M
Mắt Biếc
Guest
“Người ta cần Tnh Yêu như Cây cần Nước... nhưng nếu không có Nước người ta vẫn có thể là một Cây xương rồng”.
Vậy là cuối cùng mình cũng rời cái vườn kiểng đó. Ít ra ở đó mình cũng còn có họ hàng. Nhưng biết làm sao được, mình đâu có quyền quyết định nơi ở bởi vì mình chỉ là một cây xương rồng. Một sớm mùa xuân, mình trở thành một món quà sinh nhật cho một cô nhóc khá cẩu thả, vì cẩu thả nên bạn cô ấy mới tặng xương rồng: “Dù cậu có chăm sóc tệ thế nào thì xương rồng vẫn sống, không chết đâu mà lo, yên tâm nha!” (đó là lời nhắn kèm theo).
Có thật như thế không? Mình cũng hoang mang lắm, mặc dù mẹ đất vẫn bảo mình mạnh mẽ.
Từ nhỏ mình đã thích sống cô đơn, mình không hiểu tại sao mình lại thích cái cảm giác đó. Hay là mình đang tự an ủi mình nhỉ? Bởi vì mình đâu thể nào chơi đùa cùng chúng bạn. Những cái gai của mình sẽ làm đau bọn họ. Cũng có thể còn một lý do khác hơn, đơn giản là mình khác bọn họ. Nhưng mình yêu quý tất cả.
Mình yêu bạn hoa Hướng Dương lúc nào cũng nở nụ cười với mình. Bạn ấy bảo mình phải luôn hướng về ánh sáng, phải có niềm tin vào cuộc đời. Bạn hoa Hồng cũng có gai như mình, nhưng bạn ấy không ngại kết bạn, bởi vì bạn ấy hay nở hoa lắm. Mình cũng yêu bạn hoa Cúc, bạn ấy cho mình cảm giác bình yên… Nhưng tụi mình cũng xa nhau rồi, mỗi đứa một nơi, chẳng còn ai khuyên mình tự tin, chẳng còn ai làm cho lòng mình ấm lại…
Cô chủ của mình đúng là cẩu thả thiệt . Nhưng chắc mình cũng phải thông cảm cho cô í. Hồi trước ngày nào cô í cũng tưới cho mình ít nước . Thực sự là mình cũng không cần lắm , bởi vì mình đã quen ít uống nước. Đất mẹ vẫn bảo nếu mình càng ít uống nước, gai của mình sẽ càng nhọn (vì để bớt thoát hơi nước mà... nhưng thế da sẽ khô, xấu lắm ! Nhưng đó là thói quen của mình!)
Nhà cô chủ không nhiều cây cối, nhưng mà có khá nhiều hoa Quỳnh, leo lung tung hết cả (cũng là cái tính bừa bãi không cắt tỉa của cô chủ, thật ra cô ấy cũng sợ làm đau cây nữa, túm lại cô chủ mình cũng chẳng phải là nhà làm vườn chuyên nghiệp nhỉ?). Vậy kể ra cũng hay, mình được gặp lại một người bà con xa.
Cô Quỳnh cũng thuộc họ Xương rồng như mình. Cô ấy khá trầm lặng. Mỗi rằm cô ấy lại nở bông, những cánh hoa trắng muốt, gầy gầy…Mình vẫn thường hỏi sao cô ấy chỉ đợi đến đêm mới nở hoa, rồi lại sớm tàn, như thế chẳng ai có thể thấy cô ấy đẹp như thế nào.
“Bởi vì cô muốn được gặp Mặt trăng, ánh sáng của anh ấy dịu dàng, không như Mặt trời... Anh ấy tốt lắm, anh ấy không bao giờ bỏ rơi chúng ta nhưng anh ấy cũng khá nóng tính. Mặt trăng, anh ấy không chung thủy chút nào, vì mỗi tháng anh ấy mới quay lại, nhưng sự dịu dàng của anh ấy luôn khiến ta có cảm giác nhớ nhung…Ta chỉ có thể đứng xa mà nhìn anh ấy thôi nhóc ạ. Có lẽ ta mù quáng quá chăng? Tình yêu, đôi khi thật vô lý, nhưng rồi khi nhóc lớn, nhóc sẽ hiểu”. Đó là câu trả lời của cô Quỳnh.
Nhưng chắc phải còn lâu lắm Xương rồng mới hiểu. Vì Xương Rồng là đứa chậm lớn mà. Xương rồng mãi mãi chỉ coi trọng tình bạn, vì nó không muốn mãi buồn như cô hoa Quỳnh...
***
“Bố ơi, đêm qua hoa quỳnh lại nở, vậy là kỳ này chắc con thi cử tốt đẹp ha bố, hoa quỳnh nở là may mắn mà…Í, mà cái gì đây, không tin được, cái cây Xương Rồng bạn con tặng cũng nở hoa nè, màu hồng tím cơ đấy, vậy mà hôm trước con cứ tưởng nó mọc thêm nhánh chứ, đẹp quá!”
***
Mạnh mẽ, đó là những gì Xương rồng muốn.
Xương rồng không cần đất mẹ phải quá nuông chiều mình.
Xương rồng cũng không muốn giọt sương phải hy sinh vì mình quá…
Nhưng thực sự đó phải là tất cả những gì nó muốn hay không???
(Sưu Tầm)
Nếu một lần nữa được sinh ra, mình ước được là cây Xương Rồng:X
Vậy là cuối cùng mình cũng rời cái vườn kiểng đó. Ít ra ở đó mình cũng còn có họ hàng. Nhưng biết làm sao được, mình đâu có quyền quyết định nơi ở bởi vì mình chỉ là một cây xương rồng. Một sớm mùa xuân, mình trở thành một món quà sinh nhật cho một cô nhóc khá cẩu thả, vì cẩu thả nên bạn cô ấy mới tặng xương rồng: “Dù cậu có chăm sóc tệ thế nào thì xương rồng vẫn sống, không chết đâu mà lo, yên tâm nha!” (đó là lời nhắn kèm theo).
Có thật như thế không? Mình cũng hoang mang lắm, mặc dù mẹ đất vẫn bảo mình mạnh mẽ.
Từ nhỏ mình đã thích sống cô đơn, mình không hiểu tại sao mình lại thích cái cảm giác đó. Hay là mình đang tự an ủi mình nhỉ? Bởi vì mình đâu thể nào chơi đùa cùng chúng bạn. Những cái gai của mình sẽ làm đau bọn họ. Cũng có thể còn một lý do khác hơn, đơn giản là mình khác bọn họ. Nhưng mình yêu quý tất cả.
Mình yêu bạn hoa Hướng Dương lúc nào cũng nở nụ cười với mình. Bạn ấy bảo mình phải luôn hướng về ánh sáng, phải có niềm tin vào cuộc đời. Bạn hoa Hồng cũng có gai như mình, nhưng bạn ấy không ngại kết bạn, bởi vì bạn ấy hay nở hoa lắm. Mình cũng yêu bạn hoa Cúc, bạn ấy cho mình cảm giác bình yên… Nhưng tụi mình cũng xa nhau rồi, mỗi đứa một nơi, chẳng còn ai khuyên mình tự tin, chẳng còn ai làm cho lòng mình ấm lại…
Cô chủ của mình đúng là cẩu thả thiệt . Nhưng chắc mình cũng phải thông cảm cho cô í. Hồi trước ngày nào cô í cũng tưới cho mình ít nước . Thực sự là mình cũng không cần lắm , bởi vì mình đã quen ít uống nước. Đất mẹ vẫn bảo nếu mình càng ít uống nước, gai của mình sẽ càng nhọn (vì để bớt thoát hơi nước mà... nhưng thế da sẽ khô, xấu lắm ! Nhưng đó là thói quen của mình!)
Nhà cô chủ không nhiều cây cối, nhưng mà có khá nhiều hoa Quỳnh, leo lung tung hết cả (cũng là cái tính bừa bãi không cắt tỉa của cô chủ, thật ra cô ấy cũng sợ làm đau cây nữa, túm lại cô chủ mình cũng chẳng phải là nhà làm vườn chuyên nghiệp nhỉ?). Vậy kể ra cũng hay, mình được gặp lại một người bà con xa.
Cô Quỳnh cũng thuộc họ Xương rồng như mình. Cô ấy khá trầm lặng. Mỗi rằm cô ấy lại nở bông, những cánh hoa trắng muốt, gầy gầy…Mình vẫn thường hỏi sao cô ấy chỉ đợi đến đêm mới nở hoa, rồi lại sớm tàn, như thế chẳng ai có thể thấy cô ấy đẹp như thế nào.
“Bởi vì cô muốn được gặp Mặt trăng, ánh sáng của anh ấy dịu dàng, không như Mặt trời... Anh ấy tốt lắm, anh ấy không bao giờ bỏ rơi chúng ta nhưng anh ấy cũng khá nóng tính. Mặt trăng, anh ấy không chung thủy chút nào, vì mỗi tháng anh ấy mới quay lại, nhưng sự dịu dàng của anh ấy luôn khiến ta có cảm giác nhớ nhung…Ta chỉ có thể đứng xa mà nhìn anh ấy thôi nhóc ạ. Có lẽ ta mù quáng quá chăng? Tình yêu, đôi khi thật vô lý, nhưng rồi khi nhóc lớn, nhóc sẽ hiểu”. Đó là câu trả lời của cô Quỳnh.
Nhưng chắc phải còn lâu lắm Xương rồng mới hiểu. Vì Xương Rồng là đứa chậm lớn mà. Xương rồng mãi mãi chỉ coi trọng tình bạn, vì nó không muốn mãi buồn như cô hoa Quỳnh...
***
“Bố ơi, đêm qua hoa quỳnh lại nở, vậy là kỳ này chắc con thi cử tốt đẹp ha bố, hoa quỳnh nở là may mắn mà…Í, mà cái gì đây, không tin được, cái cây Xương Rồng bạn con tặng cũng nở hoa nè, màu hồng tím cơ đấy, vậy mà hôm trước con cứ tưởng nó mọc thêm nhánh chứ, đẹp quá!”
***
Mạnh mẽ, đó là những gì Xương rồng muốn.
Xương rồng không cần đất mẹ phải quá nuông chiều mình.
Xương rồng cũng không muốn giọt sương phải hy sinh vì mình quá…
Nhưng thực sự đó phải là tất cả những gì nó muốn hay không???
(Sưu Tầm)
Nếu một lần nữa được sinh ra, mình ước được là cây Xương Rồng:X
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: