bị tình yêu quay lưng ruồng bỏ ?
Trong muôn vạn kiếp người, chỉ có những người nai thân dãi nắng dầm sương, trông chờ vào sự may mắn của tiết trời để mưa thuận gió hòa, làm nên những mùa bội thu, họ khổ cùng, khổ cực tháng được mùa thì thu được tiền, không được mùa thì mất trắng...còn chúng ta, có bao giờ chúng ta dang nắng cuốc đất, nhổ cỏ, thiếu ăn, thiếu mặc ? Thế mà chúng ta nhiều khi cứ cho rằng mình khổ....
Nhiều khi buộc miệng bảo....sao tôi khổ thế hả trời, chúng ta lắm khi cũng không nhận thức được rằng, như thế nào mới gọi là khổ....nỗi cơ cực, khốn khổ thật sự là như thế nào ? Nếu so ra những cái khổ phía trên, thì mình quá sướng, rất sướng rồi còn gì ? Cả chị mình nữa,...lấy chồng, có nhà riêng, vợ chồng vẫn sáng đi chiều về, sống một cuộc sống bình lặng, thế mà vẫn có lúc nghe chị than khổ ? Hay có phải vì chúng ta may mắn, kiếm được con chữ trong đầu, có cái bằng cấp nên được cái quyền khổ kiểu "cao sang" ?!
Có lẽ bản thân mình, cũng chưa bao giờ đánh giá thật đúng, thật chính xác như thế nào mới gọi là khổ song trước mắt, tuy không bằng ai, nhưng chẳng phải đang rất sung sướng đấy sao ? được ngồi trong mát, được lướt web biết hết mọi tin tức, tới tháng vẫn có tiền....chẳng phải là đang sướng sao nhỉ ? Các bạn không thấy điều đó à ??
Đừng vì những lúc nhất thời buồn bực, những lúc chán cuộc đời bởi những va vấp trong cuộc sống, bởi những mất mát trong tình yêu mà buộc miệng nói lên câu đó rồi đòi sống, đòi chết...Xin hãy trân trọng kiếp người...bởi vì những nỗi khổ đó chẳng đáng gì so với những mảnh đời bất hạnh hơn ngoài kia....Hãy biết và hài lòng với những gì chúng ta đang và đã có nhé, các bạn !
__Sưu tầm__
Khổ là....giữa trời nắng thiêu như đổ lửa, nai lưng ngoài đồng chăm bẫm mấy đám ruộng, nhổ cỏ, tưới nước, bắt sâu mà vẫn không đủ ăn ...?
Khổ là....suốt ngày cùng cực với công việc tay chân, bùn đất, quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời của công việc "nhà nông" ...!
Khổ là....làm nhiều mà vẫn không có tiền mua nổi cân gạo, ăn nối một cái quán cho ra hồn ... là suốt ngày rong ruổi trong nắng, trong mưa với mớ vé số, gánh hàng rong tần tảo đi khắp ngỏ hẻm với cái giọng khan dần...
Khổ là....đến 1 công việc cũng không có để làm !? một chiếc xe đạp "tàng" để đi !? một cái nhà gọi đúng nghĩa là nhà, để ở ...!
Đến những người đã có gia đình.....
Khổ là....suốt ngày bị chồng chửi bới, đánh đập, con ốm đau triền miên ...
Khổ là....phải cực nhọc chạy vay từng miếng ăn mỗi ngày, không đủ khả năng sắm cho con chiếc áo đẹp cho bằng chúng bạn ? Không cho con ngẩng nổi cái đầu khi bước chân ra đường...
......
Vậy chúng ta có thuộc vào một trong số những cái khổ ấy chưa ? Chúng ta luôn và đang sống trong cuộc sống gọi là thăng bằng, tuy không có một công việc thật tốt như ta hằng mong ước, nhưng nó cũng không phải để cho ta nai lưng, gian nắng, dầm sương khó nhọc, chúng không nhiều tiền như ta mong đợi nhưng nó đủ cho ta những bữa cơm gọi là....tạm được....Vậy cớ tại sao chúng ta luôn than khổ ? Trời ơi...sao tôi khổ quá ? Cái khổ quá của chúng ta từ đâu? có lẽ vì mắc 1 chút sai lầm trong công việc? bị sếp khiển trách, một tí sơ suất làm mất đi vài trăm nghìn? thiếu may mắn, bị va vẹt vào xe? bị tình yêu quay lưng ruồng bỏ ?
Trong muôn vạn kiếp người, chỉ có những người nai thân dãi nắng dầm sương, trông chờ vào sự may mắn của tiết trời để mưa thuận gió hòa, làm nên những mùa bội thu, họ khổ cùng, khổ cực tháng được mùa thì thu được tiền, không được mùa thì mất trắng...còn chúng ta, có bao giờ chúng ta dang nắng cuốc đất, nhổ cỏ, thiếu ăn, thiếu mặc ? Thế mà chúng ta nhiều khi cứ cho rằng mình khổ....
Nhiều khi buộc miệng bảo....sao tôi khổ thế hả trời, chúng ta lắm khi cũng không nhận thức được rằng, như thế nào mới gọi là khổ....nỗi cơ cực, khốn khổ thật sự là như thế nào ? Nếu so ra những cái khổ phía trên, thì mình quá sướng, rất sướng rồi còn gì ? Cả chị mình nữa,...lấy chồng, có nhà riêng, vợ chồng vẫn sáng đi chiều về, sống một cuộc sống bình lặng, thế mà vẫn có lúc nghe chị than khổ ? Hay có phải vì chúng ta may mắn, kiếm được con chữ trong đầu, có cái bằng cấp nên được cái quyền khổ kiểu "cao sang" ?!
Có lẽ bản thân mình, cũng chưa bao giờ đánh giá thật đúng, thật chính xác như thế nào mới gọi là khổ song trước mắt, tuy không bằng ai, nhưng chẳng phải đang rất sung sướng đấy sao ? được ngồi trong mát, được lướt web biết hết mọi tin tức, tới tháng vẫn có tiền....chẳng phải là đang sướng sao nhỉ ? Các bạn không thấy điều đó à ??
Đừng vì những lúc nhất thời buồn bực, những lúc chán cuộc đời bởi những va vấp trong cuộc sống, bởi những mất mát trong tình yêu mà buộc miệng nói lên câu đó rồi đòi sống, đòi chết...Xin hãy trân trọng kiếp người...bởi vì những nỗi khổ đó chẳng đáng gì so với những mảnh đời bất hạnh hơn ngoài kia....Hãy biết và hài lòng với những gì chúng ta đang và đã có nhé, các bạn !
__Sưu tầm__