[you] hãy hiểu Thandieu2 nhé
Xin viết ra đây để Thandieu2 thấy Thandieu2 đáng ghét như thế. Hãy bình luận và chia sẻ nhé!
Tôi sinh ra và lớn lên tại vùng quê nghèo ở tỉnh Hà Nam. Cha tôi, ông ấy là thương binh, mẹ tôi là giáo viên cấp 1 và gia đình tôi sống chủ yếu bằng chủ yếu bằng những đồng lương giáo viên của mẹ và việc cấy cày, đồng áng cùng cha. Gia đình tôi có 3 anh chị em, trong đó tôi là con út và theo tôi thì tôi gặp nhiều may mắn hơn anh và chị trong cuộc đời.
Những kỷ niệm về tuổi ấu thơ vẫn hiện về trong ký ức của tôi, nó hiện hữu và lung linh lắm, thơ mộng và đẹp một cách rất “nông dân”. Anh trai tôi hơn tôi 12 tuổi, tức là hơn nhau đủ 12 con giáp, anh ấy tuổi Mèo - 1975 và tôi cũng tuổi Mèo 1987. Còn chị gái tôi thì hơn tôi mười tuổi 1985. Quả là một sự cách xa trong khi sinh con phải không nào. Tôi sinh ra và lớn lên cũng như bao nhiêu đứa trẻ khác, nhưng khi tôi 10 tuổi, tầm đó thì anh trai tôi (22 tuổi) vào trong Miền Nam cùng với chú, anh theo bộ đội, và những kỷ niệm về anh trai tôi khi tôi biết nhận thức cũng dần mờ nhạt..
Hồi trẻ con, tôi có những trò chơi thật vui, tôi nhớ lắm cái hôm tan học về không về nhà ngay còn leo lên núi hái sim, hái sắn ăn. Ở nhà cả bố và mẹ tôi đều lo lắng, chẳng biết tôi đi đâu mà về muộn. Thế là về nhà, Thandieu2 biết rồi đó, một rổ lươn vào mông…. Tôi nhớ lắm những trưa hè, đợi cho Bố đi ngủ rồi lặng lặng đi chơi, chơi bi, chơi cù (chơi đánh con quay đó), chộp bắt ve sầu. Những chiều chiều hè gió mát, tôi và tụi bạn thường kéo nhau ra cánh đồng để cùng thả những con én. Thủa đó làm gì có tiền để mua những con diều bằng nilong đâu. Những con én được làm bằng giấy viết rồi hoặc báo, chúng được dán bằng cơm hoặc bằng nhựa cây sung. Nếu đầu tư lắm thì mới mua được lọ keo Đông Hồ để dính và cuận chỉ dài để thả. Tôi nhớ lắm những trưa lên núi đào “cứt chuột”. Chắc Thandieu2 không biết cái loại “cứt chuột” mà tôi nói đến, đó không phải là cứt của con chuột thật đâu. Đó là thuốc pháo ngày trước để lại. Ở trên núi quê tôi có rất nhiều hầm lô cốt, có rất nhiều xác đạn, cát tút, xác bom, để lại, những viên “cứt chuột” nó dài bằng viên đá lửa trong cái bật lửa nhưng nó to hơn gấp 2 lần. Chúng tôi lên núi đào về và đem đốt, thứ “cứt chuột” đó đem đốt thì nó cháy và xì ra rất nhiều khói. Những chiều mùa đông, tụi trẻ con chúng tôi cứ chiều đến là lại hẹn nhau đến sân kho, cái sân chợ bỏ hoang ngày xưa, cái ngày còn quân Pháp xâm lược để đốt những cái nùn rơm, những cây dứa dại chết khô, thứ đó thổi phù phù cháy cũng hay lắm, nếu không thì đục cái ống bơ sữa Ông Thọ và bỏ than củi vào đó quay, khói um tùm rồi xúm lại suýt xoa. Chúng tôi bỏ những viên “cứt chuột” và cái thanh ống nhôm của cái ăng -teng hỏng và bít chặt hai đầu đem đốt. Bị cháy và bịt kín, những “tên lửa” do chúng tôi tạo ra bay tít lên cao, hoặc chạy lòng vòng và xì ra những đám khói khét lẹt. Vừa sợ, vừa vui, cứ la hét mãi.
Tôi nhớ lắm chiều mùa thu, cái tháng Tám mùa thu, mùa mít chín, mùa quả thị. Mỗi khi mít chín, tôi lấy một đoạn tre và lấy nhựa của quả mít, đem chia sẻ cho bạn cùng rủ nhau đi dính chuồn chuồn. Thứ nhựa mít dính như là keo dính chuột vậy. Chúng tôi bắt được rất nhiều chuồn chuồn, có chú chuồn chuồn ớt đỏ loét, có chú chuồn chuồn bà, có chú chuồn chuồn ông rất to. Tụi tôi hay cấu đi một ít ở đuôi chuồn chuồn và cắm vào đó là những ngọn cỏ rồi thả chúng ra. Có lần nghịch ác, tôi còn bẻ hết chân của chuồn chuồn đi để nó không đậu được nữa, nó cứ lòng vòng mãi.
Tôi nhớ những lần đi bắt cua, tôi và em trai tôi (em con chú) lang thang đi khắp các cánh đồng, hì hục thò tay vào những cái hang của và lôi ra những chú cua càng. Có lần thì lôi được cả con rắn nước to đùng ra. Có lần bị cua cắp cho chảy máu tay và .. khóc ngay tại .. cái hang cua. Ấy vậy mà hai anh em giờ đã trưởng thành, em trai tôi đã là công an huyện rồi. Hôm nào đó phải rủ nó đi bắt cua cùng tôi ôn lại tuổi thơ. Hihi.
Tôi nhớ lần nghịch pháo, chẳng hiểu cầm trên tay thế nào, cầm que hương lên châm và cứ để nguyên cả quả pháo vào, vậy là pháo nổ bỏng cả tay, phải băng lại. Cái thủa đó đốt pháo chưa bị cấm. Đám cưới chú tôi còn đốt pháo ầm ĩ cơ. Lấy pháo rụng chưa nổ, tôi và các em tôi đốt vào những hốc đất, khách qua lại cứ thế là bịt tai mà đi.
Năm tôi lớp 4 thì Mẹ là người dạy tôi, năm đó tôi bị ăn đòn nhiều lắm, thường xuyên bị gọi lên bảng và bị nẹp, đôi khi tự nghĩ nếu năm đó, mẹ không dạy tôi, có lẽ tôi đã trở nên tồi tệ hơn chăng..
Tôi vẫn nhớ những bìa lịch được đánh dấu kín hai thứ mực xanh và đỏ. Nếu là Thandieu2 nhìn thấy, có thể Thandieu2 sẽ cho đó là những ngày rất đặc biệt và người ta ghi ra để nhớ. Nhưng đó là những lần tị nạnh việc rửa bát, nấu cơm của hai chị em tôi. Chị rửa bát hôm nay thì ngày mai tôi phải rửa bát, và ngược lại. Nhưng sau này, khi tôi lớn hơn một chút, bước vào cấp 3, thì chị gái tôi làm hết cho tôi. Ấu thơ là như thế, mọi kỷ niệm đều trở nên thật đẹp và thiêng liêng, vì mãi mãi thời gian không bao giờ quay trở lại phải không Thandieu2!
Xin viết ra đây để Thandieu2 thấy Thandieu2 đáng ghét như thế. Hãy bình luận và chia sẻ nhé!
Tôi sinh ra và lớn lên tại vùng quê nghèo ở tỉnh Hà Nam. Cha tôi, ông ấy là thương binh, mẹ tôi là giáo viên cấp 1 và gia đình tôi sống chủ yếu bằng chủ yếu bằng những đồng lương giáo viên của mẹ và việc cấy cày, đồng áng cùng cha. Gia đình tôi có 3 anh chị em, trong đó tôi là con út và theo tôi thì tôi gặp nhiều may mắn hơn anh và chị trong cuộc đời.
Tuổi ấu thơ.
Những kỷ niệm về tuổi ấu thơ vẫn hiện về trong ký ức của tôi, nó hiện hữu và lung linh lắm, thơ mộng và đẹp một cách rất “nông dân”. Anh trai tôi hơn tôi 12 tuổi, tức là hơn nhau đủ 12 con giáp, anh ấy tuổi Mèo - 1975 và tôi cũng tuổi Mèo 1987. Còn chị gái tôi thì hơn tôi mười tuổi 1985. Quả là một sự cách xa trong khi sinh con phải không nào. Tôi sinh ra và lớn lên cũng như bao nhiêu đứa trẻ khác, nhưng khi tôi 10 tuổi, tầm đó thì anh trai tôi (22 tuổi) vào trong Miền Nam cùng với chú, anh theo bộ đội, và những kỷ niệm về anh trai tôi khi tôi biết nhận thức cũng dần mờ nhạt..
Hồi trẻ con, tôi có những trò chơi thật vui, tôi nhớ lắm cái hôm tan học về không về nhà ngay còn leo lên núi hái sim, hái sắn ăn. Ở nhà cả bố và mẹ tôi đều lo lắng, chẳng biết tôi đi đâu mà về muộn. Thế là về nhà, Thandieu2 biết rồi đó, một rổ lươn vào mông…. Tôi nhớ lắm những trưa hè, đợi cho Bố đi ngủ rồi lặng lặng đi chơi, chơi bi, chơi cù (chơi đánh con quay đó), chộp bắt ve sầu. Những chiều chiều hè gió mát, tôi và tụi bạn thường kéo nhau ra cánh đồng để cùng thả những con én. Thủa đó làm gì có tiền để mua những con diều bằng nilong đâu. Những con én được làm bằng giấy viết rồi hoặc báo, chúng được dán bằng cơm hoặc bằng nhựa cây sung. Nếu đầu tư lắm thì mới mua được lọ keo Đông Hồ để dính và cuận chỉ dài để thả. Tôi nhớ lắm những trưa lên núi đào “cứt chuột”. Chắc Thandieu2 không biết cái loại “cứt chuột” mà tôi nói đến, đó không phải là cứt của con chuột thật đâu. Đó là thuốc pháo ngày trước để lại. Ở trên núi quê tôi có rất nhiều hầm lô cốt, có rất nhiều xác đạn, cát tút, xác bom, để lại, những viên “cứt chuột” nó dài bằng viên đá lửa trong cái bật lửa nhưng nó to hơn gấp 2 lần. Chúng tôi lên núi đào về và đem đốt, thứ “cứt chuột” đó đem đốt thì nó cháy và xì ra rất nhiều khói. Những chiều mùa đông, tụi trẻ con chúng tôi cứ chiều đến là lại hẹn nhau đến sân kho, cái sân chợ bỏ hoang ngày xưa, cái ngày còn quân Pháp xâm lược để đốt những cái nùn rơm, những cây dứa dại chết khô, thứ đó thổi phù phù cháy cũng hay lắm, nếu không thì đục cái ống bơ sữa Ông Thọ và bỏ than củi vào đó quay, khói um tùm rồi xúm lại suýt xoa. Chúng tôi bỏ những viên “cứt chuột” và cái thanh ống nhôm của cái ăng -teng hỏng và bít chặt hai đầu đem đốt. Bị cháy và bịt kín, những “tên lửa” do chúng tôi tạo ra bay tít lên cao, hoặc chạy lòng vòng và xì ra những đám khói khét lẹt. Vừa sợ, vừa vui, cứ la hét mãi.
Tôi nhớ lắm chiều mùa thu, cái tháng Tám mùa thu, mùa mít chín, mùa quả thị. Mỗi khi mít chín, tôi lấy một đoạn tre và lấy nhựa của quả mít, đem chia sẻ cho bạn cùng rủ nhau đi dính chuồn chuồn. Thứ nhựa mít dính như là keo dính chuột vậy. Chúng tôi bắt được rất nhiều chuồn chuồn, có chú chuồn chuồn ớt đỏ loét, có chú chuồn chuồn bà, có chú chuồn chuồn ông rất to. Tụi tôi hay cấu đi một ít ở đuôi chuồn chuồn và cắm vào đó là những ngọn cỏ rồi thả chúng ra. Có lần nghịch ác, tôi còn bẻ hết chân của chuồn chuồn đi để nó không đậu được nữa, nó cứ lòng vòng mãi.
Tôi nhớ những lần đi bắt cua, tôi và em trai tôi (em con chú) lang thang đi khắp các cánh đồng, hì hục thò tay vào những cái hang của và lôi ra những chú cua càng. Có lần thì lôi được cả con rắn nước to đùng ra. Có lần bị cua cắp cho chảy máu tay và .. khóc ngay tại .. cái hang cua. Ấy vậy mà hai anh em giờ đã trưởng thành, em trai tôi đã là công an huyện rồi. Hôm nào đó phải rủ nó đi bắt cua cùng tôi ôn lại tuổi thơ. Hihi.
Tôi nhớ lần nghịch pháo, chẳng hiểu cầm trên tay thế nào, cầm que hương lên châm và cứ để nguyên cả quả pháo vào, vậy là pháo nổ bỏng cả tay, phải băng lại. Cái thủa đó đốt pháo chưa bị cấm. Đám cưới chú tôi còn đốt pháo ầm ĩ cơ. Lấy pháo rụng chưa nổ, tôi và các em tôi đốt vào những hốc đất, khách qua lại cứ thế là bịt tai mà đi.
Năm tôi lớp 4 thì Mẹ là người dạy tôi, năm đó tôi bị ăn đòn nhiều lắm, thường xuyên bị gọi lên bảng và bị nẹp, đôi khi tự nghĩ nếu năm đó, mẹ không dạy tôi, có lẽ tôi đã trở nên tồi tệ hơn chăng..
Tôi vẫn nhớ những bìa lịch được đánh dấu kín hai thứ mực xanh và đỏ. Nếu là Thandieu2 nhìn thấy, có thể Thandieu2 sẽ cho đó là những ngày rất đặc biệt và người ta ghi ra để nhớ. Nhưng đó là những lần tị nạnh việc rửa bát, nấu cơm của hai chị em tôi. Chị rửa bát hôm nay thì ngày mai tôi phải rửa bát, và ngược lại. Nhưng sau này, khi tôi lớn hơn một chút, bước vào cấp 3, thì chị gái tôi làm hết cho tôi. Ấu thơ là như thế, mọi kỷ niệm đều trở nên thật đẹp và thiêng liêng, vì mãi mãi thời gian không bao giờ quay trở lại phải không Thandieu2!