Hide Nguyễn
Du mục số
- Xu
- 1,943
Su ngồi lật từng tờ lịch! Còn hơn 1 tháng nữa là Valentine! Nhưng dường như cái khái niệm này xa lạ với nó quá và xa xỉ với 6 năm tình yêu của nó!
Không, đúng ra nó cũng đã có một Valentine đáng nhớ vào năm 2004! Hôm đó, Su và Jo đã chat rất lâu. Từ quán internet trở về, Su cứ ngồi cười một mình vì một tên bạn nó vẫn nghĩ là thân trong suốt mười mấy năm nay gõ mấy dòng:
- Với tao, mày hơn cả số một!
- Hơn số 1 thì là số 0 rồi!
- Không, là rất đặc biệt
Đang ngồi cố nhớ lại tất cả những gì đã chat để ghi lại vào nhật kí thì có tiếng gọi ngoài cửa xóm trọ. Đó là tiếng của Jo. (Nhiều khi ngồi nhớ lại, Su không hiểu sao lúc đó nó lại tinh tới thế!)
Su lò dò khoác áo bước ra ngoài. Cửa xóm trọ đã đóng!
- Sao đến giờ này?
- Này! – Jo vừa nói vừa đưa cho Su 1 bông hoa hồng đã khô (Jo đã lấy của chị hàng xóm). Rồi khi Su đưa tay ra nhận thì Jo nắm lấy tay Su.
Họ nắm tay nhau qua khung cửa sắt của dãy nhà trọ, trời lạnh và mưa phùn trước ánh mắt nhìn vào đầy tò mò của bác xe ôm. Su thấy rõ Jo đang rất run. Không hiểu run vì trời lạnh với một người đã sống trong Sài Gòn mấy năm hay run trước Su nữa! Tim Su lúc đó đập rộn ràng! Lần đầu tiên trong đời, nó được cầm tay mà lại có cảm giác lạ tới thế!
Ngày hôm sau, Jo về quê để chuẩn bị vào Sài Gòn. Su quyết định về tiễn bạn. Khi vừa về đến nhà, nó đã thấy Jo đứng sẵn ở cửa nhà nó. Khi Su quay từ trong phòng cất đồ ra, Jo đã đứng ngay ở cầu thang rồi. Jo nhẹ kéo Su vào lòng, nói khẽ: “tao yêu mày”.
Có lẽ trong suốt cuộc đời này, Su sẽ không bao giờ quên được cái cảm giác khi đó. Lần đầu tiên sau 20 năm, nó có cảm giác đó! Nhưng như một phản xạ, tay nó đã ở giữa hai người từ lúc nào! Su đẩy Jo ra rồi hai người lên nhà Jo. Mọi người đều chào đón Su!
Bố mẹ Jo vẫn biết Su là một người bạn cùng lớp và thân với Jo trong suốt mười mấy năm ngồi trên ghế nhà trường. Họ biết đến Su vì luôn được các thầy cô tuyên dương trong mỗi lần họp phụ huynh. Bạn bè thì tay bắt mặt mừng vì ‘cô bạn lắm mồm’ của bọn nó xuất hiện.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc và mọi người chuẩn bị để Jo lên thành phố đi tàu vào Sài Gòn. Trời lại mưa! Su ngồi sau lưng Jo, im lặng… Gần tới ga tàu, nó mới vòng tay qua người Jo: “Ôm một cái nhé!” Jo lặng lẽ đặt tay lên tay nó, không nói thêm gì!
Những ngày sau đó, họ nói chuyện nhiều hơn. Ngày sinh nhật Jo, Su nói chúc mừng sinh nhật Jo và kèm: “Tớ nghĩ tớ cũng yêu bạn”. Su nhìn thấy mặt Jo cười thật tươi qua cái webcam không rõ cho lắm!
Cứ như vậy, một năm trôi qua thật nhanh, Tết Su lại đón Jo về! Hai người đã cùng đứng trước biển trong giá lạnh. Nhưng cả hai đều thấy rất vui, thấy thật ấm áp trong vòng tay nhau và trao nhau nụ hôn đầu tiên còn đầy e dè, bỡ ngỡ! Họ dắt tay nhau đi dọc bãi biển và nguyện sẽ mãi cùng đi trong cuộc đời này! Tết đó Su đã có một lì xì ý nghĩa nhất: Jo đã viết hàng nghìn chữ I LOVE YOU trên tờ giấy, gọi Su bằng cái tên âu yếm: Tiểu Long Nữ và tự nhận mình là chàng Dương Quá ‘ngố’.
Nhưng những ngày hạnh phúc cũng qua mau! Ra ngoài tết, Jo lại vào Sài Gòn, còn Su lên Hà Nội. Họ lại chia sẻ với nhau, gửi gắm bao yêu thương qua email, điện thoại và tin nhắn.
Một lần Jo về, họ ngồi ăn cùng em của Jo và em của Su. Sau một hồi 2 anh em Jo nói chuyện về một người cậu, Su xen vào nũng nịu: “giữa cậu và em anh chọn ai?” Chỉ một câu nói đó, Su nói không có một tâm địa gì cả ngoài để được nghe người yêu nói 3 tiếng: anh yêu em đã đến tai bố mẹ Jo và mọi chuyện hoàn toàn thay đổi! Su bị xem là không biết điều vì ‘chưa về nhà đã gieo giá’. Một làn sóng phản đối tình yêu của họ cực kì mạnh mẽ diễn ra. Cả Jo và Su vẫn rất kiên trì vì họ tin họ sẽ chứng minh được: tất cả chỉ là lỡ lời! Jo thậm chí còn thương Su hơn trước!
Ba valentine nữa lại qua nhưng sự phản đối vẫn không giảm. Rất nhiều lần, Su đã quyết định từ bỏ. Nhưng Jo lại về bên Su, mang đến những bất ngờ thật lớn! Có lần Jo đồng ý chia tay lúc chiều, rồi tối gọi điện bảo Su nhìn ra phía ngoài cửa trung tâm tiếng Anh Su dạy, nơi Jo đang đứng với nụ cười thật tươi và bông hồng trên tay. Tim Su như nhảy ra khỏi lồng ngực, rồi cuống cuống chạy ra gặp người yêu!
Có lần, Su vào Sài Gòn công tác. Họ lại cãi nhau! Jo ôm Su thật chặt vào lòng: “có biết người yêu thương mình thế nào không?” Su im lặng nhưng nó biết hết nó được yêu chiều thế nào. Nó càng quyết tâm để vượt qua thời gian khó khăn này cùng Jo.
Nhưng dường như đó là lần cuối cùng Jo ôm nó chặt tới thế! Lần tiếp theo gặp nhau là khi Jo ra Hà Nội sinh nhật Su. Đó là lúc Hà Nội chìm trong nước, trận lụt trong lịch sử của Hà Nội! Nhà Su bị ngập. Jo cùng với em của Su đi xin xi măng về xây bờ, đi mua dưa, trứng về dự trữ. Jo không cho Su xuống nước vì ‘nước bẩn lắm, em lại ngứa mất!’ Ba anh em đã chia nhau mấy cọng dưa, gói mì tôm, khi gần như biệt lập với bên ngoài! Đó cũng là sinh nhật cuối cùng Su có Jo ở bên! Lần đó Jo về quê rồi vào lại Sài Gòn.
Một tháng sau ngày gặp nhau, Jo nhắn tin cho Su: ‘anh đã đi với người khác, đã phản bội em! Đi với người khác đi, đừng yêu anh nữa!” Su chỉ cười! Su hiểu Jo mà! Su chắc chắn, Jo chỉ có mình Su thôi! Nhưng lần này, Jo không nhắn tin cho Su nữa. Su gọi điện Jo cũng không nghe, trong khi bình thường, Jo là người chủ động gọi.
Su lặn lội vào Sài Gòn, tìm gặp Jo. Jo nói như đá: ‘Em vẫn là người quan trọng với anh, nhưng trong cuộc sống không chỉ có 2 đứa. Em xứng đáng có được 1 hạnh phúc trọn vẹn. Hãy dũng cảm lên và ra Hà Nội đi!’
Su kiên trì: ‘em biết hạnh phúc của em là gì và thế nào là hạnh phúc với em, nên anh đừng như vậy, được không?’
- Thế bây giờ em muốn thế nào?
- Hãy bên nhau và cố gắng. Khi vẫn không được, không thay đổi được gì và chúng ta không hạnh phúc, em sẽ tự rời xa anh!
- Như vậy chắc mẹ anh đứt mạch máu não chết mất! – Jo nói và mắt nhìn ra phía xa.
Su lại ra Sân bay. Hơn ai hết, nó hiểu rằng, mẹ đã gắn bó với Jo của nó thế nào! Và nó không muốn Jo khó xử giữa chữ Yêu và chữ Hiếu.
Rồi cái điều mà Su không mong đợi đã diễn ra thật nhanh với sự ‘can thiệp’ của bố mẹ Jo. Đó là đám cưới của Jo với người khác! Buổi tối hôm đó, một người bạn thân của Jo ở Hà Nội đã mời Su đi uống nước, nói đủ thứ chuyện linh tinh, dù Su đã đưa ra đủ lí do để từ chối. Không hiểu có phải vì Jo nhờ tên đó tới động viên Su không hay đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Vì tên bạn này đã quá lâu không liên lạc với Su…
Su ngồi lặng im trong căn phòng nhỏ. Nó thực sự không hiểu! Cả Jo và nó đã vượt qua rất nhiều điều suốt 6 năm qua. Tại sao lại có thể dễ dàng để kết thúc và bắt đầu cuộc sống gia đình với người khác?
Rồi nước mắt nó lại lăn dài… Khi tất cả đã nhòa đi, thì lại hiện dần ra một nụ cười, một ánh mắt và một cái mũi… Su vẫn thường chọc Jo là ‘đồ mũi cao’, Jo vẫn mỉm cười hiền hậu khi Su chọc tức hay kêu ca điều gì. Rồi dường như nước mắt không dừng nổi! Một ánh mắt bên cạnh nhìn Su tò mò! Nó ngại ngùng, muốn lẩn trốn! Lại thấy nhớ! Khi nó làm gì sai, nói gì hớ hênh, nó luôn giấu mặt vào ngực Jo. Jo thường xoa nhẹ lên lưng nó: ‘không sao đâu em! ”. Bất cứ lúc nào, dù xa bao lâu, Su đã luôn thấy ấm áp bởi những cảm giác đó.
Thực sự đó là những cảm giác ngọt ngào! Su không tin là nó có thể có lại những cảm giác đó, bên một người khác! Su nghẹn ngào nghĩ tới một Valentine nào đó sẽ được bên Jo…
Vũ Thị Hảo - VNN
Không, đúng ra nó cũng đã có một Valentine đáng nhớ vào năm 2004! Hôm đó, Su và Jo đã chat rất lâu. Từ quán internet trở về, Su cứ ngồi cười một mình vì một tên bạn nó vẫn nghĩ là thân trong suốt mười mấy năm nay gõ mấy dòng:
- Với tao, mày hơn cả số một!
- Hơn số 1 thì là số 0 rồi!
- Không, là rất đặc biệt
Đang ngồi cố nhớ lại tất cả những gì đã chat để ghi lại vào nhật kí thì có tiếng gọi ngoài cửa xóm trọ. Đó là tiếng của Jo. (Nhiều khi ngồi nhớ lại, Su không hiểu sao lúc đó nó lại tinh tới thế!)
Su lò dò khoác áo bước ra ngoài. Cửa xóm trọ đã đóng!
- Sao đến giờ này?
- Này! – Jo vừa nói vừa đưa cho Su 1 bông hoa hồng đã khô (Jo đã lấy của chị hàng xóm). Rồi khi Su đưa tay ra nhận thì Jo nắm lấy tay Su.
Họ nắm tay nhau qua khung cửa sắt của dãy nhà trọ, trời lạnh và mưa phùn trước ánh mắt nhìn vào đầy tò mò của bác xe ôm. Su thấy rõ Jo đang rất run. Không hiểu run vì trời lạnh với một người đã sống trong Sài Gòn mấy năm hay run trước Su nữa! Tim Su lúc đó đập rộn ràng! Lần đầu tiên trong đời, nó được cầm tay mà lại có cảm giác lạ tới thế!
Ảnh minh họa
Có lẽ trong suốt cuộc đời này, Su sẽ không bao giờ quên được cái cảm giác khi đó. Lần đầu tiên sau 20 năm, nó có cảm giác đó! Nhưng như một phản xạ, tay nó đã ở giữa hai người từ lúc nào! Su đẩy Jo ra rồi hai người lên nhà Jo. Mọi người đều chào đón Su!
Bố mẹ Jo vẫn biết Su là một người bạn cùng lớp và thân với Jo trong suốt mười mấy năm ngồi trên ghế nhà trường. Họ biết đến Su vì luôn được các thầy cô tuyên dương trong mỗi lần họp phụ huynh. Bạn bè thì tay bắt mặt mừng vì ‘cô bạn lắm mồm’ của bọn nó xuất hiện.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc và mọi người chuẩn bị để Jo lên thành phố đi tàu vào Sài Gòn. Trời lại mưa! Su ngồi sau lưng Jo, im lặng… Gần tới ga tàu, nó mới vòng tay qua người Jo: “Ôm một cái nhé!” Jo lặng lẽ đặt tay lên tay nó, không nói thêm gì!
Những ngày sau đó, họ nói chuyện nhiều hơn. Ngày sinh nhật Jo, Su nói chúc mừng sinh nhật Jo và kèm: “Tớ nghĩ tớ cũng yêu bạn”. Su nhìn thấy mặt Jo cười thật tươi qua cái webcam không rõ cho lắm!
Cứ như vậy, một năm trôi qua thật nhanh, Tết Su lại đón Jo về! Hai người đã cùng đứng trước biển trong giá lạnh. Nhưng cả hai đều thấy rất vui, thấy thật ấm áp trong vòng tay nhau và trao nhau nụ hôn đầu tiên còn đầy e dè, bỡ ngỡ! Họ dắt tay nhau đi dọc bãi biển và nguyện sẽ mãi cùng đi trong cuộc đời này! Tết đó Su đã có một lì xì ý nghĩa nhất: Jo đã viết hàng nghìn chữ I LOVE YOU trên tờ giấy, gọi Su bằng cái tên âu yếm: Tiểu Long Nữ và tự nhận mình là chàng Dương Quá ‘ngố’.
Nhưng những ngày hạnh phúc cũng qua mau! Ra ngoài tết, Jo lại vào Sài Gòn, còn Su lên Hà Nội. Họ lại chia sẻ với nhau, gửi gắm bao yêu thương qua email, điện thoại và tin nhắn.
Một lần Jo về, họ ngồi ăn cùng em của Jo và em của Su. Sau một hồi 2 anh em Jo nói chuyện về một người cậu, Su xen vào nũng nịu: “giữa cậu và em anh chọn ai?” Chỉ một câu nói đó, Su nói không có một tâm địa gì cả ngoài để được nghe người yêu nói 3 tiếng: anh yêu em đã đến tai bố mẹ Jo và mọi chuyện hoàn toàn thay đổi! Su bị xem là không biết điều vì ‘chưa về nhà đã gieo giá’. Một làn sóng phản đối tình yêu của họ cực kì mạnh mẽ diễn ra. Cả Jo và Su vẫn rất kiên trì vì họ tin họ sẽ chứng minh được: tất cả chỉ là lỡ lời! Jo thậm chí còn thương Su hơn trước!
Ba valentine nữa lại qua nhưng sự phản đối vẫn không giảm. Rất nhiều lần, Su đã quyết định từ bỏ. Nhưng Jo lại về bên Su, mang đến những bất ngờ thật lớn! Có lần Jo đồng ý chia tay lúc chiều, rồi tối gọi điện bảo Su nhìn ra phía ngoài cửa trung tâm tiếng Anh Su dạy, nơi Jo đang đứng với nụ cười thật tươi và bông hồng trên tay. Tim Su như nhảy ra khỏi lồng ngực, rồi cuống cuống chạy ra gặp người yêu!
Có lần, Su vào Sài Gòn công tác. Họ lại cãi nhau! Jo ôm Su thật chặt vào lòng: “có biết người yêu thương mình thế nào không?” Su im lặng nhưng nó biết hết nó được yêu chiều thế nào. Nó càng quyết tâm để vượt qua thời gian khó khăn này cùng Jo.
Nhưng dường như đó là lần cuối cùng Jo ôm nó chặt tới thế! Lần tiếp theo gặp nhau là khi Jo ra Hà Nội sinh nhật Su. Đó là lúc Hà Nội chìm trong nước, trận lụt trong lịch sử của Hà Nội! Nhà Su bị ngập. Jo cùng với em của Su đi xin xi măng về xây bờ, đi mua dưa, trứng về dự trữ. Jo không cho Su xuống nước vì ‘nước bẩn lắm, em lại ngứa mất!’ Ba anh em đã chia nhau mấy cọng dưa, gói mì tôm, khi gần như biệt lập với bên ngoài! Đó cũng là sinh nhật cuối cùng Su có Jo ở bên! Lần đó Jo về quê rồi vào lại Sài Gòn.
Một tháng sau ngày gặp nhau, Jo nhắn tin cho Su: ‘anh đã đi với người khác, đã phản bội em! Đi với người khác đi, đừng yêu anh nữa!” Su chỉ cười! Su hiểu Jo mà! Su chắc chắn, Jo chỉ có mình Su thôi! Nhưng lần này, Jo không nhắn tin cho Su nữa. Su gọi điện Jo cũng không nghe, trong khi bình thường, Jo là người chủ động gọi.
Su lặn lội vào Sài Gòn, tìm gặp Jo. Jo nói như đá: ‘Em vẫn là người quan trọng với anh, nhưng trong cuộc sống không chỉ có 2 đứa. Em xứng đáng có được 1 hạnh phúc trọn vẹn. Hãy dũng cảm lên và ra Hà Nội đi!’
Su kiên trì: ‘em biết hạnh phúc của em là gì và thế nào là hạnh phúc với em, nên anh đừng như vậy, được không?’
- Thế bây giờ em muốn thế nào?
- Hãy bên nhau và cố gắng. Khi vẫn không được, không thay đổi được gì và chúng ta không hạnh phúc, em sẽ tự rời xa anh!
- Như vậy chắc mẹ anh đứt mạch máu não chết mất! – Jo nói và mắt nhìn ra phía xa.
Su lại ra Sân bay. Hơn ai hết, nó hiểu rằng, mẹ đã gắn bó với Jo của nó thế nào! Và nó không muốn Jo khó xử giữa chữ Yêu và chữ Hiếu.
Rồi cái điều mà Su không mong đợi đã diễn ra thật nhanh với sự ‘can thiệp’ của bố mẹ Jo. Đó là đám cưới của Jo với người khác! Buổi tối hôm đó, một người bạn thân của Jo ở Hà Nội đã mời Su đi uống nước, nói đủ thứ chuyện linh tinh, dù Su đã đưa ra đủ lí do để từ chối. Không hiểu có phải vì Jo nhờ tên đó tới động viên Su không hay đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Vì tên bạn này đã quá lâu không liên lạc với Su…
Su ngồi lặng im trong căn phòng nhỏ. Nó thực sự không hiểu! Cả Jo và nó đã vượt qua rất nhiều điều suốt 6 năm qua. Tại sao lại có thể dễ dàng để kết thúc và bắt đầu cuộc sống gia đình với người khác?
Rồi nước mắt nó lại lăn dài… Khi tất cả đã nhòa đi, thì lại hiện dần ra một nụ cười, một ánh mắt và một cái mũi… Su vẫn thường chọc Jo là ‘đồ mũi cao’, Jo vẫn mỉm cười hiền hậu khi Su chọc tức hay kêu ca điều gì. Rồi dường như nước mắt không dừng nổi! Một ánh mắt bên cạnh nhìn Su tò mò! Nó ngại ngùng, muốn lẩn trốn! Lại thấy nhớ! Khi nó làm gì sai, nói gì hớ hênh, nó luôn giấu mặt vào ngực Jo. Jo thường xoa nhẹ lên lưng nó: ‘không sao đâu em! ”. Bất cứ lúc nào, dù xa bao lâu, Su đã luôn thấy ấm áp bởi những cảm giác đó.
Thực sự đó là những cảm giác ngọt ngào! Su không tin là nó có thể có lại những cảm giác đó, bên một người khác! Su nghẹn ngào nghĩ tới một Valentine nào đó sẽ được bên Jo…
Vũ Thị Hảo - VNN