BÀI THƠ NÀY MÌNH VIẾT LÚC CHUYỂN CẤP LÊN LỚP 6,PHẢI XA MÁI TRƯỜNG TIỂU HỌC NÊN TRONG LÒNG BUỒN LẮM,CHẲNG CÓ CÁCH NÀO NGOÀI VIỆC DỐC BẦU TÂM SỰ RA...TRANG GIẤY CẢ
Hạ sang
Hạ đã sang,tiếng ve sầu báo hiệu
Lại phải chia tay buồn lắm bạn ơi!
Xa lớp học,xa cô thầy kính mến
Mái trường xưa rộn rã tiếng vui cười.
Nhưng giờ đây đâu còn như thế nữa
Hạ đế rồi trường bỗng nhiên vắng lặng
Chỉ còn tiếng ve trên những cành cây
Tiếng ve kêu sao mà da diết thế?
Như gợi nỗi buồn trong tận trái tim tôi.
Hôm nay đây tôi ghé qua trường cũ
Bước xuống vườn tràm mà lòng nghe rạo rực
Trước mắt tôi bỗng hiện lên ngày ấy
Kỉ niệm vui tuổi mực tím thơ ngây.
TỪ ĐÓ CHO ĐẾN TẬN BÂY GIỜ MÌNH HẾT HAM SÁNG TÁC,CHỈ KHI GẶP BÚT NGHIÊN THÌ BỖNG DƯNG ''CẢM HỨNG THI CA'' Ở ĐÂU LẠI DỘI VỀ,VẬY NÊN HÔM NAY MÌNH MUỐN LÀM MỘT BÀI THƠ CON CÓC ''CHÍNH HIỆU'' GÓP VUI CÙNG MỌI NGƯỜI..HI..HI
Mưa hè
Trời còn đang trong xanh
Thì bỗng dưng sầm lại
Mây ở đâu kéo tới
Đen kịt cả góc trời.
Sấm bắt đầu rền vang
Chớp bắt đầu lóe sáng
Gió cũng ào ạt thổi
Lá vàng rụng tơi bời.
Mưa cũng bắt đầu rơi
Hạt mưa rơi tí tách
Mưa rơi như thầm trách
Sao chẳng ai đón chờ?
Vì mưa nào có hay
Mưa rơi đầy sân lúa
Mưa làm ướt tóc em
Mưa thấm trên vai mẹ.
Vì mưa chẳng đợi ai
Mà cứ rơi vộ vã
Mải miết và hối hả
Trắng xóa cả trời quê.
Em trách mưa vô tình
Sao chẳng thương lấy mẹ
Nhìn dáng người lầm lũi
Tất tả dưới trời mưa.
Dường như mưa lắng nghe
Hiểu những điều em nghĩ
Nên mưa chẳng làm thinh
Cho hạt rơi rơi mãi.
Bây giờ mưa đã tạnh
Trời mặc áo xanh xanh
Mây lại đi đâu mất
Bầu trời sao yên lành!
Em ngước nhìn trời xanh
Lòng chợt nghe êm ái
Trời cũng như con gái
''Khóc'' rồi lại tạnh ngay.
Hạ sang
Hạ đã sang,tiếng ve sầu báo hiệu
Lại phải chia tay buồn lắm bạn ơi!
Xa lớp học,xa cô thầy kính mến
Mái trường xưa rộn rã tiếng vui cười.
Nhưng giờ đây đâu còn như thế nữa
Hạ đế rồi trường bỗng nhiên vắng lặng
Chỉ còn tiếng ve trên những cành cây
Tiếng ve kêu sao mà da diết thế?
Như gợi nỗi buồn trong tận trái tim tôi.
Hôm nay đây tôi ghé qua trường cũ
Bước xuống vườn tràm mà lòng nghe rạo rực
Trước mắt tôi bỗng hiện lên ngày ấy
Kỉ niệm vui tuổi mực tím thơ ngây.
TỪ ĐÓ CHO ĐẾN TẬN BÂY GIỜ MÌNH HẾT HAM SÁNG TÁC,CHỈ KHI GẶP BÚT NGHIÊN THÌ BỖNG DƯNG ''CẢM HỨNG THI CA'' Ở ĐÂU LẠI DỘI VỀ,VẬY NÊN HÔM NAY MÌNH MUỐN LÀM MỘT BÀI THƠ CON CÓC ''CHÍNH HIỆU'' GÓP VUI CÙNG MỌI NGƯỜI..HI..HI
Mưa hè
Trời còn đang trong xanh
Thì bỗng dưng sầm lại
Mây ở đâu kéo tới
Đen kịt cả góc trời.
Sấm bắt đầu rền vang
Chớp bắt đầu lóe sáng
Gió cũng ào ạt thổi
Lá vàng rụng tơi bời.
Mưa cũng bắt đầu rơi
Hạt mưa rơi tí tách
Mưa rơi như thầm trách
Sao chẳng ai đón chờ?
Vì mưa nào có hay
Mưa rơi đầy sân lúa
Mưa làm ướt tóc em
Mưa thấm trên vai mẹ.
Vì mưa chẳng đợi ai
Mà cứ rơi vộ vã
Mải miết và hối hả
Trắng xóa cả trời quê.
Em trách mưa vô tình
Sao chẳng thương lấy mẹ
Nhìn dáng người lầm lũi
Tất tả dưới trời mưa.
Dường như mưa lắng nghe
Hiểu những điều em nghĩ
Nên mưa chẳng làm thinh
Cho hạt rơi rơi mãi.
Bây giờ mưa đã tạnh
Trời mặc áo xanh xanh
Mây lại đi đâu mất
Bầu trời sao yên lành!
Em ngước nhìn trời xanh
Lòng chợt nghe êm ái
Trời cũng như con gái
''Khóc'' rồi lại tạnh ngay.