Câu đối Có Tính Triết Học
Người phương Đông có câu “ vô trung sinh hữu” nghĩa là từ cái không sinh ra cái có.
Triết lý của đạo Phật là “ sắc sắc không không”. Duyên tục là có hình có sắc, duyên tan, hình sắc lại trở về không.
Nhà triết học Trung Hoa cũng nói.
Trong bộ tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, Tào Tuyết Cần đã nói một đoạn về đứa trẻ tên là Liên Anh như sau.
Nhà sư đem hòn đá cho Sĩ Ẩn xem. Sĩ Ẩn cầm xem một hòn ngọc sáng đẹp, mặt trên khắc rõ bốn chữ “ Thông linh bảo ngọc”, mặt sau có mấy hàng chữ nhỏ. Sĩ Ẩn đang muốn xem kỹ, thì nhà sư bảo ngay. “ Đã đến Ảo Cảnh rồi và giật ngay lấy hòn ngọc, cùng đạo sĩ đến một tòa nhà bia lớn trước mặt có đề bốn chữ “ Thái hư Ảo Cảnh”, hai bên lại có câu đối.
Diệc giả chân thời, chân diệc giả.
Vô vi hữu xứ, hữu hoàn vô.
Nghĩa: Lúc nào mà cái giả bảo là cái thật, thì cái thật cũng là cái giả.
Ở xứ sở nào mà cái không làm cái có thì cái có cũng trở về cái không.
Đây là câu đối rất sâu sắc, mang tính triết học sâu xa và có ý khuyên người đời chớ lẫn lộn cái thực với cái giả và cái giả với cái thiện, mặc dù thật, giả, có, không là những khái niệm triết học có sự liên hệ mật thiết với nhau và chuyển hóa cho nhau.
Người phương Đông có câu “ vô trung sinh hữu” nghĩa là từ cái không sinh ra cái có.
Triết lý của đạo Phật là “ sắc sắc không không”. Duyên tục là có hình có sắc, duyên tan, hình sắc lại trở về không.
Nhà triết học Trung Hoa cũng nói.
Trong bộ tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, Tào Tuyết Cần đã nói một đoạn về đứa trẻ tên là Liên Anh như sau.
Nhà sư đem hòn đá cho Sĩ Ẩn xem. Sĩ Ẩn cầm xem một hòn ngọc sáng đẹp, mặt trên khắc rõ bốn chữ “ Thông linh bảo ngọc”, mặt sau có mấy hàng chữ nhỏ. Sĩ Ẩn đang muốn xem kỹ, thì nhà sư bảo ngay. “ Đã đến Ảo Cảnh rồi và giật ngay lấy hòn ngọc, cùng đạo sĩ đến một tòa nhà bia lớn trước mặt có đề bốn chữ “ Thái hư Ảo Cảnh”, hai bên lại có câu đối.
Diệc giả chân thời, chân diệc giả.
Vô vi hữu xứ, hữu hoàn vô.
Nghĩa: Lúc nào mà cái giả bảo là cái thật, thì cái thật cũng là cái giả.
Ở xứ sở nào mà cái không làm cái có thì cái có cũng trở về cái không.
Đây là câu đối rất sâu sắc, mang tính triết học sâu xa và có ý khuyên người đời chớ lẫn lộn cái thực với cái giả và cái giả với cái thiện, mặc dù thật, giả, có, không là những khái niệm triết học có sự liên hệ mật thiết với nhau và chuyển hóa cho nhau.