Vì nếu tính đến giá trị sử dụng thì sẽ rất khó để trao đổi vì mục đích sử dụng của các hàng hóa là khác nhau. Chẳng hạn thịt lợn dùng để ăn, xe máy dùng để đi lại. Rõ ràng hai mặt hàng này có hai công dụng khác nhau và không thể nói rằng đi lại quan trọng hay ăn quan trọng hơn. Vì thế khó mà định ra một mức công bằng khi trao đổi. Vậy Mác tạm thời gác giá trị sử dụng sang một bên, ông tạm coi việc ăn uống và việc đi lại là quan trọng như nhau. Ông chỉ quan tâm đến công sức và chi phí để nuôi một con lợn so với công sức và chi phí để làm ra một chiếc xe máy.