haNoicapital
New member
- Xu
- 0
Đầu tiên mình xin gửi lời chào đến All mem diễn đàn KT
Nhìn cái tiêu đê buồn cười lắm phải không, nhưng không phải mình "chém gió" đâu nhá, mình đang tìm người thật đấy.. Mình hy vọng mọi người tạm chấp nhận nhưng câu văn lủng củng sau đây của mình và đọc cho hết nhé!!
Một Hà Nội ồn ào, náo nhiệt và mình ngán ngẩm nhất là cái cảnh đất chật người đông ở Hà Nội. Lại càng mệt mỏi hơn khi "được" đi làm, đi chơi,... trên một chuyến xe bus ở Hà Nội, chen chúc nhau, thật là mệt. Một cô gái như mình đã mệt khi thấy xe bus chật nick người huống hồ được ngồi trên đó, chết mất, và mình đã chọn xe đạp làm phương tiện đi học, tuy có hơi vất vả nhưng còn hơn là đi xe bus.
Nhưng thôi rồi, cách đây khoảng chừng 9 ngày, mình có việc muốn đi thì cái xe đạp của mình lại bị hỏng, cuối cùng mình chỉ còn cách đi xe bus. Ôi! Thật là mệt. Ra bến đứng đợi đã mệt rồi, lại còn phải lên đấy nữa. Nhưng may thay, hihi, xe bus còn chỗ, mình nhảy lên kiếm được chỗ ngồi còn trống 2 ghế, mình vừa nhảy vào ngồi thì thấy 1 bạn ngồi gần mình. Nhìn cũng được, chỉ mỗi tội bạn ý mang cái ba lô mà cái ba lô đó có cái hình mặt cười, mình nghĩ "cặp đi học mà cũng đeo cái ấy, con gái ". Ngồi được một tí thì mình phát hiện bạn này nói cái giọng mô tê của người miền trung... Xe bus chạy, mình bắt đầu thấy đau đầu. Đến điểm dừng tiếp theo, mình vẫn ngồi cạnh bạn ý, có một số người lên chuyến này, xe bắt đầu chạy thì thấy bạn này đứng dậy, mình nghĩ "Ông này hâm à, lúc nãy không xuống, xe vừa chạy thì bắt đầu dậy", ai ngờ đâu lúc bạn ý đứng dậy là để nhường chỗ cho một bà cụ. Ngồi tít tận sau này mà vẫn phải nhường ghế, sao mấy anh thanh niên trước kia lại không nhường nhỉ.... Thôi không nghĩ nữa, mệt rồi. Chuyến xe bus cứ chạy, đến điểm dừng tiếp theo, bà cụ xuống, bạn ý lại ngồi gần mình, hi, vừa ngồi được 2-3 phút thì lại nhường, cứ như thế 4-5 lần việc cứ lặp đi lặp lại trên quãng đường dài, mình thấy buồn cười và cũng cảm thấy mến phục bạn này, đúng là một thanh niên tình nguyện (Vì thấy bạn ý mặc áo TNV mà). :haha: Minh thấy bạn ý cứ như thế đứng mãi trong khi mọi người đều ngồi, mình cũng muốn nhường 1 tí chỗ cho bạn ý lại ngồi "ké" nhưng mà....ngại lắm :47:. Và cuối cùng mình "chia tay" bạn ý tại điểm dừng của trường ĐH Bách Khoa Hà Nội, bạn ý xuống xe mà mình cứ dõi theo, mình lại nghĩ "Sao mình không dám làm quen một người tốt như bạn ấy chứ??!!"....
Thế rồi hôm sau, mình quyết định đi một chuyến nữa, cũng vào giờ ấy, mình đứng ở bến đợi, đợi mãi không thấy đâu :15:, rồi mình quay về.
1 tuần sau, mình có việc đến nhà Dì, cái xe của mình vẫn chưa sửa xong, thế là lại ra bến, cũng vào giờ đó, và mình đã gặp anh bạn này, mà sao hôm nay lại lên xe này nhỉ, à mà xe này cũng qua BKHN mà, mình có duyên thật đấy :58:. Lần này mình lại lên sau cùng, ôi, chết... hết chỗ mất rồi, lần này mình phải đứng, đứng được một tí thì có bàn tay đập nhẹ vào vai mình và cùng với tiếng nói từ phía sau "Bạn có muốn ngồi không, mình nhường chỗ cho bạn đó, mình thấy bạn không quen khi đi xe phải không??" Hihi, mình vừa mệt vừa mừng, cười mỉm, và chạy lại chỗ của bạn ý ngồi, sao anh chàng này tốt thế nhỉ bắt đầu thấy đáng yêu rồi đấy, hihi. Lúc bạn này đứng thì thấy nói chuyện với 2 người phụ nữ trạc tuổi mẹ mình, 2 người ấy hỏi đường xuống BV Bạch Mai, và được anh bạn này chỉ dẫn rất tận tình nhé, rồi lúc gần đến nơi lại còn bấm đèn cho 2 người này xuống, và trước khi xuống còn dặn lại đường đi cho 2 người này, rất tận tình, chu đáo :79: Mình yêu anh chàng này mất thôi :x , sau này ai lấy được ông này thì còn gì bằng, Ơ sao mình nghĩ gì lung tung thế nhỉ!!? :47: Chính vì cái tận tình, cẩn thận của ông này mà lúc quay lại chỗ ngồi của 2 người phụ nữ này thì đã mất chỗ :waaaht:. Cuối cùng thì ông anh này cũng phải đứng tiếp. Và đứng gần anh bạn này là một ông cụ, chắc cũng đã ngoài 60 tuổi. Lúc này mình thấy lão ngó nghiêng, bên này rồi sang bên kia, nhin có vẻ khó chịu cái gì đó, một lúc sau bạn này lên tiếng hỏi ông cụ "Ông có phải đi xa không cháu xin người ta nhường ghế lại cho", ông cụ trả lời " Thôi cháu ạ, ông cũng sắp xuống rồi" Mình cũng muốn nhường ghế cho ông nhưng mình mệt quá, mình không thể . Rồi anh chàng này lại xuống xe ở trường ĐH BKHN, ôi thôi, mình hết cơ hội làm quen rồi, sao mình nhát gan thế chứ :47:
Mình cảm thấy nể phục và yêu quý anh chàng này, một con người giàu lòng thương người, một con người chu toàn, cẩn thận, ..... Một con người đáng để tôi và bạn, tất cả chúng ta học tập và noi gương.
Không biết bạn này đã có người ấy chưa, nếu có rồi thì người ấy của bạn cũng đừng có hiểu nhầm về một số lời trong bài viết nhé và cũng mừng thay cho bạn vì bạn đã tìm được một chỗ dựa tốt, còn nếu chưa có thì .... tốt quá còn gì , hihi :x
Giờ mình muốn tìm lại bạn ấy để làm quen, và mình post bài này lên đây để tìm lại người bạn chưa quen này. Vì sao mình biết mà post bài lên đây ư? Vì lúc đấy bạn ấy mặc áo của Diễn đàn kiên thức.
Bạn này cao khoảng 1m70, nhìn rât thư sinh nhé :26: và mang cái ba lô hình mặt cười ấy . hì hì. À, là người miền Trung thì phải...
Mong mọi người giúp mình nhé!! Có gì cứ để lại lới nhắn cho mình ở topic này, mình cảm ơn nhìu nhìu nà
Nhìn cái tiêu đê buồn cười lắm phải không, nhưng không phải mình "chém gió" đâu nhá, mình đang tìm người thật đấy.. Mình hy vọng mọi người tạm chấp nhận nhưng câu văn lủng củng sau đây của mình và đọc cho hết nhé!!
Một Hà Nội ồn ào, náo nhiệt và mình ngán ngẩm nhất là cái cảnh đất chật người đông ở Hà Nội. Lại càng mệt mỏi hơn khi "được" đi làm, đi chơi,... trên một chuyến xe bus ở Hà Nội, chen chúc nhau, thật là mệt. Một cô gái như mình đã mệt khi thấy xe bus chật nick người huống hồ được ngồi trên đó, chết mất, và mình đã chọn xe đạp làm phương tiện đi học, tuy có hơi vất vả nhưng còn hơn là đi xe bus.
Nhưng thôi rồi, cách đây khoảng chừng 9 ngày, mình có việc muốn đi thì cái xe đạp của mình lại bị hỏng, cuối cùng mình chỉ còn cách đi xe bus. Ôi! Thật là mệt. Ra bến đứng đợi đã mệt rồi, lại còn phải lên đấy nữa. Nhưng may thay, hihi, xe bus còn chỗ, mình nhảy lên kiếm được chỗ ngồi còn trống 2 ghế, mình vừa nhảy vào ngồi thì thấy 1 bạn ngồi gần mình. Nhìn cũng được, chỉ mỗi tội bạn ý mang cái ba lô mà cái ba lô đó có cái hình mặt cười, mình nghĩ "cặp đi học mà cũng đeo cái ấy, con gái ". Ngồi được một tí thì mình phát hiện bạn này nói cái giọng mô tê của người miền trung... Xe bus chạy, mình bắt đầu thấy đau đầu. Đến điểm dừng tiếp theo, mình vẫn ngồi cạnh bạn ý, có một số người lên chuyến này, xe bắt đầu chạy thì thấy bạn này đứng dậy, mình nghĩ "Ông này hâm à, lúc nãy không xuống, xe vừa chạy thì bắt đầu dậy", ai ngờ đâu lúc bạn ý đứng dậy là để nhường chỗ cho một bà cụ. Ngồi tít tận sau này mà vẫn phải nhường ghế, sao mấy anh thanh niên trước kia lại không nhường nhỉ.... Thôi không nghĩ nữa, mệt rồi. Chuyến xe bus cứ chạy, đến điểm dừng tiếp theo, bà cụ xuống, bạn ý lại ngồi gần mình, hi, vừa ngồi được 2-3 phút thì lại nhường, cứ như thế 4-5 lần việc cứ lặp đi lặp lại trên quãng đường dài, mình thấy buồn cười và cũng cảm thấy mến phục bạn này, đúng là một thanh niên tình nguyện (Vì thấy bạn ý mặc áo TNV mà). :haha: Minh thấy bạn ý cứ như thế đứng mãi trong khi mọi người đều ngồi, mình cũng muốn nhường 1 tí chỗ cho bạn ý lại ngồi "ké" nhưng mà....ngại lắm :47:. Và cuối cùng mình "chia tay" bạn ý tại điểm dừng của trường ĐH Bách Khoa Hà Nội, bạn ý xuống xe mà mình cứ dõi theo, mình lại nghĩ "Sao mình không dám làm quen một người tốt như bạn ấy chứ??!!"....
Thế rồi hôm sau, mình quyết định đi một chuyến nữa, cũng vào giờ ấy, mình đứng ở bến đợi, đợi mãi không thấy đâu :15:, rồi mình quay về.
1 tuần sau, mình có việc đến nhà Dì, cái xe của mình vẫn chưa sửa xong, thế là lại ra bến, cũng vào giờ đó, và mình đã gặp anh bạn này, mà sao hôm nay lại lên xe này nhỉ, à mà xe này cũng qua BKHN mà, mình có duyên thật đấy :58:. Lần này mình lại lên sau cùng, ôi, chết... hết chỗ mất rồi, lần này mình phải đứng, đứng được một tí thì có bàn tay đập nhẹ vào vai mình và cùng với tiếng nói từ phía sau "Bạn có muốn ngồi không, mình nhường chỗ cho bạn đó, mình thấy bạn không quen khi đi xe phải không??" Hihi, mình vừa mệt vừa mừng, cười mỉm, và chạy lại chỗ của bạn ý ngồi, sao anh chàng này tốt thế nhỉ bắt đầu thấy đáng yêu rồi đấy, hihi. Lúc bạn này đứng thì thấy nói chuyện với 2 người phụ nữ trạc tuổi mẹ mình, 2 người ấy hỏi đường xuống BV Bạch Mai, và được anh bạn này chỉ dẫn rất tận tình nhé, rồi lúc gần đến nơi lại còn bấm đèn cho 2 người này xuống, và trước khi xuống còn dặn lại đường đi cho 2 người này, rất tận tình, chu đáo :79: Mình yêu anh chàng này mất thôi :x , sau này ai lấy được ông này thì còn gì bằng, Ơ sao mình nghĩ gì lung tung thế nhỉ!!? :47: Chính vì cái tận tình, cẩn thận của ông này mà lúc quay lại chỗ ngồi của 2 người phụ nữ này thì đã mất chỗ :waaaht:. Cuối cùng thì ông anh này cũng phải đứng tiếp. Và đứng gần anh bạn này là một ông cụ, chắc cũng đã ngoài 60 tuổi. Lúc này mình thấy lão ngó nghiêng, bên này rồi sang bên kia, nhin có vẻ khó chịu cái gì đó, một lúc sau bạn này lên tiếng hỏi ông cụ "Ông có phải đi xa không cháu xin người ta nhường ghế lại cho", ông cụ trả lời " Thôi cháu ạ, ông cũng sắp xuống rồi" Mình cũng muốn nhường ghế cho ông nhưng mình mệt quá, mình không thể . Rồi anh chàng này lại xuống xe ở trường ĐH BKHN, ôi thôi, mình hết cơ hội làm quen rồi, sao mình nhát gan thế chứ :47:
Mình cảm thấy nể phục và yêu quý anh chàng này, một con người giàu lòng thương người, một con người chu toàn, cẩn thận, ..... Một con người đáng để tôi và bạn, tất cả chúng ta học tập và noi gương.
Không biết bạn này đã có người ấy chưa, nếu có rồi thì người ấy của bạn cũng đừng có hiểu nhầm về một số lời trong bài viết nhé và cũng mừng thay cho bạn vì bạn đã tìm được một chỗ dựa tốt, còn nếu chưa có thì .... tốt quá còn gì , hihi :x
Giờ mình muốn tìm lại bạn ấy để làm quen, và mình post bài này lên đây để tìm lại người bạn chưa quen này. Vì sao mình biết mà post bài lên đây ư? Vì lúc đấy bạn ấy mặc áo của Diễn đàn kiên thức.
Bạn này cao khoảng 1m70, nhìn rât thư sinh nhé :26: và mang cái ba lô hình mặt cười ấy . hì hì. À, là người miền Trung thì phải...
Mong mọi người giúp mình nhé!! Có gì cứ để lại lới nhắn cho mình ở topic này, mình cảm ơn nhìu nhìu nà