Toikhongbuon
New member
- Xu
- 0
Sài Gòn những ngày cuối năm sáng sớm lạnh và phủ sương mù. Cái lạnh se se nhiều nhắc nhở. Hít đầy phổi mùi sương sớm, thấy như hương quê nhà ở đâu đây thật gần.Ừ, đã sắp tết rồi, đã sắp được về nhà rồi!
Tròn trèm mười năm xa nhà là tròn trèm mười năm thèm cái lạnh mỗi khi ngày tết gần về,chỉ là lành lạnh như hôm nay thôi chứ không rét buốt như mùa đông quê nhà, gió hun hút thổi lại hay mưa dầm. mười năm, ngoại trừ những năm đầu đi học, những năm sau đó cứ 365 ngày tôi lại chỉ ở nhà có 5 ngày vào những dịp tết. Đôi khi chợt ước quê nhà gần hơn một tí, để mỗi cuối tuần lại dong xe về nhà như bao người, được ấm lòng với hai tiếng "về nhà", được nghe lũ cháu hét váng lên"cô về!"
Sài Gòn thênh thang là thế, mà chẳng hiểu sao mỗi khi lòng chông chênh tôi lại chỉ muốn về nhà. Sài gòn xa hoa là thế, nhưng mỗi bận mệt nhoài vì một điều gì,tôi lại muốn về nhà. Và Sài Gòn đông vui là thế, nhưng mỗi khi muốn khóc vì ai đó, tôi lại muốn về nhà.Về chui vào chăn ấm, bảo mẹ rằng con muốn ăn cái này cái kia. Về hong mình bên bếp lửa, lấy que cời những mẩu than tàn. về làm những việc không đầu không cuối với mẹ mà thấy lòng bình yên đến lạ....
Mười năm đã qua đi, tôi đã sống trong một không gian khác với những lo toan cũng mang hình dáng khác, nhưng những bữa cơm nhà, những tiếng cười, những gương mặt người thân luôn là một hình ảnh sống động nhất mà nhắm mắt tôi cũng có thể vẽ được.... Kí ức là thứ có thật và cũng là thứ không bao giờ có lại lần nữa. Quê nhà trong lòng lũ con đi xa chúng tôi là một thánh địa thiêng liêng mà ngay cả trong giấc mơ vẫn mang vẻ đẹp lóng lánh nhiều đau nhói. Chúng tôi đi về nơi mà người ta gọi là miền đất hứa , tìm cho mình nhiều cơ hội mới nhưng cũng để rơi đi những tháng năm cũ. Mỗi năm cũng vẫn về nhà ăn tết, nhưng về rồi lại đi,như lũ chim thiên di chỉ bay về tránh rét. Đã có lúc nghĩ về sự cố định nơi ấy, nhưng tôi biết mình không thể, tôi rồi sẽ lại như Liên nơi phố huyện mà Thạch Lam đã kể, mãi mãi ngóng trông một ánh sáng khác, thứ ánh sáng mà mẹ tôi hay gọi là cuộc sống tiến lên.
Thế nên chúng tôi cứ đi, để rồi mỗi bận cuối năm như bây giờ, lại tự hỏi mình sao cứ mãi đi để rồi luôn đau đáu hai chữ về nhà...
PS: bài do một bạn trong giới trẻ nhờ post giúp
Tròn trèm mười năm xa nhà là tròn trèm mười năm thèm cái lạnh mỗi khi ngày tết gần về,chỉ là lành lạnh như hôm nay thôi chứ không rét buốt như mùa đông quê nhà, gió hun hút thổi lại hay mưa dầm. mười năm, ngoại trừ những năm đầu đi học, những năm sau đó cứ 365 ngày tôi lại chỉ ở nhà có 5 ngày vào những dịp tết. Đôi khi chợt ước quê nhà gần hơn một tí, để mỗi cuối tuần lại dong xe về nhà như bao người, được ấm lòng với hai tiếng "về nhà", được nghe lũ cháu hét váng lên"cô về!"
Sài Gòn thênh thang là thế, mà chẳng hiểu sao mỗi khi lòng chông chênh tôi lại chỉ muốn về nhà. Sài gòn xa hoa là thế, nhưng mỗi bận mệt nhoài vì một điều gì,tôi lại muốn về nhà. Và Sài Gòn đông vui là thế, nhưng mỗi khi muốn khóc vì ai đó, tôi lại muốn về nhà.Về chui vào chăn ấm, bảo mẹ rằng con muốn ăn cái này cái kia. Về hong mình bên bếp lửa, lấy que cời những mẩu than tàn. về làm những việc không đầu không cuối với mẹ mà thấy lòng bình yên đến lạ....
Mười năm đã qua đi, tôi đã sống trong một không gian khác với những lo toan cũng mang hình dáng khác, nhưng những bữa cơm nhà, những tiếng cười, những gương mặt người thân luôn là một hình ảnh sống động nhất mà nhắm mắt tôi cũng có thể vẽ được.... Kí ức là thứ có thật và cũng là thứ không bao giờ có lại lần nữa. Quê nhà trong lòng lũ con đi xa chúng tôi là một thánh địa thiêng liêng mà ngay cả trong giấc mơ vẫn mang vẻ đẹp lóng lánh nhiều đau nhói. Chúng tôi đi về nơi mà người ta gọi là miền đất hứa , tìm cho mình nhiều cơ hội mới nhưng cũng để rơi đi những tháng năm cũ. Mỗi năm cũng vẫn về nhà ăn tết, nhưng về rồi lại đi,như lũ chim thiên di chỉ bay về tránh rét. Đã có lúc nghĩ về sự cố định nơi ấy, nhưng tôi biết mình không thể, tôi rồi sẽ lại như Liên nơi phố huyện mà Thạch Lam đã kể, mãi mãi ngóng trông một ánh sáng khác, thứ ánh sáng mà mẹ tôi hay gọi là cuộc sống tiến lên.
Thế nên chúng tôi cứ đi, để rồi mỗi bận cuối năm như bây giờ, lại tự hỏi mình sao cứ mãi đi để rồi luôn đau đáu hai chữ về nhà...
PS: bài do một bạn trong giới trẻ nhờ post giúp
