Có một người thầy, người đã dạy cho tôi biết thế nào là tình yêu thương thực sự.
Tôi lớn lên trong sự gắn bó với nỗi sợ hãi và không tin tưởng bất kì ai khác, có lẽ vì thế mà tôi đã không biết đến tình yêu là gì.
Mười chín tuổi, mẹ tôi về nhà chồng, kết hôn với ba tôi mà không biết rằng ông đã có hai người con riêng.
Mẹ rất thương tôi nhưng nghĩ lại thì dường như mẹ chưa bao giờ ôm tôi vào lòng cả. Chắc vì thế mà tôi không có kí ức gì nhiều về những ngày còn bé lúc mẹ vỗ về mình. Ngày đó, nếu chị em tôi gây ra chuyện gì, thì tất cả sẽ phải chịu đòn, bị đánh vào bắp chân, mà tôi thì rất sợ bị đánh như thế, nên đã tìm đủ mọi cách để chạy đi nhưng hậu quả là càng bị đánh nhiều hơn.
Mặc dù là con ruột nhưng tôi nhớ mẹ cũng chưa từng làm những món ngon nào đó cho tôi ăn, chỉ đúng một lần.....
Hồi năm tuổi, lúc đó nhà tôi còn bán gạo nên cuộc sống cũng không đến nỗi quá nghèo túng. Có lần tôi mè nheo mẹ mua cho mấy cái kẹo, mẹ liền mua cho tôi mấy cái caramen sữa được gói cẩn thận từng cái một, sợ người cha khó tính của tôi nhìn thấy, mẹ bảo tôi vào trong gian bếp ăn xong rồi hãy ra. Và tôi nhớ hôm đó, ngay khi ba tôi vừa mở cửa bước vào, tôi vội vàng ném cái kẹo ăn dở xuống cái hũ đựng tương rồi đi ra ngoài, trong lòng trộm nghĩ may mà ba không nhìn thấy việc tôi đang làm... Kí ức đó dường như vẫn còn rất mới.
Ba tôi lúc nào cũng thương và dành nhiều sự ưu ái cho hai người chị hơn tôi. Vì ba là người nắm quyền chi tiêu trong gia đình nên áo quần của chúng tôi cũng đều là ba mua cho cả, và tôi thấy ghen tị, tôi cũng muốn mặc những bộ quần áo đẹp như của các chị.....
Sống với người chồng cục cằn và thô lỗ như ba, mẹ tôi đã phải chịu rất nhiều đau khổ và cả những vết thương. Mẹ cũng chỉ có tôi để bầu bạn, để giãi bày những tâm sự, những niềm đau, sự căm hận từ trong đáy lòng mình, ngoài cách đó ra dường như chẳng còn cách nào khác cả.
Lúc đó cuộc sống của tôi......không hạnh phúc, và vô cùng tối tăm. Giờ đây khi nghĩ lại, tôi vẫn không thể cầm được lòng mình.
Và đã có một người thầy...người đã dành sự yêu thương to lớn và niềm cảm thông cho tôi,một con người luôn cảm thấy lo sợ và bất an trong lòng.
Người đã âm thầm dõi theo tôi, chỉ với những câu nói rất đời thường, giản dị hỏi tôi đã ăn cơm chưa, sự quan tâm đó càng lớn bao nhiêu lại càng dần để lại những niềm hy vọng dù là nhỏ bé trong tôi.
Người đã động viên tôi rằng thầy thấy con mạnh mẽ hơn nhiều so với mấy bạn con trai khác đấy!
Và nhờ có điều đó, tôi mới có thể trải rộng lòng mình, thầy giúp tôi nhận ra rằng tình yêu không phải chỉ dành cho những người luôn luôn mong muốn, chuẩn bị để đón nhận và có được nó, mà đó còn là thứ tình cảm đang nuôi dưỡng sinh mệnh của mình, luôn toả hương thơm ngát ngay cả với những con người nghèo khó, tâm hồn khô khan, cằn cỗi và tối tăm nhất cho dù nơi đó tình yêu đã không thể nảy mầm từ lúc ban đầu.
Giờ đây người thầy mà tôi yêu quý, tin tưởng và kính trọng nhất đã không còn trên thế gian này. Và tôi cũng không thể báo đáp được người nữa rồi.
Tôi sẽ không quên lời thầy đã dạy, và sẽ làm theo điều đó, có lẽ đó là cách duy nhất mà tôi có thể làm để thầy vui, thế nhưng tâm hồn tôi dường như vẫn còn quá nghèo nàn và nhiều thiếu sót. Tôi sẽ cố gắng làm cho cuộc sống của mình tươi sáng trở lại và sẽ dành tình yêu thương thực sự cho những người thân bên mình và cho tất cả mọi người.
Dịch từ Blog nnyymm0062
Tôi lớn lên trong sự gắn bó với nỗi sợ hãi và không tin tưởng bất kì ai khác, có lẽ vì thế mà tôi đã không biết đến tình yêu là gì.
Mười chín tuổi, mẹ tôi về nhà chồng, kết hôn với ba tôi mà không biết rằng ông đã có hai người con riêng.
Mẹ rất thương tôi nhưng nghĩ lại thì dường như mẹ chưa bao giờ ôm tôi vào lòng cả. Chắc vì thế mà tôi không có kí ức gì nhiều về những ngày còn bé lúc mẹ vỗ về mình. Ngày đó, nếu chị em tôi gây ra chuyện gì, thì tất cả sẽ phải chịu đòn, bị đánh vào bắp chân, mà tôi thì rất sợ bị đánh như thế, nên đã tìm đủ mọi cách để chạy đi nhưng hậu quả là càng bị đánh nhiều hơn.
Mặc dù là con ruột nhưng tôi nhớ mẹ cũng chưa từng làm những món ngon nào đó cho tôi ăn, chỉ đúng một lần.....
Hồi năm tuổi, lúc đó nhà tôi còn bán gạo nên cuộc sống cũng không đến nỗi quá nghèo túng. Có lần tôi mè nheo mẹ mua cho mấy cái kẹo, mẹ liền mua cho tôi mấy cái caramen sữa được gói cẩn thận từng cái một, sợ người cha khó tính của tôi nhìn thấy, mẹ bảo tôi vào trong gian bếp ăn xong rồi hãy ra. Và tôi nhớ hôm đó, ngay khi ba tôi vừa mở cửa bước vào, tôi vội vàng ném cái kẹo ăn dở xuống cái hũ đựng tương rồi đi ra ngoài, trong lòng trộm nghĩ may mà ba không nhìn thấy việc tôi đang làm... Kí ức đó dường như vẫn còn rất mới.
Ba tôi lúc nào cũng thương và dành nhiều sự ưu ái cho hai người chị hơn tôi. Vì ba là người nắm quyền chi tiêu trong gia đình nên áo quần của chúng tôi cũng đều là ba mua cho cả, và tôi thấy ghen tị, tôi cũng muốn mặc những bộ quần áo đẹp như của các chị.....
Sống với người chồng cục cằn và thô lỗ như ba, mẹ tôi đã phải chịu rất nhiều đau khổ và cả những vết thương. Mẹ cũng chỉ có tôi để bầu bạn, để giãi bày những tâm sự, những niềm đau, sự căm hận từ trong đáy lòng mình, ngoài cách đó ra dường như chẳng còn cách nào khác cả.
Lúc đó cuộc sống của tôi......không hạnh phúc, và vô cùng tối tăm. Giờ đây khi nghĩ lại, tôi vẫn không thể cầm được lòng mình.
Và đã có một người thầy...người đã dành sự yêu thương to lớn và niềm cảm thông cho tôi,một con người luôn cảm thấy lo sợ và bất an trong lòng.
Người đã âm thầm dõi theo tôi, chỉ với những câu nói rất đời thường, giản dị hỏi tôi đã ăn cơm chưa, sự quan tâm đó càng lớn bao nhiêu lại càng dần để lại những niềm hy vọng dù là nhỏ bé trong tôi.
Người đã động viên tôi rằng thầy thấy con mạnh mẽ hơn nhiều so với mấy bạn con trai khác đấy!
Và nhờ có điều đó, tôi mới có thể trải rộng lòng mình, thầy giúp tôi nhận ra rằng tình yêu không phải chỉ dành cho những người luôn luôn mong muốn, chuẩn bị để đón nhận và có được nó, mà đó còn là thứ tình cảm đang nuôi dưỡng sinh mệnh của mình, luôn toả hương thơm ngát ngay cả với những con người nghèo khó, tâm hồn khô khan, cằn cỗi và tối tăm nhất cho dù nơi đó tình yêu đã không thể nảy mầm từ lúc ban đầu.
Giờ đây người thầy mà tôi yêu quý, tin tưởng và kính trọng nhất đã không còn trên thế gian này. Và tôi cũng không thể báo đáp được người nữa rồi.
Tôi sẽ không quên lời thầy đã dạy, và sẽ làm theo điều đó, có lẽ đó là cách duy nhất mà tôi có thể làm để thầy vui, thế nhưng tâm hồn tôi dường như vẫn còn quá nghèo nàn và nhiều thiếu sót. Tôi sẽ cố gắng làm cho cuộc sống của mình tươi sáng trở lại và sẽ dành tình yêu thương thực sự cho những người thân bên mình và cho tất cả mọi người.
Dịch từ Blog nnyymm0062