Tongthieugia
New member
- Xu
- 0
Thư gửi tri ân
Vậy là một mùa đông nữa lại sắp qua, con đường cũ vẫn thơm một mùi hương rất lạ. Mình lại rằn lòng nhớ về mùa đông năm ấy, một tình yêu đã qua …
Hồì đó, rất nhiều lần mình viết thư, viết đi viết lại để hẹn một người bạn gái mình thích. Mình cầm bó hoa ra chỗ hẹn, trong lòng nhẩm tính những bước tiếp theo: Ta sẽ quỳ gối tặng hoa cho nàng như cách tỏ tình của một bộ phim nổi tiếng nọ?. Nhưng thế thì sợ cô ấy cho rằng mình dở hơi quá. Hay là làm một vài câu thơ thổ lộ với nàng nhưng lỡ nàng không thích thơ thì sao?. Hay ta tiến đến gần nàng nhìn thẳng vào mắt nàng, cầm tay nàng và nói thầm vào tai cô ấy “ mình thích cậu”! Buồn cười chết, nếu nàng phát hiện ra tay mình run run.. Càng nghĩ mình càng luống cuống.
Nhưng tình yêu đâu có đẹp như ta hay mộng mơ và tưởng tượng. Cô ấy vui vẻ khoác tay một người đi ngang qua , thấy mình cô ấy dửng dưng hỏi : Ồ cậu cũng ra đây ngắm cảnh à, trời đẹp nhỉ?. Hoa tặng tớ à hi hi, rồi cô ấy quay sang bạn trai nói anh không tặng hoa em à, em thích hoa mẫu đơn đó. Mình ngại ngùng đáp qua quýt nhưng cảm thấy ù tai, chóng mặt và buồn tênh. Mình nhìn theo sau tà áo cô ấy.
Mình hằn học trách cô ấy: Tại sao hẹn gặp mà như thế, cô ấy vô tâm, ích kỷ. Cô ấy xinh đẹp nhưng không hề chút mảy may nghĩ cho người khác. Bỗng nhiên, mình có cảm giác mình bị lọc lừa, trái tim như bị thiêu đốt. Mình định nghiền nát bó hoa vứt xuống hồ cho xong, đi gặp một tượng đá mình liền tặng hoa cái tượng luôn.
Tưởng rằng thời gian sẽ xóa được niềm đau nhưng nào ngờ niềm đau ấy vẫn chẳng nguôi đi phần nào, có lẽ mình sẽ không bao giờ tha thứ được cho chính mình.
Cũng thật là lạ. Hôm đó mình thấy Hương chờ ai ở ngoài công viên nhưng mình vội nên đạp xe qua đó. Mình về lâu rồi mà Hương vẫn ngồi ở ghế đá. Hương là lớp trưởng lớp A2, tiểu thư cưng của giám đốc một tập đoàn xây dựng. Hương rất xinh, khuôn mặt tròn trắng, người mảnh mai , mái tóc đen xóa ngang vai từng là hoa khôi của cả trường. Mắt Hương cận thị đeo cặp kính thoạt nhìn đã thấy mến rồi. Hương học giỏi lắm, thầy cô bạn bè yêu quý nhiều , nhà giàu nhưng sống giản dị, hòa đồng lắm, chẳng biết chàng trai nào diễm phúc được nàng đợi cả buổi chiều thế kia. Mình mỉm cười như cũng đôi phần an ủi.
Sau này mình mới biết, hai tên Hương cùng học lớp A2, cô bạn cùng lớp của mình đưa nhầm thư cho Lan Hương nhưng mình quen Diệu Hương ý là muốn hẹn Diệu Hương. Lan Hương thì trong mơ cũng chẳng dám mơ về người. Vậy chính mình mới ích kỷ vô tâm chứ, mình đợi vài tiếng với người không được hẹn để rồi trách móc cô ấy. Nhưng Lan Hương không trách móc mình mà cho mình một bài học của sự tha thứ và bao dung ấm áp, từ đó mình mới quen nhau…
Năm tháng cũng qua đi nhanh thật, mùa đông này thấy bình yên hơn. Năm nay chắc cũng năm 3 học viện an ninh rồi ấy nhỉ. Đối với Lan Hương chúng ta có một tình bạn tri ân, chỉ là tình yêu một nửa, bạn một nửa nhưng rất đẹp. Mình không thể hy sinh tình yêu của người khác để lấp những khoảng cô đơn của tầm hồn. Điều này lại một lần nữa xin được tha thứ.
Nếu có đọc được thư này hãy coi như một lời chúc năm mới, một mùa giáng sinh vui vẻ, ấm cúng. Và cho mình xin lỗi cái vụ đợi cả buổi chiều nhé.
Tống.
Vậy là một mùa đông nữa lại sắp qua, con đường cũ vẫn thơm một mùi hương rất lạ. Mình lại rằn lòng nhớ về mùa đông năm ấy, một tình yêu đã qua …
Hồì đó, rất nhiều lần mình viết thư, viết đi viết lại để hẹn một người bạn gái mình thích. Mình cầm bó hoa ra chỗ hẹn, trong lòng nhẩm tính những bước tiếp theo: Ta sẽ quỳ gối tặng hoa cho nàng như cách tỏ tình của một bộ phim nổi tiếng nọ?. Nhưng thế thì sợ cô ấy cho rằng mình dở hơi quá. Hay là làm một vài câu thơ thổ lộ với nàng nhưng lỡ nàng không thích thơ thì sao?. Hay ta tiến đến gần nàng nhìn thẳng vào mắt nàng, cầm tay nàng và nói thầm vào tai cô ấy “ mình thích cậu”! Buồn cười chết, nếu nàng phát hiện ra tay mình run run.. Càng nghĩ mình càng luống cuống.
Nhưng tình yêu đâu có đẹp như ta hay mộng mơ và tưởng tượng. Cô ấy vui vẻ khoác tay một người đi ngang qua , thấy mình cô ấy dửng dưng hỏi : Ồ cậu cũng ra đây ngắm cảnh à, trời đẹp nhỉ?. Hoa tặng tớ à hi hi, rồi cô ấy quay sang bạn trai nói anh không tặng hoa em à, em thích hoa mẫu đơn đó. Mình ngại ngùng đáp qua quýt nhưng cảm thấy ù tai, chóng mặt và buồn tênh. Mình nhìn theo sau tà áo cô ấy.
Mình hằn học trách cô ấy: Tại sao hẹn gặp mà như thế, cô ấy vô tâm, ích kỷ. Cô ấy xinh đẹp nhưng không hề chút mảy may nghĩ cho người khác. Bỗng nhiên, mình có cảm giác mình bị lọc lừa, trái tim như bị thiêu đốt. Mình định nghiền nát bó hoa vứt xuống hồ cho xong, đi gặp một tượng đá mình liền tặng hoa cái tượng luôn.
Tưởng rằng thời gian sẽ xóa được niềm đau nhưng nào ngờ niềm đau ấy vẫn chẳng nguôi đi phần nào, có lẽ mình sẽ không bao giờ tha thứ được cho chính mình.
Cũng thật là lạ. Hôm đó mình thấy Hương chờ ai ở ngoài công viên nhưng mình vội nên đạp xe qua đó. Mình về lâu rồi mà Hương vẫn ngồi ở ghế đá. Hương là lớp trưởng lớp A2, tiểu thư cưng của giám đốc một tập đoàn xây dựng. Hương rất xinh, khuôn mặt tròn trắng, người mảnh mai , mái tóc đen xóa ngang vai từng là hoa khôi của cả trường. Mắt Hương cận thị đeo cặp kính thoạt nhìn đã thấy mến rồi. Hương học giỏi lắm, thầy cô bạn bè yêu quý nhiều , nhà giàu nhưng sống giản dị, hòa đồng lắm, chẳng biết chàng trai nào diễm phúc được nàng đợi cả buổi chiều thế kia. Mình mỉm cười như cũng đôi phần an ủi.
Sau này mình mới biết, hai tên Hương cùng học lớp A2, cô bạn cùng lớp của mình đưa nhầm thư cho Lan Hương nhưng mình quen Diệu Hương ý là muốn hẹn Diệu Hương. Lan Hương thì trong mơ cũng chẳng dám mơ về người. Vậy chính mình mới ích kỷ vô tâm chứ, mình đợi vài tiếng với người không được hẹn để rồi trách móc cô ấy. Nhưng Lan Hương không trách móc mình mà cho mình một bài học của sự tha thứ và bao dung ấm áp, từ đó mình mới quen nhau…
Năm tháng cũng qua đi nhanh thật, mùa đông này thấy bình yên hơn. Năm nay chắc cũng năm 3 học viện an ninh rồi ấy nhỉ. Đối với Lan Hương chúng ta có một tình bạn tri ân, chỉ là tình yêu một nửa, bạn một nửa nhưng rất đẹp. Mình không thể hy sinh tình yêu của người khác để lấp những khoảng cô đơn của tầm hồn. Điều này lại một lần nữa xin được tha thứ.
Nếu có đọc được thư này hãy coi như một lời chúc năm mới, một mùa giáng sinh vui vẻ, ấm cúng. Và cho mình xin lỗi cái vụ đợi cả buổi chiều nhé.
Tống.