Thandieu2 hãy hiểu Thandieu2 nhé

Thandieu2

Thần Điêu
[you] hãy hiểu Thandieu2 nhé

Xin viết ra đây để Thandieu2 thấy Thandieu2 đáng ghét như thế. Hãy bình luận và chia sẻ nhé!

Tôi sinh ra và lớn lên tại vùng quê nghèo ở tỉnh Hà Nam. Cha tôi, ông ấy là thương binh, mẹ tôi là giáo viên cấp 1 và gia đình tôi sống chủ yếu bằng chủ yếu bằng những đồng lương giáo viên của mẹ và việc cấy cày, đồng áng cùng cha. Gia đình tôi có 3 anh chị em, trong đó tôi là con út và theo tôi thì tôi gặp nhiều may mắn hơn anh và chị trong cuộc đời.

Tuổi ấu thơ.

Những kỷ niệm về tuổi ấu thơ vẫn hiện về trong ký ức của tôi, nó hiện hữu và lung linh lắm, thơ mộng và đẹp một cách rất “nông dân”. Anh trai tôi hơn tôi 12 tuổi, tức là hơn nhau đủ 12 con giáp, anh ấy tuổi Mèo - 1975 và tôi cũng tuổi Mèo 1987. Còn chị gái tôi thì hơn tôi mười tuổi 1985. Quả là một sự cách xa trong khi sinh con phải không nào. Tôi sinh ra và lớn lên cũng như bao nhiêu đứa trẻ khác, nhưng khi tôi 10 tuổi, tầm đó thì anh trai tôi (22 tuổi) vào trong Miền Nam cùng với chú, anh theo bộ đội, và những kỷ niệm về anh trai tôi khi tôi biết nhận thức cũng dần mờ nhạt..

Hồi trẻ con, tôi có những trò chơi thật vui, tôi nhớ lắm cái hôm tan học về không về nhà ngay còn leo lên núi hái sim, hái sắn ăn. Ở nhà cả bố và mẹ tôi đều lo lắng, chẳng biết tôi đi đâu mà về muộn. Thế là về nhà, Thandieu2 biết rồi đó, một rổ lươn vào mông…. Tôi nhớ lắm những trưa hè, đợi cho Bố đi ngủ rồi lặng lặng đi chơi, chơi bi, chơi cù (chơi đánh con quay đó), chộp bắt ve sầu. Những chiều chiều hè gió mát, tôi và tụi bạn thường kéo nhau ra cánh đồng để cùng thả những con én. Thủa đó làm gì có tiền để mua những con diều bằng nilong đâu. Những con én được làm bằng giấy viết rồi hoặc báo, chúng được dán bằng cơm hoặc bằng nhựa cây sung. Nếu đầu tư lắm thì mới mua được lọ keo Đông Hồ để dính và cuận chỉ dài để thả. Tôi nhớ lắm những trưa lên núi đào “cứt chuột”. Chắc Thandieu2 không biết cái loại “cứt chuột” mà tôi nói đến, đó không phải là cứt của con chuột thật đâu. Đó là thuốc pháo ngày trước để lại. Ở trên núi quê tôi có rất nhiều hầm lô cốt, có rất nhiều xác đạn, cát tút, xác bom, để lại, những viên “cứt chuột” nó dài bằng viên đá lửa trong cái bật lửa nhưng nó to hơn gấp 2 lần. Chúng tôi lên núi đào về và đem đốt, thứ “cứt chuột” đó đem đốt thì nó cháy và xì ra rất nhiều khói. Những chiều mùa đông, tụi trẻ con chúng tôi cứ chiều đến là lại hẹn nhau đến sân kho, cái sân chợ bỏ hoang ngày xưa, cái ngày còn quân Pháp xâm lược để đốt những cái nùn rơm, những cây dứa dại chết khô, thứ đó thổi phù phù cháy cũng hay lắm, nếu không thì đục cái ống bơ sữa Ông Thọ và bỏ than củi vào đó quay, khói um tùm rồi xúm lại suýt xoa. Chúng tôi bỏ những viên “cứt chuột” và cái thanh ống nhôm của cái ăng -teng hỏng và bít chặt hai đầu đem đốt. Bị cháy và bịt kín, những “tên lửa” do chúng tôi tạo ra bay tít lên cao, hoặc chạy lòng vòng và xì ra những đám khói khét lẹt. Vừa sợ, vừa vui, cứ la hét mãi.


Tôi nhớ lắm chiều mùa thu, cái tháng Tám mùa thu, mùa mít chín, mùa quả thị. Mỗi khi mít chín, tôi lấy một đoạn tre và lấy nhựa của quả mít, đem chia sẻ cho bạn cùng rủ nhau đi dính chuồn chuồn. Thứ nhựa mít dính như là keo dính chuột vậy. Chúng tôi bắt được rất nhiều chuồn chuồn, có chú chuồn chuồn ớt đỏ loét, có chú chuồn chuồn bà, có chú chuồn chuồn ông rất to. Tụi tôi hay cấu đi một ít ở đuôi chuồn chuồn và cắm vào đó là những ngọn cỏ rồi thả chúng ra. Có lần nghịch ác, tôi còn bẻ hết chân của chuồn chuồn đi để nó không đậu được nữa, nó cứ lòng vòng mãi.


Tôi nhớ những lần đi bắt cua, tôi và em trai tôi (em con chú) lang thang đi khắp các cánh đồng, hì hục thò tay vào những cái hang của và lôi ra những chú cua càng. Có lần thì lôi được cả con rắn nước to đùng ra. Có lần bị cua cắp cho chảy máu tay và .. khóc ngay tại .. cái hang cua. Ấy vậy mà hai anh em giờ đã trưởng thành, em trai tôi đã là công an huyện rồi. Hôm nào đó phải rủ nó đi bắt cua cùng tôi ôn lại tuổi thơ. Hihi.


Tôi nhớ lần nghịch pháo, chẳng hiểu cầm trên tay thế nào, cầm que hương lên châm và cứ để nguyên cả quả pháo vào, vậy là pháo nổ bỏng cả tay, phải băng lại. Cái thủa đó đốt pháo chưa bị cấm. Đám cưới chú tôi còn đốt pháo ầm ĩ cơ. Lấy pháo rụng chưa nổ, tôi và các em tôi đốt vào những hốc đất, khách qua lại cứ thế là bịt tai mà đi.


Năm tôi lớp 4 thì Mẹ là người dạy tôi, năm đó tôi bị ăn đòn nhiều lắm, thường xuyên bị gọi lên bảng và bị nẹp, đôi khi tự nghĩ nếu năm đó, mẹ không dạy tôi, có lẽ tôi đã trở nên tồi tệ hơn chăng..


Tôi vẫn nhớ những bìa lịch được đánh dấu kín hai thứ mực xanh và đỏ. Nếu là Thandieu2 nhìn thấy, có thể Thandieu2 sẽ cho đó là những ngày rất đặc biệt và người ta ghi ra để nhớ. Nhưng đó là những lần tị nạnh việc rửa bát, nấu cơm của hai chị em tôi. Chị rửa bát hôm nay thì ngày mai tôi phải rửa bát, và ngược lại. Nhưng sau này, khi tôi lớn hơn một chút, bước vào cấp 3, thì chị gái tôi làm hết cho tôi. Ấu thơ là như thế, mọi kỷ niệm đều trở nên thật đẹp và thiêng liêng, vì mãi mãi thời gian không bao giờ quay trở lại phải không Thandieu2!
 
Học cấp 3 và bước rẽ cuộc đời.

Thi vào lớp 10 không quá khó khăn với tôi, bởi tôi là một học sinh khá khi học trung học. Và lại còn ôn trúng cả một đề Toán nữa chứ. Cô giáo cho làm mấy hôm trước thì hôm thi lại thi đúng, “Ôi cái cuộc đời này”. Hihi. Những ngày học cấp 3, bước chân vào lớp 1o thì chị gái tôi lên lớp 12. Tôi được mua một chiếc xe mới để đi học, nhưng lại nhường cho chị gái và đi con xe Phương Hoàng xanh, cái con xe đó bây giờ để xó rồi. Nó bị gẫy hết cả khung xe rồi còn đâu. Hi. Nhớ mỗi cái hôm nó bị hư cái chắn xích, để rồi từ trường về nhà nó cứ kêu “loèng xoèng” để mọi người nhìn vào mà thấy ngại. Tôi thích đi về cuối cùng mặc những người bạn của mình về trước hết. Bởi vì trường học quá đông học sinh và thường tắc đường, nên tôi thích thong thả đi về. Cái đó cũng có thể giải thích về việc tôi thích bình yên đến thế nào. Tất nhiên, bình yên không có nghĩa là cam chịu, là nhẫn nhịn, là mặc kệ. Cũng có hôm vừa tan lớp, tôi chạy ù xuống lấy xe và phóng như điên ra khỏi cửa nhà trường. Ơ, cái này chắc cũng liên quan đến những phút bốc đồng và ham muốn của tôi nữa chăng. Hihi. Cái lí luận này nghe trẻ con, nhưng vui, vui với tôi là được. Tôi hay có những ý nghĩ linh tinh, không ra sao cả như thế đó.


Năm học cấp 3, chẳng biết đến các quán ngoài cổng trường, chỉ biết đến lớp là đến, đi về là về. Chẳng la cà, chơi bời gì cả. Kỷ niệm tôi nhớ nhất đó là lớp 12 có cuộc thi làm thơ với một cô bạn lớp bên cạnh. Hai đứa cứ đối thơ theo các chủ đề mà chúng tôi đặt ra cho nhau, cụ thể hơn đó là một người đặt tên bài thơ, còn người kia phải làm bài thơ cho đúng với tên đó. Ôi, cuối năm chuẩn bị ôn thi, thế rồi chẳng còn biết ai thắng, ai thua nữa, [you] đừng cười nhé, thơ con cóc ấy mà, vui lắm vì đó là tuổi học trò.


Thi lấy bằng tốt nghiệp, rồi tôi về nhà tự ôn để thi đại học. Đăng ký thi ĐHSP2. Cái ngày đi thi đó cũng để lại những kỷ niệm và những người bạn. Kết quả là rớt, nhưng cũng không sao? Bởi ngay từ đầu tôi đã biết khả năng của mình. Ở đó tôi làm quen với 3 người bạn mới, hai người cùng quê với tôi và một người ở Hà Tây. Họ học rất chắc và theo tôi họ đều giỏi. Đến hôm đi thi, họ gần như thuộc hết về lí thuyết, và các bài tập họ làm được còn … còn tôi thì .. chẳng nhớ gì cả. Tôi rất thán phục họ bởi trí thông minh và khả năng của họ. Về sau thì tôi hơi buồn, nhưng không thất vọng, Vì cả 4 người cùng trượt, và kết quả của tôi lại cao hơn và bằng một người trong số họ. Cái này không phải là khoe, ý của tôi có nghĩa là học để thi đại học, quan trọng là cái cơ bản. Đừng quá chú ý đến nâng cao. Chắc cái cơ bản là được rồi. Và việc học, đôi khi một vấn để chỉ cần nghĩ nó đơn giản, thì con người ta lại nghĩ nó quá nâng cao, nghĩ quá xa vời. Cuộc sống và các vấn đề về cuộc sống cũng vậy. Chính vì thế mà tôi trở thành người có suy nghĩ thoáng và dễ tính hơn so với tất cả các vấn đề.


Đăng ký thi Cao đẳng cũng chỉ để đăng ký, cũng chẳng có cái tài vẽ vời gì cả. Đi thi CĐ cũng thật tệ. Thi ĐH về, tôi đi học vẽ trên Phủ Lý, nhưng ở đó được hai hôm thì bỏ về, bởi chỉ là sự lãng phí thời gian, họ .. dạy theo cách dạy từ đầu, nhìn thấy gì thì vẽ đó, họ chỉ nói là hình méo, tròn, béo, gầy, mà chẳng chỉ cách dùng que đo, dây rọi ra sao. Về quê, mẹ tìm cho tôi tới nhà một chị đã từng học trung cấp mỹ thuật và mới ra trường. Ở đó ít ra tôi cũng biết dùng đến màu bột, công thức pha màu, và cách dùng que đo như thế nào, cách phối màu ra sao. Chưa đến nơi đến chốn thì tôi phải đi thi rồi.


Thật đáng ngạc nhiên là với tôi, đề cao đẳng lại khó hơn đề thi đại học. Có thể là theo tôi là như vậy, hoặc là do thời gian tôi học ôn môn Mỹ Thuật mà quên đi học Toán và Lý. Có thể lắm chứ. Sau khi thi ĐH về, lòng buồn và chẳng có hứng đi thi nữa, vậy là môn Toán làm qua loa và cho cả bạn bè xem bài, chẳng ích kỷ nhỏ nhen như cái hôm đi thi Đại Học. Có phải chăng khi mất đi niềm tin người ta sống buông thả và dễ dãi hơn.


Thi môn Mỹ Thuật là một ngày rất vui, sáng 3 h đồng hồ để vẽ họa chì. Tôi tưởng riêng mình ngố, hóa ra cũng có người ngố hơn, bạn đó .. cũng không biết cách đo mẫu như thế nào. Bạn đó .. cầm thước kẻ lên và .. đo vào vật mẫu. Ôi, vậy là bị ăn chửi là đúng rồi, vì chỉ cần lệch mẫu đi một chút thôi thì công vẽ sẽ thành công .. cốc. Thú vị hơn nữa là thi vẽ màu. Có bạn còn chằng biết đến màu bột hay màu nước. Bạn đó còn định dùng sáp màu và dùng bút lông để tô lên bài vẽ nữa. Những ngày thi cao đẳng, tôi ở nhà trọ của anh trai, và .. hôm đi thi vẽ màu, tôi .. quên cả bảng pha màu. Bảng pha màu của tôi là cái mặt bàn ở phòng thi và tờ giấy bóng. Mài màu rồi thì giấy bóng cũng rách tươm ra, vậy là be bét hết lên mặt bàn. Cũng thật may là .. không có giám thị nào của trách và phạt tiền. Tô màu theo cách mà tôi đã được học “căn bản” nên cũng khá nhanh. Cái khoản copy thì đã trở thành nghề của tôi, nên tôi có thể “ăn cắp” họa tiết và di chuyển chúng rất thạo, vậy mà cũng có người dùng giấy can, giấy can là thứ giấy mỏng dùng để sao chép họa tiết, hình vẽ rất tốt. Tôi chỉ cười và lòe loẹt vào bức tranh của mình. Làm xong bài họa, lại còn tô màu hộ bạn nữa chứ? Gần hết giờ mà. Đó có phải là lòng tốt không nhỉ? Bạn ấy nhờ mình mà, giám thị chỉ nhẹ nói, giúp bạn cơ à. Nhưng [you], [you] có nghĩ rằng tôi đang hại bạn đó không? Tôi đang làm cho bài của bạn đó xấu đi không? [you] à, Tôi chỉ muốn giúp bạn đó hoàn thành bài thi của mình vì sắp hết giờ, nhưng [you] lại có thể hiểu rằng tôi đang phá hoại bài của bạn đó. Như vậy đúng là tùy vào mỗi một cách nghĩ, người ta có những ý nghĩ khác nhau, và chỉ có người trong cuộc mới biết lúc đó mình nghĩ như thế nào.


Thi CĐ và ĐH, cái cảm giác thất bại và ý chí để năm sau thi lại thôi thúc tôi đi làm. Tôi đi phu hồ với ý định kiếm tiền để năm sau đi học. Và tôi theo chú đi làm thợ phu hồ.


Một buổi chiều khi về nhà, vừa đặt chân tới cây cột điện, còn cách nhà rất xa, Mẹ nói với tôi “Chào Thầy giáo trẻ”. Cả gia đình tôi vui lắm vì tôi được cao đẳng. Tôi cũng cảm thấy vui, và thực sự bất ngờ, tôi đã quyết định từ bỏ rồi, vậy mà tôi vẫn đỗ. Tôi đỗ vào cao đẳng quá dễ dàng, dễ dàng mà không hề có sự phấn đấu, đi thi chỉ biết là thi, thích làm gì thì làm. Ấy vậy, tôi là một giáo viên, bằng khả năng của mình thi được, chứ không phải là dùng “tiền” để mua vào trường như [you] đã nghĩ đâu. (Tôi biết, [you] giận tôi nên nói thế, [you] hãy theo dõi hết để [you] hiểu tôi nghĩ như thế nào nhé).


Vào học cao đẳng đó là bước ngoặt trong cuộc đời của tôi.
 
Vẫn biết là anh viết những điều đó không phải cho anh vì một người khác. Vậy thay mặt người đó xin cảm ơn anh rất nhiều, mặc dù những điều đó thằng điên đó nó cũng chưa đọc nhưng nó cũng đã hiểu ý nghĩa và cũng xin cảm ơn anh rất nhiều.
Cảm ơn rất nhiều...
Chúc thành công!
 
Ngày là sinh viên.

Khi tôi vào học cao đẳng thì chị gái tôi vào trong Thành Phố Hồ Chí Minh làm việc. Chị học kế toán và vào đó với Cậu để xin việc. Vậy là ở nhà gia đình tôi còn có 3 người. Anh trai tôi lấy vợ và lên Phủ Lý ở từ lâu rồi.


Ngày là sinh viên, tôi có hơn 7 lần chuyển nhà trọ, và mỗi lần chuyển nhà trọ đều để lại những kỷ niệm vui, buồn và mãi mãi tôi không bao giờ quên được. Ở đó tôi có những người bạn thật tuyệt.


Lần thứ nhất, tôi đi cùng ông chú làm ở Văn phòng ủy Ban xã lên làm hồ sơ nhập học và đăng ký ở trọ. Phòng trọ ở ngay trong trường. Kí túc xá phòng 1A6. Với bản tính yếu đuối và sống nội tâm, tôi cảm thấy buồn vì xa gia đình, dù là cách có 10km, nhưng mới xa nhà, nhớ và buồn. Ở trọ được 7 ngày, thì tôi viết đơn và đóng đồ đi về nhà. Sáng đi học, trưa đạp xe về. [you] thấy tôi trẻ con đúng không? Đúng, tôi trẻ con và yếu đuối lắm. Những ngày tháng 10, mùa bão đến, tôi gắng đạp xe đi ngược chiều gió, trong mưa. Những trưa về muộn, mẹ tôi lo lắng nên tôi quyết tâm lại lên kí túc ở. Và rồi thân thiết với những người bạn, cũng sợ mẹ lo lắng, nên tôi ở luôn đó năm thứ nhất.


Ở với các bạn cùng phòng và mấy bạn nhà ở gần hay đến chơi, tối chúng tôi còn chơi trò “bắn bùm”. [you] có biết trò đó không, cái trò chốn và “bắn” bằng cách gọi tên ấy. Chúng tôi chơi lòng vòng khắp khu trường, làm ầm cả khu kí túc xá. Khu ký túc có cả nam, cả nữ, các khóa trên, bị chúng tôi, những thằng quỷ lộn nghịch và la hét. Chúng tôi bị cô quản sinh “bắt” được. Về phòng, cả bọn áo trắng, quần đen, sơ vin gọn gẽ và … lên phòng quản sinh viết bảng kiểm điểm. Tôi có những người bạn khá quậy và vui, đó mới là chúng tôi.


Có một bữa, lúc đó là 7 giờ tối, sau khi ngớt một mưa rất to, mưa ngập đầy sân thể dục, nước ngập hết đến đầu gối, cả phòng ra nghịc nước, mang chậu thau té nước nhau và .. hễ cứ nhìn thấy ai đó là té nước ướt hết người đó. Không quan tâm người ta có giận hay không, nhưng chúng tôi nghịch là thế, có bạn bè còn bị túm lấy và ném xuống hồ nước đầy. Vui và chơi đến nỗi, khi tối về tắm rửa và thay quần áo thì .. không còn cả quần …cái quần ngắn cũn ấy, để mà mặc nữa, vậy là … ướt. hihi. Đến sáng hôm sau dạy mới nhớ rằng, thứ nước ngập đó rất bẩn, bao nhiêu nhà vệ sinh công cộng tràn nước lên, nước cống và nước .. tiểu bậy của đám thanh niên chúng tôi. Cũng bẩn giống như lần tắm sông Đáy nữa, vui thì vui, nhưng một hôm nhìn lại gần bờ sông mới thấy …đó là chỗ thải của các nhà vệ sinh. Ôi,.. không !. hihi


Chúng tôi có những bữa tiệc, có những bài hát, có những việc làm chung, có cả bán hàng hôm cắm trại hè với giá rất đắt nữa, đúng là chém mạnh tay. Bạn có tin một điếu thuốc lúc bấy giờ mua ở ngoài là 500 đồng thì chúng tôi bán là 2 ngàn hoặc 5 ngàn không? Ấy vậy mà cũng có người mua, hihi. Năm thứ nhất, chúng tôi trọ với nhau và cũng rất trẻ con với nhau.


Năm thứ hai, chúng tôi không còn được trọ ở khu kí túc đó nữa, chúng tôi chuyển sang ký túc mới xây. Một số bạn bè trong ngôi nhà cũ đã tách ra, không còn 7 người như trước nữa. Một số trọ ở gần cổng trường (KTX cách trường khoảng 500m). Vậy là chia nhau ra.


Thandieu2, Shayla và Công lô cùng viết đơn vào xin trọ ở khu KTX mới. Ở đó, cả 3 đứa cũng có nhiều kỷ niệm. Tôi ít chơi với Công Lô mà chơi nhiều với Shayla, có thể tôi và Shayla hiểu nhau và hợp nhau nói chuyện nhiều hơn. Theo Shayla thì tôi là người hay nói thật và dễ chơi, còn Công lô thì hay nói phét nhiều quá. Ở nơi đó, chúng tôi cùng học tập với nhau. Tôi nhớ lắm những hôm ôn học thi, Công lô thì không biết hút thuốc, hay nói cách khác nó hút giả vờ, chỉ ngậm và thổi khói ra mà thôi. Mỗi tối ôn thi là hai thằng chơi hết hơn cả bao thuốc và mấy ly caffe. Chúng tôi học ham lắm. Có thể các bạn không tin, hoặc cho rằng tôi nói quá, nhưng những gì tôi nói xin đảm bảo đó là sự thật và những gì tôi nghĩ thực. Những đêm học thông đến sáng, thấy làn da đen xám và môi thì khô khốc bởi thuốc và café, cả hai thằng chúng tôi cùng xông vào phòng tắm. Điều duy nhất lạ, đó là chưa lần nào tôi tắm cùng Công lô mà toàn tắm cùng Shayla, hai thằng toàn tắm với nhau, Ôi, cái này là chuyện không nên kể, kể ra có ai đó bảo tôi đồng tính thì nguy, nhưng … đó cũng bình thường với những người bạn thân phải không? Bữa sáng của chúng tôi những hôm đó cũng là do Shayla chuẩn bị. Một li café và một điếu thuốc, chúng tôi lại đến trường như thường.


Đêm, tôi và Shayla thích đi dạo quanh lan can kí túc. Chúng tôi hay đi chơi lúc 0h đêm và lang thang 5 tầng kí túc để quậy. Tôi rất nhớ những lần chúng tôi làm ma trong ký túc. Những nửa đêm thức dạy, đến phòng nào mở cửa sổ thì thò tay vào và đập một thứ gì đó đến “ầm” và hét trêu, những cái ấm nước. những cái đồng hồ tự dưng bị “hẹn giờ”. Những bóng trắng vật vờ.


Tôi và Shayla cũng hay đi chợ cùng nhau, và người hay nấu ăn là Công lô. Chúng tôi gọi nhau về ăn cơm bằng cách đập nồi kêu ong ong lên, gọi thì toàn những ông tiếng to ơi là to, nói chung, làm náo loạn hết cả. và nơi nào có chúng tôi thì nơi đó trở nên sôi động hơn rất nhiều. Hi. Và tất nhiên là bị các cô quản sinh gọi nhiều lần, viết bảng kiểm điểm và còn bị dọa đuổi khỏi KTX nữa. Thế đó, ngày là SV thì cũng đã trẻ con nhiều rồi.


Xin quay lại một chút về Công lô, người này tên là Công, hay chơi đánh lô, chỉ đánh 500, 1 ngàn thôi, nhưng mà hay .. nói về lô đề nên gọi là Công lô. Còn Shayla thì đó là một bài hát hay ca sĩ gì đó mà thằng bạn tôi thích nhất. Thêm một chút nữa về tôi và thuốc lá. Tôi biết hút thuốc lá từ năm học lớp 5. Ngày đó là Tết, nhìn người lớn hút thuốc lá, tôi bắt chước và hút cái loại thuốc màu xanh, Hoàn Kiếm đó. Mẹ không nói gì, vì lúc đó cứ nghĩ, hút thuốc đó cho ấm và không hại gì, thuốc dành cho con gái. Nhưng sau đó thì tôi không hút nữa, và mãi tới ngày là sinh viên, thời gian rảnh nhiều, chơi với bạn và rồi thất tình, phải, ngày sinh viên cũng yêu 1 người nữa, nên là học hút thuốc và nghiện thuốc.


Tất nhiên chỉ là thuốc lá thôi, chứ không phải thuốc phiện, làm gì có tiền mà hút thuốc phiện. Tôi nhớ chiều chơi đá bóng với bạn, chúng tôi hay tổ chức đá bóng uống nước, đá bóng tắm nóng lạnh. Nhớ lắm những người bạn của tôi.


Đi thực tập năm hai, tôi về nhà trọ mới, nhà trọ ven sông. Nơi đó trận lũ năm 2006 làm cho chúng tôi phải khổ sở, nước tràn lênh láng vào trong phòng, tất cả xinh hoạt đều ở trên giường và đi vệ sinh thì .. đi nhờ hàng xóm. Hehe. Ở khu nhà trọ mới, tôi trở thành một người ít nói, và lầm lì khó hiểu. Tôi sống với những con nhà giàu, với những công tử một đêm đốt hết con xe, những trận bi-a và những canh bạc. Tôi cảm thấy buồn cho cha mẹ của cậu hàng xóm. Và cuộc sống ở đó cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng tôi vẫn có những người bạn cùng lớp ở khu nhà khác. Shayla không theo tôi và Công Lô đi ở trọ, và tôi thì không hợp tính Công lắm, nên sau khi học song, tôi thường đi ngủ. Tôi sống khép mình hơn với thế giới xung quanh. Bởi nghĩ về họ là tôi lại nghĩ về Ba Mẹ tôi, nghĩ về cuộc sống nghèo khổ ở vùng quê tôi, những người nông dân ăn chắt, hạt tiện. Tôi thu mình lại, khép mình lại trong một cái kén và sống qua ngày tháng. Tôi không muốn chuyển chỗ trọ, tôi vấn muốn nhìn xem cái cảnh sống đó như thế nào, đó có thể là mở mang thêm về cuộc sống nữa. Tôi vốn là người cổ hủ mà.


Thực tập năm thứ 3. Tôi ra trọ với một người bạn đi cùng chuyến thực tập của mình. Chúng tôi trọ ở chỗ gần khu kí túc mới, nơi Shayla ở. Shayla vẫn ở đó, nhưng Shayla ít ra chơi với tôi. Tôi chỉ gọi cậu ấy khi thấy đau đầu. Ngày trước đau đầu Shayla vẫn hay đánh gió cho tôi. Công lô thì đi đi về về bằng xe máy, và lúc này chúng tôi đều có se máy để đi cả. Khu tôi ở là một khu trọ phức tạp với nhiều thành phần. Tôi trọ với những người gọi là “Cave”. Thực sự họ không xấu như [you] nghĩ đâu. Họ là những cô gái đáng thương. Người thì bị người đàn ông lừa gạt, cũng có người lười làm thì cặp bồ và bồ nuôi. Với họ, tôi thấy sự đáng thương, và chơi với họ, tôi thấy vui và lại thấm thía thêm một phần về cuộc sống, về sự giả dối, về sự lừa gạt tình cảm, về sự quan tâm, về tình yêu. Giờ thì họ đã chuyển đi hết, nhưng cuộc sống, hai mặt của sự đối lập, một giàu, một nghèo, ..



Tôi trở về làng quê sau 3 năm học xong cao đẳng. Tôi chẳng nghĩ là mình sẽ được biên chế đâu. Hằng ngày tôi mang chiếc vó đi kéo ở khắp các bờ mương. Thời gian đó tôi nghĩ về công việc của tôi, có thể tôi sẽ đi thật xa để dạy, có thể là giáo viên hợp đồng với những đồng lương ít ỏi. Tôi đã thấy ân hận vì theo nghiệp giáo viên của mẹ. Bởi xã hội đồng tiền là cái xã hội bây giờ, người có tiền gần như có tất cả. Và rồi tôi phó mặc cho số phận. Tôi được vào công chức năm 2008 nhờ có cha tôi là thương binh. Đúng, có thể là may mắn, và từ đó tôi trở thành một nhà giáo. [you] nghĩ sao về một nhà giáo như tôi, tồi tệ lắm nhỉ? Mọi người vẫn hay bảo tôi là như thế. Nhưng tôi không nghĩ như thế.
 
Từ bỏ thuốc lá.

(Phần này viết xin dành cho những người đàn ông chưa bỏ thuốc và việc tôi từ bỏ như thế nào?)

Xin viết về việc bỏ thuốc. Đó là điều mà [you] nếu là đấng mày râu nếu có nghiện thuốc cũng hãy nghĩ lại nhé. Tôi yêu một người con gái, và khi nghĩ về người con gái đó, tôi không hút thuốc nữa. Có thể tôi hút ít thuốc, nên chưa nghiện đối với [you] nghĩ. Nhưng đối với tôi, thì tôi đã nghiện. Tôi bỏ thuốc vì muốn béo lên. Cô ấy cũng muốn thế và bản thân tôi cũng muốn thế.


Tôi không dùng một thứ gì khác thay thế cho thuốc lá ngoài nước. Tôi không cần đến kẹo cao su. Tôi không cần một chất thay thế nicotin. Tôi nghĩ là tôi đã dùng ý chí để ngăn lại cái cám dỗ, cái ham muốn thuốc lá đó.


Với những người hút thuốc như tôi, sự thèm muốn nó là hoàn toàn có. Đôi khi nó như cồn cào, như khao khát. Tôi phải lồng lên để đi mua những điếu thuốc. Thiếu nó là không chịu được như trong những cơn say. Nó bắt đầu cho những cuộc tám phét bên trà đá, nhân trần cùng tụi bạn. Nó len lỏi vào đủ các các ngóc ngách, nó xuất hiện khắp mọi lúc, mọi nơi, khi học, khi chơi, khi chuẩn bị đi ngủ, khi thức dạy, khi bạn yếu lòng.


Và bạn có tin, hút thuốc lá, có thể hiện nam tính, có thể hiện sự anh hùng. Suy nghĩ là hút thuốc lá kệ, sống chết có số là điều làm cho con người ta không thể từ bỏ nó ra được.


Tôi bỏ thuốc, trước tiên vì chính bản thân tôi, vì tôi nhìn khá gầy, lại còn đen nữa. Hằng ngày mẹ tôi mua biết bao thức ăn ngon, mua sữa, mua trứng về để tôi bồi bổ sức khỏe. Nhưng khi hút thuốc, chính tôi vô tình tạo ra thứ thuốc độc trong cơ thể của mình. Nó sẽ ăn mòn mỏi thân xác, nó sẽ mang đến những bệnh tật về già đối với tôi.


Tôi hút thuốc, điếu thuốc giúp được tôi gì chứ? Tôi đối mặt với những thứ ngày xưa tôi đem ra biện hộ. Sự yếu đuối, đúng, hút thuốc lá giúp tôi mạnh mẽ hơn sao? Tôi nghe ai đó nói “Khi người đàn ông tìm đến điếu thuốc, người đó đang tìm đến người mẹ, bởi người mẹ rộng lòng tha thứ, còn điếu thuốc thì rộng lòng bao dung”. Tức là hút thuốc lá chính là yếu đuối.


Hồ Chí Minh có hút thuốc, đúng là có. Và Người cũng đã có quyết tâm bỏ thuốc và tử bỏ thuốc lá. Người hút thuốc như tôi đã có ý nghĩ là hút thuốc như Bác Hồ cũng sống thọ, mình hút chắc cũng thế. Nhưng đối mặt với nó là sao? Hút thuốc lá chính là chuốc lấy bệnh tật, giả sử mình bị viêm phổi, hay bị bệnh gì đó do hút thuốc lá, thì gia đình mình có đủ tiền để chạy chữa hay không? Điều đó làm cho cha mẹ mình ra sao? Sẽ suy sụp như thế nào? Người ta chỉ trách chứ không khen cái người hút thuốc mà ốm, chết cả. Tôi nghĩ đến bệnh tật, nghĩ đến tiền thuốc men, và tôi từ bỏ.


Những lúc thèm thuốc, là những đêm tôi nhớ bạn, là những hôm tôi uống bia hoặc uống rượu, thèm lắm chứ, chỉ muốn một hơi cho sảng khoái. Tôi đã kìm lại mình, tôi uống một ít nước lạnh và cố gắng làm một việc gì đó. Khi tôi làm việc là tôi lại quên đi cái thèm khát độc hại đó.


Bây giờ, khi nhớ tới bạn bè, và cũng có thể uống say hay buồn chán, nghĩ tới điếu thuốc thì có, nhưng tôi sẽ không hút thuốc đâu. Thử nghĩ thuốc lá làm được gì cho bản thân ta? Tiền mua thuốc đó tôi có thể mua bánh, kẹo ăn. Bánh kẹo ăn thì bổ, còn thuốc lá thì không? Tiền mua thuốc tôi có thể dành lợn để làm những việc lớn hơn.


Nếu bạn chưa bao giờ hút thuốc, bạn sẽ không biết, cái cảm giác ngậm miệng vào điếu thuốc nó oai lắm, nó đàn ông lắm, nhưng nếu bạn nhìn thấy một ai đó hút thuốc, bạn sẽ thấy nhỏ nhoi lắm,.


Nhà nước đã ra lệnh cấm, người ta nói rất nhiều về tác hại của thuốc lá, vậy tại sao bạn lại tự mua lấy bệnh tật về mình? Hãy nói không với thuốc lá nhé. Không gì là không thể.

 
Về gia đình và về tôi, tôi là kẻ tồi tệ

Gia đình.

Gia đình là nơi tôi sinh ra và lớn lên, nơi đó có người mẹ hết mực quan tâm chúng tôi. Chẳng bao giờ mẹ ghét chúng tôi, chẳng bao giờ mẹ để ý mà giận chúng tôi. Gia đình đối với tôi thì thiêng liêng lắm, đó là nơi tôi luôn tìm về, là nơi tôi thấy bình an, tôi thấy sự quan tâm, sự ấm áp, những điều thiêng liêng lắm. Gia đình là tất cả những gì tôi có, đó là hạnh phúc của tôi. Hạnh phúc vì có người cha khó tính nhưng thật và tốt bụng, có người mẹ nghĩ nhiều nhưng vô tâm, có những người anh, người chị quan tâm và yêu mến. Có những đứa cháu lém lỉnh, và có những người chú, người thím, các em trai, em gái đoàn kết yêu thương và giúp đỡ nhau. Thủa bé, tôi được các cô giáo dạy mầm non cho học bài hát trong đó có câu: “Khi đi em hỏi, khi về em chào …” Và dần hình thành cho tôi cái thói “gặp ông, chào ông, gặp bà, chào bà”. Vâng, đó là thói quen và tôi nghĩ đó là thói quen tốt mà nên được giáo dục.

Tôi phản ứng quá mạnh trước việc anh Quang đưa Tuấn Anh đi thi trong đợt thì vừa rồi, vì quan điểm của tôi và của Tuấn Anh cũng như Quang là hoàn toàn khác nhau. Hai con người quá khác biệt nhau nên nhiều sự sảy ra và điều ân hận nhất từ trước tới nay, đó chính là về việc của Tuấn Anh. Quang đưa Tuấn Anh đi thi, tôi biết Quang đã dành sự quan tâm tới Tuấn Anh, nhưng thực sự liệu việc làm của Quang có phải là một việc đã thực sự toàn vẹn.

Đối với mỗi cuộc đời của một học sinh thì việc đi thi ĐH sẽ là vô cùng quan trọng, nó là kết quả của 12 năm học vất vả. Nơi đó có sự hi vọng của người mẹ, người cha, những người thân yêu trong gia đình. Tuấn Anh đã thi trượt năm đầu tiên, tôi xin nói ra đây và biết Tuấn Anh cũng chẳng buồn, bởi vì trượt đã sao, người con gái tôi yêu thương cũng thế, nhưng chính một năm học lại đó, là thời gian mà con người ta cảm thấy chán nản, bất cần, và buồn bã nhất.

Tôi muốn đập vỡ mồm ai đó có ý định rủ Tuấn Anh vào trong miền Nam. Vào Nam, đối với những cái mồm nói phét thì dễ dàng lắm, nhưng vào trong đó một thân một mình, biết sẽ ra sao? Ở quê tôi, có nhiều người vào đó nhưng rồi họ cũng nhận ra rằng: Quê hương, nơi mình đã sinh sống bao năm qua mới thực sự là nơi gắn bó. Gia đình và những người yêu thương mãi mãi là chốn ta tìm về khi cô đơn và mệt mỏi.

Nếu Quang không đưa Tuấn Anh đi thi, có thể lắm chứ mẹ Tuấn Anh sẽ đưa Tuấn Anh đi thi. Tại sao một việc quan trọng là đưa Tuấn Anh đi thi mà Quang lại có thể .. để mẹ Tuấn Anh lo lắng đến như vậy? Thanh niên, tôi không chấp nhận được nên phản ứng quá với Quang. Anh quên điện thoại. Anh quên điện thoại mà không bảo Tuấn Anh gọi về cho mẹ Tuấn Anh được hay sao? Anh để mẹ Tuấn Anh lo lắng và bác gần như phát khóc lên khi không liên lạc được với Tuấn Anh. Quang và tôi mãi mãi chẳng bao giờ có thể lo cho Tuấn Anh nhiều được như Mẹ của Tuấn Anh đâu. Tuấn Anh cũng thật quá, sao đi đến trường thi không gọi về nhà lấy một câu. Nhưng Tuấn Anh dù sao tôi nghĩ mình cũng hiểu được cái tính cách của em. Dù sao, cũng là ân hận nhất của tôi. Em à, đã bao giờ em nghĩ về riêng mẹ. Chẳng ai tốt với em được bằng mẹ đâu em.


Tôi là đồ tồi.


Tôi là đồ tồi và là kẻ đạo đức giả. Có đúng không nhỉ? Có lẽ thế, đúng theo cách nghĩ của từng người và một phần, tôi cũng thấy: Có thể lắm chứ…??.

Tôi được đọc rất nhiều câu chuyện về cuộc sống, về tính đoàn kết, lòng thương người và xin trích ra đây một câu chuyện, câu chuyện về hai con ếch.

Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi. Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết.

Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.

Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: "Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?". Thì ra con ếch này bị lãng tai. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua.

Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó. Quý báu thay là những ai dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác .

Đúng là thời gian gần đây diễn đàn kiến thức đi xuống và đi xuống trầm trọng. Một phần có thể lắm nguyên nhân là do việc box văn học được gộp các bài lại với nhau với mục đích tất cả vì học sinh thân yêu. Để cho học sinh dễ tìm kiếm. Nhưng tác hại của nó có thể làm cho việc tìm với google giảm hiệu quả đi, và người ta ít biết được đến với diễn đàn kiến thức. Xin trở lại vấn đề này sau.

Cũng một người trong thời gian đó lại vắng bóng, diễn đàn kiến thức không quá tập trung vào các mảng kiến thức mà lại đi sang một ngã rẽ, đó là những cái bàn tán, bàn luận về những việc chẳng đi đâu vào đâu cả.

Vậy là diễn đàn đi xuống. Có lẽ sự đi xuống này được nhiều người nhận ra nhưng tôi thì lại nhận ra quá muộn. Tôi muốn dừng lại hết tất cả các cuộc thảo luận đi, bởi cũng trong thời gian này tôi không còn làm smod nữa. Tôi đã chỉ ra các dẫn chứng chỉ muốn mọi người hiểu ý của mình là đừng biến những việc nhỏ thành những việc lớn. Nhưng có thể cách diễn đạt của tôi, hoặc cách làm của tôi lại làm cho ai đó buồn. Có sao đâu chứ. Tôi nói nếu đó là sự thật, thì hãy sửa, nếu đó là sai, thì hãy nói là tôi nói sai. Cái bản lĩnh đó sao tôi không thấy mọi người có nhỉ? Chẳng phải chúng ta là ảo và sống với nhau bằng những gì tốt đẹp nhất hay sao? Các bạn góp ý cho nhau chẳng phải để hoàn thiện mình hơn và sống tốt hơn hay sao?


Tôi đã viết rất nhiều những chuyện, và theo cách nghĩ, cách cảm nhận của cá nhân tôi. Đó có phải là sự thật hay không thì chắc các bạn cũng tự biết khi tham gia diễn đàn kiến thức này. Tôi cũng như đàn ếch kia, nhìn thấy được diễn đàn đi xuống và không có lối đi đúng hướng. Và diễn đàn kiến thức có thể như một trong hai con ếch kia. Tức là có thể đi xuống và có thể đi lên. Khi tôi nói ra như thế, cũng có thể là vạch áo cho người ta xem lưng, nói những thứ chẳng hay ho gì cả cho mọi người biết. Nhưng có khi nào bạn lại nhìn ra những lời tôi nói là điều tôi muốn bạn đối diện với nói để nhìn nhận ra mình đã sai ở điều gì, mình đã lạc ở điều gì?

Tôi đã hiểu được một điều về chính bản thân mình và cái sai của tôi phải chăng là quá thẳng, quá thật. Có phải là chẳng ai dám đối diện với chính mình, dám dối diện với cái sai của mình. Chẳng ai dám nói ra cái suy nghĩ của mình mà chính họ lại ngụy biện, núp mình đi. Không dám bộc lộ những suy nghĩ của mình. Tôi muốn hại bạn ư? Vô lí quá, chúng ta đều là những người ảo, và việc hại nhau, hơ, tôi thấy thật kỳ lạ.

Tôi xin hỏi các bạn thành viên ở diễn đàn kiến thức hiện đang là học sinh. [you] nghĩ sao về việc học của mình. Một diễn đàn khá rộng lớn và cũng nhiều học sinh tham gia, mà tại sao tôi lại thấy một số quá ít tham gia bàn luận về vấn đề học tập. Các bạn không lẽ nào không có những câu hỏi khó, những bài tập hay để cùng thảo luận với nhau hay sao? Các bạn thích những cuộc trò chuyện tếu táo với nhau để vui vẻ hơn thì phải. Như vậy thì được ích gì? Tôi không bảo các bạn dành hết thời gian để học, nhưng hãy thử nhìn lại chính bản thân của các bạn đi. Và tôi, tôi cũng sẽ nhìn lại mình trong thời gian qua cùng các bạn.

Cách học của tôi, đó là biết như thế nào thì nói ra như thế đó. Tôi không ngại nhận mình sai khi tôi làm bài nào đó sai. Nhưng các bạn có làm được điều đó? Các bạn có hiểu được rằng một con người, ở mỗi phần kiến thức khác nhau thì có phần mạnh riêng. Có thể tôi không giỏi ở cái này, thì tôi sẽ giỏi ở cái kia, có thể tôi sai lầm ở phần này, nhưng cũng có thể lắm chứ bạn sai lầm ở mặt kia. Thứ cuối cùng mà tôi muốn sau các cuộc trao đổi về kiến thức đó là “À, em hiểu rồi, tớ hiểu rồi, ra là thế”. Nhưng các bạn lại thấy sao? Thấy buồn khi chính bản thân lại không dám đối diện khi mình sai?

Cũng vì lý do đó Tôi thấy buồn, vì chính bản thân tôi. Việc dùng nick ảo khi nói mọi chuyện sẽ làm cho những người …. không biết đó là nick của tôi, nhưng người bị nói thì biết sẽ làm cho người ta bớt thấy buồn. Shayla đã từng xuất hiện chưa nhỉ? Tại sao tôi lại là Shayla, Shayla xuất hiện khi tôi cảm thấy bực tức và người đó biết tôi là shayla rồi. Những điều Shayla nói ra chẳng lẽ là sai khi người ta cũng đúng là quá trẻ con.

Xin nói qua về việc tìm kiếm với google. Tôi xin hỏi [you] đã bao giờ tìm một thứ gì đó với google. [you] có hay tìm với trang đầu tiên mà google tìm được, và nếu ở trang đó không có, [you] có đi tìm kiếm đến khi nào đó tìm được. Chắc chắn là có rồi phải không. Như vậy thì việc xếp thứ nhất, thứ nhì cũng chỉ là một phần nếu thay vào đó là kiến thức đầy đủ, đúng, chuẩn, phong phú và đa dạng.

Tôi vẫn thường tìm đến trang thứ 5, thứ 6 mà google tìm được cho tôi nếu tôi muốn tìm một thứ gì đó mà mình cần và thường lưu lại tên trang web mà tôi tìm được thứ có ích đối với tôi. Tôi sẽ nhớ tới trang đó, và có thể quay lại với nó. Trang nhất mà google tìm được chưa chắc đã cho tôi kết quả mà tôi mong muốn.

Thành thật xin lỗi admin, vì tôi là kẻ tồi tệ. Tôi đã không nghĩ đến việc anh là người tạo ra diễn đàn, anh đầu tư rất nhiều tiền để làm sân chơi cho chúng tôi. Tôi lại luôn chỉ trích anh, tỉa tót và làm cho anh .. cảm thấy buồn phiền. Tôi biết anh giận tôi, cũng đúng thôi, Tôi đã không đặt mình vào anh để nghĩ. Tôi chỉ nói hết ra cảm xúc của cá nhân mình, những gì tôi nói có thể là đúng đi chăng nữa, nhưng nó chẳng có lợi gì cho anh cả. Nhưng tôi nghĩ một phần nào đó sẽ giúp anh biết cách dùng người và làm cho anh vận động chứ đừng quá tự tin vào bản thân mình. Đừng như cóc ngồi đáy giếng hoặc mặc kệ số phận. Tôi có cảm giác, hoặc cách nghĩ của tôi, tôi thấy anh như người đã bước chân qua cửa sổ tầng 10. Bước chân ra rồi khó mà bước chân trở lại được. Nhưng khi bước chân qua, tôi nghĩ anh đã chuẩn bị trước cho mình một số thứ, cũng có thể sự vô tình nào đó cũng sẽ giúp anh. Cái đó cũng tùy vào cách … sống và cách tạo ra, cách dùng…

Sau đợt này, có lẽ tôi sẽ dừng hẳn lại và ra đi, sự ra đi lẽ ra tôi định ra đi trong âm thầm, nhưng thấy như thế thì tôi lại càng bì ổi và thối tha hơn nữa. Thời gian vừa qua để lại trong tôi những kỷ niệm thật nhiều, tôi học được nhiều hơn nữa bài học về cuộc sống, bài học cho riêng bản thân mình, về sự ích kỷ, về sự đối mặt, về tình người, về sự nông nổi, nóng giận. Tôi đã biết được con người ta cần gì ở một diễn đàn kiến thức. Tôi sẽ âm thầm là một khách viếng thăm có khi, bởi khi vào diễn đàn, có già nửa là số khách viếng thăm, họ âm thầm theo dõi từng bài, từng bài và sự phát triển của diễn đàn. Họ không xen vào việc của diễn đàn. Họ không nhanh tay lập ra những nick ảo để nói bon chen vào những topic. Họ không quá nhiều chuyện.

Cũng thật may vì sự đi xuống này đã làm cho diễn đàn có một nội quy mới. Nhưng liệu người ta có thực hiện được không? Cũng có thể tùy vào mỗi một cá nhân. Cũng từ đây, có nhiều sự nhiệt tình đã bị mất. Cũng từ đây, mong sao cho diễn đàn có những mod và smod chăm chỉ, chịu khó. Cảm ơn Sentitabol và Gia Hiếu Berdlill đã thực sự cố gắng cho box lí. Cảm ơn nhiều Người điên và liti, moon bên box Toán. Hãy tập trung cho mảng kiến thức và đừng quá đi vào những việc không nên đi. Cảm ơn bichngoc, một smod mới cứng của diễn đàn, chẳng có gì lạ đâu nhỉ bichngoc. Giá mà .. mãi như bichngoc, lặng thầm làm việc bên box Văn và đừng trẻ con như người đó. Giá mà …. Ta không thể thoát ra được để làm một người đặc biệt đâu. Tình yêu và công việc gia đình sẽ làm cho ta có những niềm vui, thật đó người đó nhỉ. Trẻ con, trẻ con cũng chỉ có lúc thôi. Tán chuyện với tụi trẻ, nhưng hãy hướng tụi trẻ tới việc học nhiều hơn là những câu chuyện tầm phào để giải trí cho chính bản thân mình. Bichngoc có thể làm được không? Không phải việc box bài là hay lắm đâu. Hãy tạo ra cho học sinh cách làm văn, cách viết văn, hãy trao đổi với học sinh, với các em để các em biết cảm thụ, phân tích. Đừng mãi phân tích sẵn cho chúng như thế. Có làm được không?

Hãy năng động và suy nghĩ ra những chiến lược và thực hiện chúng, đừng quá lầm lỳ, hãy biết sử dụng người. Người quản lý cần phải có chiến lược và cao hơn tất cả đó là phải có cái UY NGHI của người có quyền. Đừng bất lực mãi như thế chứ. Đừng chờ đợi gì cả. Thứ quan trọng đó là sự nhiệt tình. Cảm thấy cái gì hay thì giữ lại, cảm thấy cái gì chẳng ra sao thì xóa đi và không cần giải thích gì hết. Hãy cố gắng tạo ra một cái nội quy nó nghiêm hơn. Nếu có thể thì chèn thêm phần quy định đăng bài vào trong mục gửi bài mới. Nhiều diễn đàn dùng đã có chức năng đó rồi.

Cố gắng lên nhé. Cố gắng lên. Các em học sinh, hãy dành nhiều thời gian để trao đổi về việc học như Sơn 93 nhé. Hãy đặt các câu hỏi mà các bạn còn chưa hiểu, hãy chia sẻ những bài tập hay và những cách làm bài mà bạn cảm thấy hài lòng nhất. Hãy để diễn đàn kiến thức mang lại đúng thứ mà tôi mong muốn đó là kiến thức.

Có thể người … không quay lại nữa, cũng vì có lí do, lí do đó .. có phải không ???

Tôi, một người tồi tệ, một kẻ nói xấu sau lưng, một người vô tâm, một người hay nói, một kẻ dấu dốt cũng sẽ nhìn lại mình. Vào một thời điểm nào đó, tôi hi vọng sẽ giúp được diễn đàn kiến thức theo đúng nguyện vọng của mình. Chia sẻ kiến thức và cái cuối cùng là tìm ra bản chất của vấn đề phù hợp với tầm kiến thức của từng khối lớp. Cái quan trọng không phải là sĩ diện, mà là đúng kiến thức.


Tạm biệt. Người ở lại [you] nhớ nhé. Gia đình, tình yêu và học tập. Gia đình là người mà bạn cần phải quan tâm đầu tiên. Đừng để Bố Mẹ phải phát cáu lên vì thức khua online làm hai sức khỏe bản thân mình, làm người thân không ngủ được, làm họ sốt ruột vì lo cho mình. Không ai gần mình nhất bằng gia đình. Tình yêu, người yêu sẽ giúp người ở lại và người ra đi có được một chỗ dựa tinh thần, một người để chia sẻ, một niềm tin và tình yêu giúp chúng ta trở thành người bình thường như bao người khác. Học tập, học tập sẽ cho ta kiến thức và vươn tới những tầm cao hơn. Học tập từ đó sẽ đem cho chúng ta những người bạn cùng chí hướng, cùng mục đích. Hãy nhớ nhé, được không [you]. Hẹn gặp lại nhé, bởi người ta chỉ có đánh kẻ chạy đi chứ không bao giờ đánh người ở lại cả.

[you] đang là học sinh thì hãy nhớ học trên mạng phải có quyết tâm cao, hãy để interrnet giúp [you] hoàn thiện kiến thức của mình. [you] hiểu không nhỉ? Thôi, tùy [you] thôi ....
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top