Chất rắn kết tinh có cấu trúc tuần hoàn, các liên kết là hoàn toàn giống nhau, nghĩa là để bẻ gãy các liên kết đó ta cần các năng lượng giống nhau. Khi ta muốn đun chảy chất rắn kết tinh (nghĩa là phá vỡ các liên kết) ta phải cung cấp cho các liên kết các năng lượng (do nhiệt) như nhau. Ta biết rằng năng lượng nhiệt liên hệ mật thiết với nhiệt độ, tức là đối với chất rắn kết tinh, các liên kết sẽ đứt gãy ở cùng 1 nhiệt độ. Suy ra khi ra đun chất kết tinh đến nhiệt độ nóng chảy của chúng, chất kết tinh chuyển ngay sang thể lỏng.
Chất rắn vô định hình, trái lại, có cấu trúc ngẫu nhiên và "lộn xộn", như vậy các liên kết của nó có "độ bền" với nhiệt độ khác nhau. Khi ta đun nóng chất rắn chất rắn vô định hình, nhiệt độ tăng, đến mức đứt gãy của liên kết nào thì phá hủy liên kết đó. Nói cách khác, các liên kết bị đứt gãy lần lượt chứ không đồng thời. Vậy chất rắn vô định hình sẽ mềm đi, sau đó mới chảy (lúc nó chảy là lúc mà nhiệt độ đã đạt tới mức phá hủy được các liên kết thuộc loại bền nhất).