Tặng Xu Rô----benoinhieu_kg

  • Thread starter Thread starter Mắt Biếc
  • Ngày gửi Ngày gửi
M

Mắt Biếc

Guest
“Người ta cần Tnh Yêu như Cây cần Nước... nhưng nếu không có Nước người ta vẫn có thể là một Cây xương rồng”.

Vậy là cuối cùng mình cũng rời cái vườn kiểng đó. Ít ra ở đó mình cũng còn có họ hàng. Nhưng biết làm sao được, mình đâu có quyền quyết định nơi ở bởi vì mình chỉ là một cây xương rồng. Một sớm mùa xuân, mình trở thành một món quà sinh nhật cho một cô nhóc khá cẩu thả, vì cẩu thả nên bạn cô ấy mới tặng xương rồng: “Dù cậu có chăm sóc tệ thế nào thì xương rồng vẫn sống, không chết đâu mà lo, yên tâm nha!” (đó là lời nhắn kèm theo).

Có thật như thế không? Mình cũng hoang mang lắm, mặc dù mẹ đất vẫn bảo mình mạnh mẽ.

Từ nhỏ mình đã thích sống cô đơn, mình không hiểu tại sao mình lại thích cái cảm giác đó. Hay là mình đang tự an ủi mình nhỉ? Bởi vì mình đâu thể nào chơi đùa cùng chúng bạn. Những cái gai của mình sẽ làm đau bọn họ. Cũng có thể còn một lý do khác hơn, đơn giản là mình khác bọn họ. Nhưng mình yêu quý tất cả.

Mình yêu bạn hoa Hướng Dương lúc nào cũng nở nụ cười với mình. Bạn ấy bảo mình phải luôn hướng về ánh sáng, phải có niềm tin vào cuộc đời. Bạn hoa Hồng cũng có gai như mình, nhưng bạn ấy không ngại kết bạn, bởi vì bạn ấy hay nở hoa lắm. Mình cũng yêu bạn hoa Cúc, bạn ấy cho mình cảm giác bình yên… Nhưng tụi mình cũng xa nhau rồi, mỗi đứa một nơi, chẳng còn ai khuyên mình tự tin, chẳng còn ai làm cho lòng mình ấm lại…

Cô chủ của mình đúng là cẩu thả thiệt . Nhưng chắc mình cũng phải thông cảm cho cô í. Hồi trước ngày nào cô í cũng tưới cho mình ít nước . Thực sự là mình cũng không cần lắm , bởi vì mình đã quen ít uống nước. Đất mẹ vẫn bảo nếu mình càng ít uống nước, gai của mình sẽ càng nhọn (vì để bớt thoát hơi nước mà... nhưng thế da sẽ khô, xấu lắm ! Nhưng đó là thói quen của mình!)

Nhà cô chủ không nhiều cây cối, nhưng mà có khá nhiều hoa Quỳnh, leo lung tung hết cả (cũng là cái tính bừa bãi không cắt tỉa của cô chủ, thật ra cô ấy cũng sợ làm đau cây nữa, túm lại cô chủ mình cũng chẳng phải là nhà làm vườn chuyên nghiệp nhỉ?). Vậy kể ra cũng hay, mình được gặp lại một người bà con xa.

Cô Quỳnh cũng thuộc họ Xương rồng như mình. Cô ấy khá trầm lặng. Mỗi rằm cô ấy lại nở bông, những cánh hoa trắng muốt, gầy gầy…Mình vẫn thường hỏi sao cô ấy chỉ đợi đến đêm mới nở hoa, rồi lại sớm tàn, như thế chẳng ai có thể thấy cô ấy đẹp như thế nào.

“Bởi vì cô muốn được gặp Mặt trăng, ánh sáng của anh ấy dịu dàng, không như Mặt trời... Anh ấy tốt lắm, anh ấy không bao giờ bỏ rơi chúng ta nhưng anh ấy cũng khá nóng tính. Mặt trăng, anh ấy không chung thủy chút nào, vì mỗi tháng anh ấy mới quay lại, nhưng sự dịu dàng của anh ấy luôn khiến ta có cảm giác nhớ nhung…Ta chỉ có thể đứng xa mà nhìn anh ấy thôi nhóc ạ. Có lẽ ta mù quáng quá chăng? Tình yêu, đôi khi thật vô lý, nhưng rồi khi nhóc lớn, nhóc sẽ hiểu”. Đó là câu trả lời của cô Quỳnh.

Nhưng chắc phải còn lâu lắm Xương rồng mới hiểu. Vì Xương Rồng là đứa chậm lớn mà. Xương rồng mãi mãi chỉ coi trọng tình bạn, vì nó không muốn mãi buồn như cô hoa Quỳnh...
***

“Bố ơi, đêm qua hoa quỳnh lại nở, vậy là kỳ này chắc con thi cử tốt đẹp ha bố, hoa quỳnh nở là may mắn mà…Í, mà cái gì đây, không tin được, cái cây Xương Rồng bạn con tặng cũng nở hoa nè, màu hồng tím cơ đấy, vậy mà hôm trước con cứ tưởng nó mọc thêm nhánh chứ, đẹp quá!”
***
Mạnh mẽ, đó là những gì Xương rồng muốn.
Xương rồng không cần đất mẹ phải quá nuông chiều mình.
Xương rồng cũng không muốn giọt sương phải hy sinh vì mình quá…
Nhưng thực sự đó phải là tất cả những gì nó muốn hay không???

(Sưu Tầm)

Nếu một lần nữa được sinh ra, mình ước được là cây Xương Rồng:X


 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Nó là một cây hoa nhỏ bé, sống trong một vùng đất màu mỡ. Ngày ngày, nó vui với ong, hát với gió… cuộc sống quá đầy đủ mà nó như cảm thấy thiếu thốn một thứ gì đó rất to lớn. Rồi một ngày kia, cơn gió đến, nói cho nó biết về cuộc sống của những cây xương rồng kia, mỗi ngày là một sự thử thách khắc nghiệt, đấu tranh để sinh tồn. Nó thấy trong lòng mình bỗng lấp đầy được khoảng còn thiếu đó. Nó biết rất rõ mình muốn gì. Nó bảo với gió:

- Gió ơi, tôi muốn đến vùng đất của xương rồng! Gió đem tôi tới đó được không?

Gió ngỡ ngàng:

- Bạn sao thế? Bạn chỉ là một cây hoa nhỏ bé, cuộc sống của bạn là điều mà bao cây xương rồng mong ước, tại sao bạn lại muốn vứt bỏ nó đi??

- Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi cảm thấy nếu tôi cứ mãi ở đây, tôi sẽ sống và chết đi như bao loài hoa khác. Tôi muốn đến vùng đất của xương rồng, khi đó, lúc tôi nở hoa là lúc tôi khẳng định được sự tồn tại của mình. Gió hãy mang tôi theo với.

Rồi nó, cây hoa nhỏ bé, nương nhờ làn gió đi tới nơi mà ở đó, nó biết, là nơi nó sẽ tìm thấy ý nghĩa cuộc sống của mình. Nó vượt qua bao cánh đồng, bao dãy núi xanh hùng vĩ. Nó rất phấn khích, ca hát cùng gió, tin rằng, đó là sự lựa chọn đúng đắn của mình.

- Này, cây hoa bé nhỏ ơi, tôi biết bạn muốn gì, nhưng cuộc sống ở đó không phải lúc nào cũng như ý bạn muốn được đâu. Nếu bạn buông xuôi, đồng nghĩa bạn thất bại và kết thúc.

- Tôi biết. Nói tôi không sợ thì là nói dối. Nhưng không hiểu sao tôi biết đó là điều mà tôi nên làm.

Rồi nó cảm thấy, không khí xung quanh mình ngày một nóng dần, khô héo. Ngay đến cơn gió cũng không còn mát mẻ với nó như xưa nữa. Nó biết, mình đã đến nơi cần đến. Và nó cảm thấy, nó đã biến thành một cây xương rồng nhỏ nhoi, yếu ớt đang chuẩn bị bước vào cuộc chiến sinh tồn khắc nghiệt.

Nó bắt đầu cuộc sống khắc nghiệt của mình ở vùng đất chỉ toàn cát và đá đó. Sự xuất hiện của nó là một điều gì đó khá mới mẻ đối với các anh xương rồng ở đây. Sự dạn dày sương gió khiến các anh rõ ràng trưởng thành và chín chắn hơn nó nhiều. Mỗi ngày, thấy nó vất vả, cố chắt bóp những làn nước khan hiếm trong bầu trời nóng như thiêu đốt, cố đâm rễ sâu hơn vào mặt đất mà nó biết, bên dưới kia có thứ mà nó cần: NƯỚC... Các anh xương rồng bỗng muốn che chở cho nó, sẵn sàng giúp nó khi nó cần và nhường nó những phần nước ít ỏi. Nó mệt mỏi tiếp nhận những thứ đó và cảm thấy thật may mắn vì có các anh ở đây với nó, cảm thấy chưa bao giờ nó được quan tâm săn sóc như ở đây.

Bỗng một ngày, nó nhận ra, nó đến đây không phải để làm gánh nặng cho người khác. Đến đây không phải để được bảo bọc, dựa dẫm. Mệt lắm, khát lắm. Nhưng nó dần từ chối sự ưu ái mà những người ở đây dành cho nó. Nó muốn các cây xương rồng hiểu, nó làm vậy là vì nó muốn xứng đáng với họ và xứng đáng với tình cảm mà mọi người dành cho nó cũng như nó dành cho mọi người. Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc cuộc sống của nó càng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Có đôi lúc, ngắm những vì sao đêm sau một ngày mệt mỏi, nó tự hỏi tại sao mình phải cố gắng như thế?? tại sao mình cứ từ chối những gì nhẹ nhành mà lại tự tạo ra những khó khăn cho mình?? Bản chất nó vẫn là một cây hoa nhỏ bé và yếu đuối mà thôi. Liệu nó có vượt qua được không?? Có đôi lúc quá khát và quá mỏi mệt, nó đã muốn bỏ cuộc. Đã nhiều lúc, nó quay trở lại làm cây hoa nhỏ bé đó, nhiều lắm. Nhưng không hiểu sao, nó vẫn cố đi tiếp...


o O o​


flash.gif
Có thể bây giờ bạn hỏi tôi, cây xương rồng nhỏ bé đó như thế nào rồi? Tôi cũng không biết nữa. Ở một nơi nào đó, có lẽ nó vẫn cố gắng. Có thể có người nghĩ: rồi nó cũng sẽ thất bại thôi, đó là kết cục cho những ai không biết tự lượng sức mình. Riêng tôi, tôi rất mong, mong tha thiết. Không, phải nói rằng, tôi tin: RỒI MỘT NGÀY EM SẼ NỞ HOA!

(Sưu Tầm)
 
Bởi vì là Xương Rồng, nên lúc nào cũng mạnh mẽ, chị MB nhỉ!

Xương rồng chỉ sinh ra từ miền gió cát.
Gió bỏng, cát bay, chỉ tạo được xương rồng.

Em là loài cây gai góc lạnh lùng.
Là đứa con của thiên thần khắc nghiệt.
Ngày nắng rát, đêm hãi hùng cái chết,
Nhỏ bé, đơn côi, xương rồng vẫn vươn lên.
 
Oài, xương rồng nhiều khi đâm anh chảy máu tay, đau điếng cả người, ke ke...

Nhưng có một cây xương rồng không bao giờ làm anh bị đau cả, mà lại là rất vui, rất thương anh nữa :)
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top