Một ngày nọ, có một người bạn lớn mệt nhoài vì cuộc sống gục khóc bên mình và thổn thức, bạn ấy cần một bờ vai... Đã lâu rồi cứ mãi cuốn theo bánh xe vội vã của cuộc sống này, chưa có một bờ vai để khóc... Bạn thấy mệt mỏi và quay cuồng... Bạn băn khoăn hỏi cô bé ngây ngô là mình, rằng, em ơi vì sao chúng ta cần phải vội vã như vậy...Vì sao?
Chị ạ, em còn nhỏ, có lẽ chưa hiểu hết cuộc sống này như các anh các chị, như cha mẹ em, như những người đi trước...Cũng có nhiều lúc em yếu đuối như chị ấy, em rối tung vì cuộc sống quay quá nhanh, vì đôi khi trí tuệ và cả con tim em lỗi nhịp...Em khóc nhiều lắm để rồi một ngày em nhận ra, chúng ta có lí do để phải vội vã trong cuộc sống này...
Chúng ta phải vội vã vì cuộc sống của chúng ta là hữu hạn, nhưng cuộc đời này là vô hạn...Một mai này khi ta là một nấm cỏ xanh, thỉ trái đất vẫn quay đấy chứ, thì hoa trái vẫn ngọt ngào thắm trĩu...Chúng ta phải vội vã, nếu chúng ta muốn tận hưởng hương vị cuộc sống này trọn vẹn. Nếu không, hoa trái sẽ còn xanh khi chúng ta không còn...Vội vã là một nghệ thuật đầy ý nghĩa...
Bởi lẽ chúng ta vội vã khi nào, vội vã như thế nào, vội vã để làm gì... thật sự là một điều nghệ thuật và khó khăn. Nếu không biết dung hoà, sự vội vã sẽ làm ta mệt nhoài và kiệt sức...Và thế thì sự vội vã vô nghĩa mất rồi, vì xét cho cùng, vội vã là vì mai này cuộc sống của ta trở nên bình yên và dịu ngọt..
Vội vã... khi chuyến xe cuối ngày từ Sài Gòn trở về quê đêm ba mươi tết, có mẹ chờ con nơi đầu ngõ, có cành mai chờ con hái những lộc xuân...Thời khắc giao thừa cùng gia đình là một điều thiêng liêng con cần vội vã trở về, để nhận lấy yêu thương và trao tặng yêu thương...Vội vã, để rồi sau đó, ngồi lặng im bên mẹ, nghe thời gian và cuộc sống bình yên chảy trôi, lúc ấy không cần vội vã mà phải khẽ khàng, chậm rãi đón nhận yêu thương... Đó là nghệ thuật!
Vội vã... khi chúng ta đang đứng trước những cơ hội... Nếu không, người khác sẽ tìm thấy nó và nó sẽ rời xa ta, biết bao giờ ta lại tìm thấy cơ hội ấy... Vì không vội vã, một hạt mầm tương lai sẽ chết đi bạn ạ! Và nếu như ta vội vã sẽ có biết bao hạt mầm khác nảy lên...
Cuộc sống này bắt em vội vã hay chính em bắt em vội vã? Câu hỏi ấy em không có đáp án, giống như lúc em cười trừ lúc bạn hỏi em cái trứng hay con gà có trước vậy... Em ngốc thật phải không... Chỉ biết rằng em đang cố vội vã một cách nghệ thuật...
Sáng nay em ra phố thấy người bán xôi vội vã rảo những bước thật nhanh... có lẽ đàn con của dì vẫn còn đang say giấc... Dì vội vã để đổi cho con mình những giấc mơ dịu dàng và êm ái... Em thấy cậu bé bán vé số vội vàng mời khách, nhưng nụ cười êm đềm và tĩnh lặng đầy nhẫn nại đợi chờ... Em thấy chiếc áo trắng ngả màu cậu mặc... Hình như có một buổi học sáng nay trễ rồi dù cho vội vã...
Làm người lớn...cuộc sống lớn...vội vã nhiều hơn chị nhỉ? Nhưng em nghĩ rằng, phải biết tĩnh lại đúng nơi...Đèn đỏ đấy! Ngừng lại thôi, mỉm cười nhìn xem có người quen nào hôm nay cùng đi chung tuyến không nhỉ? Mỉm cười khi một em bé mời chị mua báo dù sáng nay dậy sớm online rồi...
Vội vã là nghệ thuật... Cuộc sống cần vội vã... Nhưng luôn nhớ rằng mọi tuyến đường đều có đèn đỏ đấy! Đôi lúc cần dừng lại, mỉm cười!... Để trái tim ta không lỗi nhịp với khối óc ta, để tình yêu dung hoà cùng công việc, để không mệt nhoài, chị nhé!
ST
Chị ạ, em còn nhỏ, có lẽ chưa hiểu hết cuộc sống này như các anh các chị, như cha mẹ em, như những người đi trước...Cũng có nhiều lúc em yếu đuối như chị ấy, em rối tung vì cuộc sống quay quá nhanh, vì đôi khi trí tuệ và cả con tim em lỗi nhịp...Em khóc nhiều lắm để rồi một ngày em nhận ra, chúng ta có lí do để phải vội vã trong cuộc sống này...
Chúng ta phải vội vã vì cuộc sống của chúng ta là hữu hạn, nhưng cuộc đời này là vô hạn...Một mai này khi ta là một nấm cỏ xanh, thỉ trái đất vẫn quay đấy chứ, thì hoa trái vẫn ngọt ngào thắm trĩu...Chúng ta phải vội vã, nếu chúng ta muốn tận hưởng hương vị cuộc sống này trọn vẹn. Nếu không, hoa trái sẽ còn xanh khi chúng ta không còn...Vội vã là một nghệ thuật đầy ý nghĩa...
Bởi lẽ chúng ta vội vã khi nào, vội vã như thế nào, vội vã để làm gì... thật sự là một điều nghệ thuật và khó khăn. Nếu không biết dung hoà, sự vội vã sẽ làm ta mệt nhoài và kiệt sức...Và thế thì sự vội vã vô nghĩa mất rồi, vì xét cho cùng, vội vã là vì mai này cuộc sống của ta trở nên bình yên và dịu ngọt..
Vội vã... khi chuyến xe cuối ngày từ Sài Gòn trở về quê đêm ba mươi tết, có mẹ chờ con nơi đầu ngõ, có cành mai chờ con hái những lộc xuân...Thời khắc giao thừa cùng gia đình là một điều thiêng liêng con cần vội vã trở về, để nhận lấy yêu thương và trao tặng yêu thương...Vội vã, để rồi sau đó, ngồi lặng im bên mẹ, nghe thời gian và cuộc sống bình yên chảy trôi, lúc ấy không cần vội vã mà phải khẽ khàng, chậm rãi đón nhận yêu thương... Đó là nghệ thuật!
Vội vã... khi chúng ta đang đứng trước những cơ hội... Nếu không, người khác sẽ tìm thấy nó và nó sẽ rời xa ta, biết bao giờ ta lại tìm thấy cơ hội ấy... Vì không vội vã, một hạt mầm tương lai sẽ chết đi bạn ạ! Và nếu như ta vội vã sẽ có biết bao hạt mầm khác nảy lên...
Cuộc sống này bắt em vội vã hay chính em bắt em vội vã? Câu hỏi ấy em không có đáp án, giống như lúc em cười trừ lúc bạn hỏi em cái trứng hay con gà có trước vậy... Em ngốc thật phải không... Chỉ biết rằng em đang cố vội vã một cách nghệ thuật...
Sáng nay em ra phố thấy người bán xôi vội vã rảo những bước thật nhanh... có lẽ đàn con của dì vẫn còn đang say giấc... Dì vội vã để đổi cho con mình những giấc mơ dịu dàng và êm ái... Em thấy cậu bé bán vé số vội vàng mời khách, nhưng nụ cười êm đềm và tĩnh lặng đầy nhẫn nại đợi chờ... Em thấy chiếc áo trắng ngả màu cậu mặc... Hình như có một buổi học sáng nay trễ rồi dù cho vội vã...
Làm người lớn...cuộc sống lớn...vội vã nhiều hơn chị nhỉ? Nhưng em nghĩ rằng, phải biết tĩnh lại đúng nơi...Đèn đỏ đấy! Ngừng lại thôi, mỉm cười nhìn xem có người quen nào hôm nay cùng đi chung tuyến không nhỉ? Mỉm cười khi một em bé mời chị mua báo dù sáng nay dậy sớm online rồi...
Vội vã là nghệ thuật... Cuộc sống cần vội vã... Nhưng luôn nhớ rằng mọi tuyến đường đều có đèn đỏ đấy! Đôi lúc cần dừng lại, mỉm cười!... Để trái tim ta không lỗi nhịp với khối óc ta, để tình yêu dung hoà cùng công việc, để không mệt nhoài, chị nhé!
ST