hoang chau
New member
- Xu
- 0

Tối nay, lạnh, tôi cảm nhận được từng cơn gió đang mơn man trên làn da, nhưng tôi không muốn mình ấm hơn, cứ như vậy, đùa với gió. Trời lạnh, tâm hồn tôi sắp đóng băng và sẽ lại vỡ vụn, vì tảng băng ấy mong manh lắm, nó đã bị sự thất vọng làm sụp đổ rồi, lại sắp sụp đổ lần nữa…
Nhưng, tôi thích thế, không,nói đúng hơn là tôi muốn thế chứ không hẳn là thích thế, trời càng lạnh tôi càng cảm thấy mình cô đơn, rồi cũng sẽ có cái gì đó ấm áp làm cho tâm hồn tôi tan ra khi vỡ vụn, tan thành nước, nhưng rồi cũng sẽ bị đóng băng lại thôi, tôi đã quen với cái vòng tuần hoàn đó quá rồi, quen đến nỗi tôi biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra với tôi, và tôi mặc nhiên chấp nhận mà không chống cự hay phản kháng gì lại…
Có lẽ, tôi cần có sự đổi mới chăng, nhưng, tôi, nhỏ bé quá, tôi chao nghiêng, loay hoay, mất phương hướng, không còn đứng vững nữa rồi, lại sụp đổ…
Chính vì tôi nhỏ bé nên tôi cảm thấy mình không có khả năng, tôi đóng băng rồi lại vỡ vụ, lại thành nước, lại rơi vào cái vòng ấy, càng muốn thoát ra tôi lại càng đi sâu vào cái vòng luẩn quẩn ấy…
Nhưng, tôi biết làm sao được,đôi lúc tôi tuyệt vọng nhưng tôi không ngừng hy vọng, mong rằng tâm hồn mình không còn bị tổn thương nữa, mỗi lần đóng băng rồi vỡ vụn ấy đã làm tâm hồn tôi có rất nhiều vết thương, vết thương không thể xóa bỏ, và tôi, ngày càng xấu đi…
Tôi, không làm cho mình có được niềm tin vào chính mình thì làm sao cho người ta tin mình được, tin hay không tin, chỉ có người ta mới biết, lòng tin ở con người là một thứ quá xa xỉ, tôi nói rằng tôi tin người ta nhưng tôi lại hoài nghi về chính câu nói của mình, sao tôi thấy tôi mâu thuẫn quá, mâu thuẫn đến buồn cười, tôi đã đánh mất lòng kiêu hãnh…
Tôi của ngày hôm nay sao khác hôm qua quá đỗi, có lẽ là vì sụp đổ quá nhiều, bao nhiêu hy vọng là bấy nhiêu sụp đổ, tôi của ngày hôm nay đã làm được gì, tôi cũng không biết nữa, phát chán…Nhìn lại chặng đường tôi đã đi qua, thấy mình nhỏ bé, chẳng là gì cả, thất vọng, nhìn về tương lai thấy chỉ có 1 màu lại càng thất vọng hơn nữa….
“Đừng tuyệt vọng, tôi ơi! Đừng tuyệt vọng!”, ừ thì, đời còn dài, bước đường tương lai dẫu có rộng mở hay khép lại thì tôi vẫn cố gắng tìm được lối đi mà, nhưng, đi về đâu khi tôi đã mất phương hướng. Tôi không hồn nhiên, vì thế chắc tôi sẽ không bình yên đâu. Nhưng, tôi là ai, tôi chỉ là 1 hạt cát, 1 giọt nước bé nhỏ, tôi thấy mình chẳng là gì cả, tầm thường, nhỏ bé, ngốc dại. Tôi sẽ nương theo cơn gió cuộn vào đời, dẫu biết rằng đời lắm phù du, dẫu biết rằng sẽ không đi ngược chiều với cơn gió được, tôi đã dấn thân, tôi chấp nhận thất bại, sức chịu đựng của tôi còn cao quá mà.
Gió ơi, biết đến khi nào niềm tin và hy vọng mới trở lại trong tôi không chút hoài nghi, biết đến khi nào người ta mới đặt lòng tin nơi tôi, biết đến khi nào đời sẽ hé môi cười với tôi, biết đến khi nào…
Tôi chờ đợi, ngày đó quá xa vời, biết đâu, gió mạnh quá làm tan tành tất cả mọi thứ thì sao, xây dựng nên sao quá khó mà đổ vỡ thì lại quá dễ dàng vậy. Tôi lo sợ, sợ mọi thứ, sợ niềm tin, niềm hy vọng tôi đang xây dựng nên bị vỡ tan tành, rồi lại sụp đổ. Tôi không còn mặc nhiên chấp nhận sự vỡ tan như trước nữa mà lại lo sợ, ít ra thì bây giờ tôi vẫn còn cảm xũ, mặc dù là không nhiều, tôi lại sợ cảm xúc này bị vỡ tan tành…Tôi sợ nhiều thứ…
Tôi biết, để làm nên mọi chuyện thì chỉ có tôi mới giúp được tôi thôi, tôi vẫn lo sợ, vẫn vỡ vụn, vẫn từng ngày xây dựng nên niềm tin và hy vọng từ đống băng đổ nát, vỡ vụn ấy, vì thế mà sức chịu đựng của tôi ngày một cao, nhưng tôi biết không có gì là mãi mãi được, rồi sẽ có lúc sự chịu dựng của tôi bị sụp đổ thôi, tôi không dám nghĩ đến lúc ấy, không biết khi đó mình sẽ tiếp tục chiến đấu với đời bằng gì đây. Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, ừ, không có gì là mãi mãi mà, sẽ đến lúc tôi không còn đóng băng, vỡ vụn, tan ra thành nước nữa, nhưng biết đến bao giờ nhỉ…
Đành phải đợi tiêp thôi…
Chiều nay, giớ lại xoáy lên một hồi, nhưng…gió vẫn là gió, vẫn tiếp tục cuộc hành trình…niềm tin…
_ST_