Mình thì không có kiến thức
thâm sâu như bạn Tongthieugia, mình chỉ xin góp đôi lời mạo muội:
Cái mà bạn đang nói đến có lẽ là kỹ năng giao tiếp phi lời nói. Người ta ví giao tiếp giống như một tảng băng trôi, ngôn ngữ chỉ là phần nổi của tảng băng, những yếu tố phi ngôn ngữ là phần chìm của tảng băng. Ý là: ngôn ngữ chỉ đóng một vai trò nhỏ trong toàn bộ hành động giao tiếp. Chính những yếu tố phi ngôn ngữ mới đóng vai trò quan trọng. Những yếu tố phi ngôn ngữ bao gồm: Thái độ, nét mặt, ánh mắt, cử chỉ...
Trong giao tiếp, ngôn ngữ được tiếp nhận bằng thính giác (tai), các yếu tố phi ngôn ngữ được tiếp nhận bằng thị giác (mắt). Thường thì thị giác mạnh hơn và nhanh hơn thính giác.
Người ta đã làm một thí nghiệm bằng một trò chơi. Trong trò chơi, người chơi yêu cầu những người ở dưới phải sờ vào đúng bộ phận mà người hướng dẫn nói.
Ban đầu người hướng dẫn sờ vào tai và nói TAI => Tất cả sờ vào tai.
Tiếp theo người hướng dẫn sờ vào mũi và nói MŨI => Tất cả mọi người sờ vào mũi.
Tiếp theo, người hướng dẫn nói "trán" và sờ vào cằm => 99% người chơi sờ vào cằm.
Từ đó người ta rút ra kết luận: Người khác dễ đánh giá vấn đề bằng thị giác hơn là thính giác.
Đây là kinh nghiệm của mình, mong các bạn góp ý.