Tôi là một “tiểu thư”, các bạn tôi bảo vậy và tôi cũng nghĩ như vậy. Không một cuộc đi chơi nào của lớp mà tôi có mặt. Sau buổi học, các bạn đều thấy ba tôi đợi tôi ở cổng trường. Tôi hoàn toàn hiểu và thông cảm cho những gì ba mẹ tôi nghĩ - tôi đã lớn, đủ để có nhiều suy nghĩ chín chắn hơn lúc nhỏ - song tôi không tránh khỏi cảm giác ngột ngạt, mệt mỏi, nhất là đối với lứa tuổi năng động của tôi.
Tôi vẫn biết chạy xe đạp đấy chứ, nhưng hầu như tôi chẳng “cần” sử dụng đến nó làm gì, ba mẹ tôi sẵn sàng bỏ thời gian chở tôi đến đâu mà tôi muốn (dù họ cũng rất bận). Tôi thương họ nhiều lắm và tôi biết họ rất thương tôi. Nhưng có lẽ chính tình yêu của họ dành cho tôi đã khiến tôi có những cảm giác khó chịu, tôi không dám đòi hỏi được đi đâu cả. Vì thế, tôi càng ngày càng giống một con ốc thu mình trong vỏ (nhà tôi là một cái vỏ khá kiên cố). Ngoài kia có những gì, ốc ta nào hay biết.
Tôi là con gái nên mẹ tôi rất quan tâm. Cứ mỗi lần biết được chuyện gì không tốt xảy ra ngoài xã hội, mẹ tôi lại về nhà kể với một thái độ lo âu, dè dặt. Rồi mẹ bảo tôi:
- Như tuổi của con đấy, dễ bị dụ dỗ rồi hư đốn lắm!
Tôi mỉm cười và nghĩ, tôi hư làm sao được với sự quan tâm, lo lắng thái quá của mẹ. Mẹ cứ nghĩ ngoài xã hội đầy rẫy những nguy hiểm, cạm bẫy đang rình rập đứa con gái bé bỏng của mình. Vì thế, mẹ không ngần ngại “nhốt” những mối đe doạ ấy ở ngoài cánh cửa nhà mình, để yên tâm rằng con gái của mẹ đã được bảo vệ.
Tôi không bác bỏ cuộc sống của mình là không tốt. Nhưng thực sự đã có nhiều trắc trở cho tôi, ngay trong nhà trường. Mỗi lần nói chuyện về những con phố, những quán kem, về Internet… hay những vấn đề thuộc phạm vi “ngoài tầm phủ sóng” của tôi, tôi đều ngớ người trước đám bạn. Đã không ít người than thở: “Trời ơi, có phải bạn sống ở mặt đất không vậy?”. Tôi chỉ biết cười, rồi về nhà buồn bã suy ngẫm: biết làm sao bây giờ, mình có muốn vậy đâu… và thở dài một mình.
Đôi lúc xem phim, tôi chợt ngẩn người: Ủa, họ bằng tuổi mình đó sao? Sao họ “lớn” quá vậy? Nhưng rồi sực nhớ: Các bạn tôi cũng giống họ đó thôi, nghĩa là được cùng nhau đi ăn kem, uống nước, lên mạng… hay đến những nơi mình thích, vui đùa thoải mái và tự tin thể hiện chính mình.
Một trong những lần tâm sự với cuốn Nhật kí của mình, tôi đã khóc và viết:
“Con biết mẹ thương con nhiều lắm, nhưng con cảm thấy rất buồn, mẹ có hiểu được con không? Con lớn lên với một kí ức trống rỗng, chẳng có buổi dã ngoại nào, cười nắc nẻ và hồn nhiên. Con sợ tuổi thơ của mình sẽ trôi qua, lặng lẽ và vô nghĩa, để chừng vài chục năm sau nhìn lại, con phải thấy hối tiếc. Nhưng con biết làm sao được, đã bao lần con năn nỉ mẹ đều vô ích. Vì thế, mẹ ơi, con vẫn chấp nhận, như con đã từng, vì con là con của mẹ, đó là điều hạnh phúc…”.
Năm lớp chín, tôi xin mẹ cùng thầy và lớp đi Đầm Sen chơi. Có lẽ vì ý thức được đây là năm cuối cấp, cần lưu lại những kỉ niệm thật đặc biệt cùng lớp nên tôi rất quyết tâm năn nỉ mẹ. Cuối cùng, mẹ tôi đã chấm dứt sự dai dẳng của tôi bằng một câu nói nhẹ nhàng:
- Mẹ chưa bao giờ nghĩ rằng con đi dâu mà không có mẹ…
Tôi chỉ biết thở dài. Với mẹ, tôi mãi là một đứa con nít ăn chưa no, lo chưa tới…
Ba mẹ tôi, cũng như bao bậc phụ huynh khác cứ luôn nghĩ rằng con gái của mình còn rất nhỏ, cần được chở che, ấp ủ. Họ có thể đã không nghĩ rằng con của họ cũng cần có những phút giây được “thả” ra để thư giãn, mở mang tầm mắt, phát huy năng lực của mình. Cứ “nhốt” chúng ở nhà, chắc chắn chúng sẽ là đứa con rất ngoan, nhưng chúng cũng có thể trở thành những… người Sao Hoả trong mắt người khác.
Tôi chỉ cần mẹ tôi hiểu và nới vòng tay của mình, dù chỉ một chút, để tôi có thể hé mắt nhìn bầu trời xanh bao la ngoài kia, nơi có biết bao điều thú vị mà tôi chưa từng may mắn được thưởng thức…
Tôi vẫn biết chạy xe đạp đấy chứ, nhưng hầu như tôi chẳng “cần” sử dụng đến nó làm gì, ba mẹ tôi sẵn sàng bỏ thời gian chở tôi đến đâu mà tôi muốn (dù họ cũng rất bận). Tôi thương họ nhiều lắm và tôi biết họ rất thương tôi. Nhưng có lẽ chính tình yêu của họ dành cho tôi đã khiến tôi có những cảm giác khó chịu, tôi không dám đòi hỏi được đi đâu cả. Vì thế, tôi càng ngày càng giống một con ốc thu mình trong vỏ (nhà tôi là một cái vỏ khá kiên cố). Ngoài kia có những gì, ốc ta nào hay biết.
Tôi là con gái nên mẹ tôi rất quan tâm. Cứ mỗi lần biết được chuyện gì không tốt xảy ra ngoài xã hội, mẹ tôi lại về nhà kể với một thái độ lo âu, dè dặt. Rồi mẹ bảo tôi:
- Như tuổi của con đấy, dễ bị dụ dỗ rồi hư đốn lắm!
Tôi mỉm cười và nghĩ, tôi hư làm sao được với sự quan tâm, lo lắng thái quá của mẹ. Mẹ cứ nghĩ ngoài xã hội đầy rẫy những nguy hiểm, cạm bẫy đang rình rập đứa con gái bé bỏng của mình. Vì thế, mẹ không ngần ngại “nhốt” những mối đe doạ ấy ở ngoài cánh cửa nhà mình, để yên tâm rằng con gái của mẹ đã được bảo vệ.
Tôi không bác bỏ cuộc sống của mình là không tốt. Nhưng thực sự đã có nhiều trắc trở cho tôi, ngay trong nhà trường. Mỗi lần nói chuyện về những con phố, những quán kem, về Internet… hay những vấn đề thuộc phạm vi “ngoài tầm phủ sóng” của tôi, tôi đều ngớ người trước đám bạn. Đã không ít người than thở: “Trời ơi, có phải bạn sống ở mặt đất không vậy?”. Tôi chỉ biết cười, rồi về nhà buồn bã suy ngẫm: biết làm sao bây giờ, mình có muốn vậy đâu… và thở dài một mình.
Đôi lúc xem phim, tôi chợt ngẩn người: Ủa, họ bằng tuổi mình đó sao? Sao họ “lớn” quá vậy? Nhưng rồi sực nhớ: Các bạn tôi cũng giống họ đó thôi, nghĩa là được cùng nhau đi ăn kem, uống nước, lên mạng… hay đến những nơi mình thích, vui đùa thoải mái và tự tin thể hiện chính mình.
Một trong những lần tâm sự với cuốn Nhật kí của mình, tôi đã khóc và viết:
“Con biết mẹ thương con nhiều lắm, nhưng con cảm thấy rất buồn, mẹ có hiểu được con không? Con lớn lên với một kí ức trống rỗng, chẳng có buổi dã ngoại nào, cười nắc nẻ và hồn nhiên. Con sợ tuổi thơ của mình sẽ trôi qua, lặng lẽ và vô nghĩa, để chừng vài chục năm sau nhìn lại, con phải thấy hối tiếc. Nhưng con biết làm sao được, đã bao lần con năn nỉ mẹ đều vô ích. Vì thế, mẹ ơi, con vẫn chấp nhận, như con đã từng, vì con là con của mẹ, đó là điều hạnh phúc…”.
Năm lớp chín, tôi xin mẹ cùng thầy và lớp đi Đầm Sen chơi. Có lẽ vì ý thức được đây là năm cuối cấp, cần lưu lại những kỉ niệm thật đặc biệt cùng lớp nên tôi rất quyết tâm năn nỉ mẹ. Cuối cùng, mẹ tôi đã chấm dứt sự dai dẳng của tôi bằng một câu nói nhẹ nhàng:
- Mẹ chưa bao giờ nghĩ rằng con đi dâu mà không có mẹ…
Tôi chỉ biết thở dài. Với mẹ, tôi mãi là một đứa con nít ăn chưa no, lo chưa tới…
Ba mẹ tôi, cũng như bao bậc phụ huynh khác cứ luôn nghĩ rằng con gái của mình còn rất nhỏ, cần được chở che, ấp ủ. Họ có thể đã không nghĩ rằng con của họ cũng cần có những phút giây được “thả” ra để thư giãn, mở mang tầm mắt, phát huy năng lực của mình. Cứ “nhốt” chúng ở nhà, chắc chắn chúng sẽ là đứa con rất ngoan, nhưng chúng cũng có thể trở thành những… người Sao Hoả trong mắt người khác.
Tôi chỉ cần mẹ tôi hiểu và nới vòng tay của mình, dù chỉ một chút, để tôi có thể hé mắt nhìn bầu trời xanh bao la ngoài kia, nơi có biết bao điều thú vị mà tôi chưa từng may mắn được thưởng thức…
Võ Hồ Ngọc Đặng