Thư tình gửi em ( 2081 )

gentleman

New member
Xu
0
Em ạ. Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa.

Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh chẳng nhìn thấy rõ mồn một.

Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.

Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê.

Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ đạm.

Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Ðinh nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.

Nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.

Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt.

Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Ðến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.

Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.

Em ngủ ngon không.

Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì.

Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên Blog hồi ấy,. thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà Blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, Blog là gì, Chúng nó bây giờ chẳng có Blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô, thích thật. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả robôt. Anh ngồi, rôbốt nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbôt làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: Phem phơi, phanh phớ phem phắm. Thế mới bực.

Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào.
Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi.
Anh đợi thư em.
Mà nếu không gửi được thư thì bảo Rôbôt nó mang thư đến cho anh em nhé.
Anh dừng bút.
Thằng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn.
Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió.
 
Cụ Gentleman ! Ý em nhầm, anh Gentleman.
Em đã nhận được thư của anh tuần trước, và tới hôm nay thì em đã đọc xong rồi. Không phải do em đọc chậm đâu, mà tại thời gian trôi đi nhanh quá. Em mới đánh vần được có mấy dòng thì trời lại tối.

Sáng nay ăn sáng, em lấy giấy lau mồm, không biết nhìn kiểu gì lấy nhầm thư anh để lau, nhưng không sao anh ạ, em vẫn có thể đọc được. Không phải do em lẩm cẩm mà chắc tại em luôn mang theo thư anh bên cạnh nên sơ suất một chút thôi.

Câu chữ của anh vẫn ngọt ngào như lời anh nói ngày ấy. Nhớ anh, em đã xem lại những kỷ vật mà mấy chục năm về trước anh tặng nó cho em. Em lấy chuỗi vòng bằng vỏ ốc mà chính tay anh kết tặng em. Em ngắm nó, và tay run run thế nào em làm vỡ tan nó ra mất rồi, chắc em run vì xúc động anh ạ, chứ tay em em không nghĩ nó yếu vậy đâu.

Em đã nhặt những mảng vỡ đó, bất cẩn thế nào nó cứa vào bàn tay nhỏ bé của em, thế nhưng tay của em không bị chảy máu vì mấy vỏ ốc đó, bởi bàn tay em nhăn nheo và dày hơn trước, không gì có thể làm nó bị tổn thương.

Tiếc lắm, nhưng sợ con cháu nó mắng, nên em phải mang đi vất ra đống rác sau nhà. tới nơi thì đó đâu phải là đống rác mà là một cái ao, may quá nhận ra, nếu không đi thêm vài bước nữa thì...

Tháng trước, một sự trùng hợp ngẫu nhiên : em và thằng cháu nội cùng thay răng một lúc. Đến bây giờ răng của nó mọc rồi mà em vẫn không hiểu tại sao răng em thì chưa ? Có lẽ phải có thời gian anh nhỉ ?

Sắp tới sinh nhật của anh rồi, nhưng em chỉ có thể gửi tới anh lời chúc mừng sinh nhật thôi, giống như mấy đứa cháu em nó nói : " hép...pi...b..ớ..t đây " anh ^^ ! Hôm nào anh về, anh nhớ chở em đi ăn kem nhé, kem còn mềm một chút chứ các thứ khác thì cứng lắm, răng em chưa mọc lại nên em không ăn được đâu.

Em dừng bút nhé, em mong nhận được thư của anh từng ngày từng tháng. Cô bé của anh ^^ !
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top