Sự thật bị lãng quên
Chào tất cả các thành viên yêu quý!
Hôm nay tapchoi82 rất cao hứng nên hắn quyết định sẽ kễ cho các bạn nghe 1 sự thật bị lãng quên.
Ngày xưa hắn rất thích đặt ra những câu hỏi nghớ ngẫn để rồi hắn phải đi tìm cho mình một câu trả lời ưng ý nhất để không bao giờ hắn phải hỏi lại nữa, thời gian trôi và những câu hỏi tại sao của hắn cứ nhiều mãi, còn câu trả lời thì ít dần, ít mòn…
để thoả mản nhu cầu hắn suốt ngày chúi mũi vào đọc sách, đầu tiên hắn đọc truyện tranh, sau rồi chuyển qua đọc tiểu thuyết, Hắn rất thích tiểu thuyết kiếm hiệp và truyện trinh thám, sau cùng hắn cũng chán, hắn chuyển sang đọc kinh Phật, đọc mãi cũng chán vì hắn chẵng hiểu mô tê, ất giáp gì, chuổi ngày chán nản của hắn được in dấu từ đó.. ( Xin các bạn kiên nhẫn đọc tiếp vì đoạn hay là ở dưới )
Vì nhàm chán nên hắn không biết làm gì đễ giết thời gian, hắn cảm thấy rất là vô vị, thời gian này hắn luôn điên đầu bởi câu hỏi “Ý nghĩa cuộc sống là cái gì?”, ăn nằm ngủ nghĩ chán hắn lại chúi mũi vào đọc sách, chỉ có lúc đọc sách hắn mới lờ mờ cảm nhận được có cái gì nó rất kích thích trong con người hắn, hắn sống với các nhân vật quên ăn quên ngủ, hắn vác sách đọc mọi lúc mọi nơi, mọi người quen biết hắn đều rất ngạc nhiên vì tên du côn hay chọc phá bổng nhiên biến thành con mọt sách, thật sự đời chẵng biết đâu mà lần..
Khi hắn đã quá quen thuộc và mô típ anh hùng trong tiểu thuyết hắn lại thấy nhàm chán, hắn nghĩ lấy đâu ra lắm loại anh hùng thế nhỉ, hắn mốn đọc cái gì khác người chút, vậy là hắn lao đầu vào ngâm cứu tử vi, được 3 hôm thì bị tẩu hoả nhập ma, hoa mắt chóng mặt, hắn chuyển hướng sang đọc kinh Phật cho dễ hiểu, trong ý nghĩ của hắn lúc bầy giờ rất là mơ hồ, hắn chẵng biết cái Ông mọi người hay gọi là Phật là ai, thấy mọi người hay đi chùa cúng bái nhặng xị nên hắn thấy lạ lạ, và đọc xem ông ta nói được những gì, Hú hồn!
Ai dè kinh đầu tiên hắn gặm là Kinh Thủ Lăng Nghiêm, ( nghĩ lại thấy may mắn ), đọc tới đâu hắn hiểu ngay tới đó, nhưng hắn chỉ dừng ở mức hiểu mọi người đừng kinh ngạc vì sao hắn hiểu vì kinh viết bằng chử việt Nam. Trong 2 tháng hắn đọc hết kinh này đến kinh khác càng đọc càng thấy nản vì càng thấy mê mờ híc.. cái hắn gọi là hiểu chỉ là một thứ ảo ảnh. hắn khùng quá nghỉ “tại sao mấy cái này lại gọi là kinh, chỉ là mấy cái chử được viết trên giấy trắng thôi mà”. Ngay lúc đó hắn phát hiện ra vấn đề, hắn quá lạm dụng ngôn ngữ nên không thể hiểu.
Cái gọi là chử chỉ là ký tự được quy ước, nếu con người không có khả năng siêu việt là sữ dụng quy ước một cách ngay tức khắc thì chử viết không thể tồn tại đến ngày nay, và người nào học quy ước nào thì hiểu quy ước đó, phát hiện đầu tiên này rất quan trọng vì chữ việt Nam không phải là Chử Tàu, nên cái mà người tàu gọi là chử thì hắn mù tịt, nhìn vào hoa mắt, thế mà người ta vẫn đọc và hiểu được bình thường., như bạn đang đọc và hiểu được ngay lập tức đây này!
Sau phát hiện không thể gọi là phát hiện này hắn đã đọc lại toàn bộ kinh điển với phương châm, chỉ chấp vào ý tác giã, không chấp văn tự, hắn lại nghĩ mình đã hiểu sâu hơn một chút ( Cái này mới kinh khủng này, một thời gian dài hắn tưởng mình ngộ được cái gì đó, may mắn làm sao là thời gian này chỉ kéo dài vài tháng ). hắn rút ra bài học cay đắng là có nhiều người đi trước đã dẫm vào vết xe đỗ này mà không thể cất bước được, Thời gian này hắn chỉ để tâm trí làm thế nào đễ vuợt qua tình trạng này, hắn ôm cái cục chấp to nhất quả đất đó 24 trên 24, hắn không rảnh để nghĩ tới một vấn đề nào khác, ngay cả lúc ngũ tâm hắn vẫn ôm, thật là muốn chết không được, cầu sống không xong!
Một ngày kia khi đang cầm chổi quét sân, khi mà cái cục chấp kia vẫn đè nặng lên đầu hắn, hắn không chú ý gì khác, hắn làm việc một cách vô thức như một cái máy, hắn nhìn xuống chân và thấy 1 con rắn, vâng với một cái máy như vậy mà khi nhìn thấy cũng là lúc hắn giật bắn mình tung người lùi lại, Chính cái lúc đó hắn hiểu ra tất cả, không có 1 tốc độ nào để so sánh cái sát na vĩnh cữu đó! hắn đã thấy chính mình! vượt ngoài ngôn từ và suy luận đễ diễn tả, các bạn không thể biết cái phút giây giải phóng đó nó nhẹ nhỏm tới mức nào, cả thế gian ở trong lòng bàn tay hắn vậy! hắn ngây người nhìn tất cả sự vật xung quanh như chưa từng được thấy, mỗi mỗi đều có tự tánh, chẵng cần lời nói, chẵng cần vọng niệm nhìn là hiểu, hắn vui mừng nhảy tưng tưng như cậu học trò nhỏ lần đầu được điểm 10, cái khả năng kỳ diệu đó ai cũng có nhưng không hề để ý vì nó quá quen thuộc đến độ suốt ngày mang ra dùng mà không hay biết, và hắn tức cười vì có cả núi kinh sách chỉ để diển tả cái khả năng này, mọi câu hỏi hôm qua hắn tưởng chừng không có đáp án thì hắn đã vượt qua!
Còn các bạn, hắn có một lời khuyên, hãy một lần nhìn thấy chính mình như hắn, rồi bạn tha hồ mà chơi, không có gì có thể ngăn cản bạn khi bạn biết mình là ai, đừng quá lạm dụng vào ngôn ngữ và lời nói bạn không thể tìm được gì ở đó đâu, mọi lời giải thích sẽ trở nên thừa khi bạn chứng ngộ được khả năng của chính mình!
PS: Khi nào có hứng tapchoi82 có thể kễ cho các bạn nghe vài chuyện tưởng như khó tin nhé!