Hide Nguyễn
Du mục số
- Xu
- 1,943
Có người hay bảo ta quen sống với những kỉ niệm nên mau già. Đôi lúc, muốn đặt gánh đời đang oằn trĩu sang một bên và bắt đầu sống những ngày thật thảnh thơi, không lo âu phiền muộn. Nhưng đời cứ đẩy ta đi tới, quay quắt trong những bon chen tính toán thiệt hơn.
Đời cứ đi và ta lại cuốn theo dòng đời. Đôi lúc ngoái lại nhìn thấy ta đã ở nơi nào đó xa lắm. Quá khứ đã ở lại sau lưng. Ở đó có tiếng nói, nụ cười, những chiều tóc em bay trong gió. Ở đó có những mùa còn ở lại.
Một mùa gió của những ngày ấu thơ, hì hụi xé tập dán chú diều giấy suốt nhiều tiếng đồng hồ để rồi chỉ kịp chao liệng trên nền trời trong chốc lát đã vội lao xuống mặt nước tan đi. Vậy mà ngày hôm sau lại cặm cụi làm con diều khác.
Thuở ấu thơ dường như không chùn lòng trước những thất bại. Lớn lên va vấp nhiều hơn, sống nhiều hơn, không là quá dài nhưng đủ để lòng sợ hãi trước những vết thương ngày nào đã cũ. Bước đi một bước cũng phải ngó trước nhìn sau, nói một lời cũng phải tập tành trước gương hàng tuần.
Những vết thương có thể liền lại nhưng nỗi đau vẫn nằm đó, rỉ rả từng giọt để rồi thành sông trôi ra biển lúc nào không hay biết. Gió vẫn thổi suốt ngày, suốt đêm từ tấm bé, nhưng giờ người đã khác, không thể ngồi và nghe gió thì thầm, đã không thể ôm trọn gió vào lòng để nghe trái tim mình thổn thức.
Có một buổi chiều, bỏ mọi công việc để quýnh quáng chạy theo chúng bạn ra khu quận 7, đến chỗ mảnh đất trống và bắt đầu trò chơi thả diều thuở bé. Chạy. Cười. Cảm giác như ta đang sống lại những ngày ấu thơ dù khoảng trời bây giờ hẹp đi nhiều, chen chúc mãi cái khoảng không gian nhỏ xíu mới có thể đưa được cánh diều lên cao. Nhưng cảm xúc thì vẫn trong veo như ngày nào. Đâu phải ai cũng muốn lớn lên, muốn va vấp nhiều trong cuộc đời?
Sài Gòn lãng mạn cùng lá vàng. Ảnh: Khểnh
Ta lại đi dọc đường Sài Gòn tìm kiếm chút gì đó của quá khứ, những ngày Hà Nội trời lạnh đến thắt lòng, chỉ dám co mình trong chăn trong một sớm tinh mơ. Sài Gòn không có mùa đông, chỉ có những cơn gió se se chờn vờn trên đường để rồi lại ùa vào lòng người. Những làn gió không quá lạnh nhưng cũng đủ để người Sài Gòn cảm thấy ấm áp trong tấm áo ấm, đủ để người Sài Gòn gửi những lời quan tâm
Có người hay bảo ta quen sống với những kỉ niệm nên mau già. Đôi lúc, muốn đặt gánh đời đang oằn trĩu sang một bên và bắt đầu sống những ngày thật thảnh thơi, không lo âu phiền muộn. Nhưng đời cứ đẩy ta đi tới, quay quắt trong những bon chen tính toán thiệt hơn. Để một ngày kia nhìn lại, thấy ta xa xôi quá, ta đang ở một bến bờ nào đó lạ hoắc. Nhìn lại chỉ thấy một bóng hình mờ ảo của ta xưa kia lặng lẽ cúi nhìn cuộc đời, lặng lẽ góp nhặt những ký ức vụn vỡ và cất vào trong tim mình.
Sài Gòn đôi khi ngột ngạt trong mắt người qua đường. Họ chỉ thấy Sài Gòn với những kẹt xe, trống trải pha lẫn lo toan và những cuộc kiếm tìm niềm tin. Họ thấy ngần ngại với một mớ hỗn độn, nhàu nhĩ. Nhưng Sài Gòn đón người đến và tiễn người đi bằng những mùa xưa cũ, bằng những chiều chạy dọc con đường lớn thấy đám lá vàng thi nhau rơi xuống lòng đường, đưa tay ra như muốn nắm lấy chút gì đó còn lại của mùa thu. Đưa tay ra để có thể chạm vào hơi thở của thời gian, của khúc chuyển mùa.
Sài Gòn đón những mùa về một cách lặng lẽ, nhẹ nhàng, chân thành như cách mà người Sài Gòn vẫn sống, hào phóng rộng lượng và bao dung. Nhưng vất vả trên cuộc đời khiến con người ta không nhận ra những điều đó, họ mải bận lòng với những vết thương sâu, những lo toan tính toán thiệt hơn, và như thế cuộc đời chảy trôi theo một guồng nhàu nhĩ.
Nên đôi khi chợt dừng lại và lắng nghe, mới nhận ra Sài Gòn đã chuyển mùa từ lúc nào. Chuyển mùa từ những gánh hàng rong chạy dài trên phố, những xe trái cây đã thay dần, hay đơn giản chỉ là cuộc sống đang chậm lại khi cái lạnh bắt đầu ùa về. Bạn có nhận thấy được khoảng lặng lẽ của mình như thành phố trầm mình trong đêm với nhịp thở chậm chạp tràn đầy yêu thương.
Thành phố đang sống và những mùa qua đi không chỉ được tô đắp lên bằng hình ảnh, sự vật, mà còn bởi những con người. Có những người ta quen thân, có những người ta chỉ mới đôi lần nói chuyện và có cả những người ta chỉ bắt gặp đâu đó trong cuộc đời này. Như gánh hàng rau cứ đều đặn mỗi sáng lục đục dọn hàng, như bác già nhà hàng xóm cứ chiều chiều lại xách chiếc xe đạp chở cháu đi học về. Hay như với một người mà mỗi ngày đến trường ta lại chờ thật lâu để thấy bóng người vụt qua để rồi tự mỉm cười mãn nguyện, dù ta thậm chí chưa biết tên người, chưa một lần nói chuyện với người.
Cuộc sống không phải tự nhiên hình thành mà do con người làm nên cuộc sống. Những sắc thái tình cảm tưởng như đơn độc nhưng rồi chúng hòa quyện lại. Và như thế những mùa bắt đầu, đi qua rồi ở lại trong trái tim người lữ khách trên chuyến đò cuộc đời.
Bởi thế nên mùa từ lâu rồi đã không chỉ là những sắc thái trong năm mà còn gắn với những cái tên khác, gần gũi và mộc mạc hơn: mùa vải, mùa đi học, mùa gió, mùa tóc em bay...
Ngồi trong căn phòng vắng, mở cửa sổ ra và để cái lạnh ùa vào phòng. Bắt đầu đếm ngược những ngày cuối năm, nhìn lại những mùa đã đi qua. Ta đã lớn hơn, chững chạc và trầm lắng hơn. Có những việc đã làm được và những việc chưa nhưng những kỉ niệm thì dần đắp đầy trong lòng. Mùa đi qua, ta có thêm nhiều bạn bè, sự chia sẻ và lời động viên.
Ai đó bảo rằng "Nếu không để tốt hơn ngày hôm nay thì có lí do nào để ngày mai tồn tại". Một ngày mai nào đó, ta sẽ lại hướng đôi mắt nhìn về quá khứ và thấy ta của ngày hôm nay đang ôm những kỉ niệm còn lại về những mùa đã xa trải đầy trong trang viết. Một ngày nào đó, khi ta đã bị cuốn theo những guồng quay của cuộc sống thì biết đâu trang viết này sẽ kéo ta ở lại, để ta lại được là chính mình, sống tốt hơn, chân thành và bao dung hơn. nhau, những cái nắm tay thật chặt, những câu hỏi han chân thành "Có lạnh không?".
Từ VNN.
Đời cứ đi và ta lại cuốn theo dòng đời. Đôi lúc ngoái lại nhìn thấy ta đã ở nơi nào đó xa lắm. Quá khứ đã ở lại sau lưng. Ở đó có tiếng nói, nụ cười, những chiều tóc em bay trong gió. Ở đó có những mùa còn ở lại.
Một mùa gió của những ngày ấu thơ, hì hụi xé tập dán chú diều giấy suốt nhiều tiếng đồng hồ để rồi chỉ kịp chao liệng trên nền trời trong chốc lát đã vội lao xuống mặt nước tan đi. Vậy mà ngày hôm sau lại cặm cụi làm con diều khác.
Thuở ấu thơ dường như không chùn lòng trước những thất bại. Lớn lên va vấp nhiều hơn, sống nhiều hơn, không là quá dài nhưng đủ để lòng sợ hãi trước những vết thương ngày nào đã cũ. Bước đi một bước cũng phải ngó trước nhìn sau, nói một lời cũng phải tập tành trước gương hàng tuần.
Những vết thương có thể liền lại nhưng nỗi đau vẫn nằm đó, rỉ rả từng giọt để rồi thành sông trôi ra biển lúc nào không hay biết. Gió vẫn thổi suốt ngày, suốt đêm từ tấm bé, nhưng giờ người đã khác, không thể ngồi và nghe gió thì thầm, đã không thể ôm trọn gió vào lòng để nghe trái tim mình thổn thức.
Có một buổi chiều, bỏ mọi công việc để quýnh quáng chạy theo chúng bạn ra khu quận 7, đến chỗ mảnh đất trống và bắt đầu trò chơi thả diều thuở bé. Chạy. Cười. Cảm giác như ta đang sống lại những ngày ấu thơ dù khoảng trời bây giờ hẹp đi nhiều, chen chúc mãi cái khoảng không gian nhỏ xíu mới có thể đưa được cánh diều lên cao. Nhưng cảm xúc thì vẫn trong veo như ngày nào. Đâu phải ai cũng muốn lớn lên, muốn va vấp nhiều trong cuộc đời?
Sài Gòn lãng mạn cùng lá vàng. Ảnh: Khểnh
Ta lại đi dọc đường Sài Gòn tìm kiếm chút gì đó của quá khứ, những ngày Hà Nội trời lạnh đến thắt lòng, chỉ dám co mình trong chăn trong một sớm tinh mơ. Sài Gòn không có mùa đông, chỉ có những cơn gió se se chờn vờn trên đường để rồi lại ùa vào lòng người. Những làn gió không quá lạnh nhưng cũng đủ để người Sài Gòn cảm thấy ấm áp trong tấm áo ấm, đủ để người Sài Gòn gửi những lời quan tâm
Có người hay bảo ta quen sống với những kỉ niệm nên mau già. Đôi lúc, muốn đặt gánh đời đang oằn trĩu sang một bên và bắt đầu sống những ngày thật thảnh thơi, không lo âu phiền muộn. Nhưng đời cứ đẩy ta đi tới, quay quắt trong những bon chen tính toán thiệt hơn. Để một ngày kia nhìn lại, thấy ta xa xôi quá, ta đang ở một bến bờ nào đó lạ hoắc. Nhìn lại chỉ thấy một bóng hình mờ ảo của ta xưa kia lặng lẽ cúi nhìn cuộc đời, lặng lẽ góp nhặt những ký ức vụn vỡ và cất vào trong tim mình.
Sài Gòn đôi khi ngột ngạt trong mắt người qua đường. Họ chỉ thấy Sài Gòn với những kẹt xe, trống trải pha lẫn lo toan và những cuộc kiếm tìm niềm tin. Họ thấy ngần ngại với một mớ hỗn độn, nhàu nhĩ. Nhưng Sài Gòn đón người đến và tiễn người đi bằng những mùa xưa cũ, bằng những chiều chạy dọc con đường lớn thấy đám lá vàng thi nhau rơi xuống lòng đường, đưa tay ra như muốn nắm lấy chút gì đó còn lại của mùa thu. Đưa tay ra để có thể chạm vào hơi thở của thời gian, của khúc chuyển mùa.
Sài Gòn đón những mùa về một cách lặng lẽ, nhẹ nhàng, chân thành như cách mà người Sài Gòn vẫn sống, hào phóng rộng lượng và bao dung. Nhưng vất vả trên cuộc đời khiến con người ta không nhận ra những điều đó, họ mải bận lòng với những vết thương sâu, những lo toan tính toán thiệt hơn, và như thế cuộc đời chảy trôi theo một guồng nhàu nhĩ.
Nên đôi khi chợt dừng lại và lắng nghe, mới nhận ra Sài Gòn đã chuyển mùa từ lúc nào. Chuyển mùa từ những gánh hàng rong chạy dài trên phố, những xe trái cây đã thay dần, hay đơn giản chỉ là cuộc sống đang chậm lại khi cái lạnh bắt đầu ùa về. Bạn có nhận thấy được khoảng lặng lẽ của mình như thành phố trầm mình trong đêm với nhịp thở chậm chạp tràn đầy yêu thương.
Thành phố đang sống và những mùa qua đi không chỉ được tô đắp lên bằng hình ảnh, sự vật, mà còn bởi những con người. Có những người ta quen thân, có những người ta chỉ mới đôi lần nói chuyện và có cả những người ta chỉ bắt gặp đâu đó trong cuộc đời này. Như gánh hàng rau cứ đều đặn mỗi sáng lục đục dọn hàng, như bác già nhà hàng xóm cứ chiều chiều lại xách chiếc xe đạp chở cháu đi học về. Hay như với một người mà mỗi ngày đến trường ta lại chờ thật lâu để thấy bóng người vụt qua để rồi tự mỉm cười mãn nguyện, dù ta thậm chí chưa biết tên người, chưa một lần nói chuyện với người.
Cuộc sống không phải tự nhiên hình thành mà do con người làm nên cuộc sống. Những sắc thái tình cảm tưởng như đơn độc nhưng rồi chúng hòa quyện lại. Và như thế những mùa bắt đầu, đi qua rồi ở lại trong trái tim người lữ khách trên chuyến đò cuộc đời.
Bởi thế nên mùa từ lâu rồi đã không chỉ là những sắc thái trong năm mà còn gắn với những cái tên khác, gần gũi và mộc mạc hơn: mùa vải, mùa đi học, mùa gió, mùa tóc em bay...
Ngồi trong căn phòng vắng, mở cửa sổ ra và để cái lạnh ùa vào phòng. Bắt đầu đếm ngược những ngày cuối năm, nhìn lại những mùa đã đi qua. Ta đã lớn hơn, chững chạc và trầm lắng hơn. Có những việc đã làm được và những việc chưa nhưng những kỉ niệm thì dần đắp đầy trong lòng. Mùa đi qua, ta có thêm nhiều bạn bè, sự chia sẻ và lời động viên.
Ai đó bảo rằng "Nếu không để tốt hơn ngày hôm nay thì có lí do nào để ngày mai tồn tại". Một ngày mai nào đó, ta sẽ lại hướng đôi mắt nhìn về quá khứ và thấy ta của ngày hôm nay đang ôm những kỉ niệm còn lại về những mùa đã xa trải đầy trong trang viết. Một ngày nào đó, khi ta đã bị cuốn theo những guồng quay của cuộc sống thì biết đâu trang viết này sẽ kéo ta ở lại, để ta lại được là chính mình, sống tốt hơn, chân thành và bao dung hơn. nhau, những cái nắm tay thật chặt, những câu hỏi han chân thành "Có lạnh không?".
Từ VNN.