Sắc màu tuổi teen...
Có những lúc cuộc sống là bầu trời tươi đẹp với biết bao niềm vui và hạnh phúc. Có những lúc cuộc sống là thành công với niềm tự hào khôn xiết. Có những lúc, cuộc sống là thất bại ê chề, là nối buồn lắng sâu nơi tâm khảm với những mặc cảm, khổ đau. Có những lúc cuộc sống là nỗi cô đơn giữa dòng đời hờ hững. Những lúc ấy, cuộc sống có màu gì nhỉ?
Ngày xưa, khi còn bé thơ, tôi ước mơ về một cuộc sống được tô vẽ với những mảnh hồng long lanh, sắc màu của thế giới búp bê huyền thoại. Nhưng ngay chỉ một con búp bê nhỏ xíu cũng là thứ đồ chơi quá xa xỉ với lũ trẻ nghèo chúng tôi. Chao ôi! Tôi bỗng nhận ra rằng cuộc sống chẳng thể có màu hồng như tôi nghĩ. Tôi đâm ra yêu màu trắng, màu trắng trinh nguyên, ban sơn, tinh khiết. Bởi đơn giản tôi nghĩ, màu trắng sao mà tinh khôi, thanh bạch, sao mà ngây ngô, thơ dại thế!
Từ ngày được hoà vào dòng học sinh tấp nập tới trường, tôi bỗng ước ao cuộc sống của mình tràn ngập tiếng cười và sự ấm áp của sắc vàng cam rực rỡ. Màu của nắng sân trường len lỏi qua từng ô cửa sổ, màu của cánh đồng lúa bao la đang vào độ thu hoạch, màu của hoa điệp vàng trải dài trên con đường đến lớp, màu của ngôi sao năm cánh lấp lánh giữa nền đỏ chói của lá cờ Tổ quốc đang tung bay trước gió, màu vàng thu se lạnh khi gió heo may về, màu của đoá hướng dương đang mỉm cười, màu của niềm vui và hơn thế nữa, nó là màu của những chiếc huy chương chiến thắng khi bỏ bao mồ hôi, công sức luyện tập...
Dòng đời cứ xô đẩy trôi, tôi mất đi niềm tin vào ngươờ mà tôi yêu thương và tôn trọng nhất. Ba bỏ mẹ con tôi đi. Tôi chợt ước sao cuộc sống của mình sao không phải là màu tím nhỉ? Màu tím của hoa cà, hoa sim, của nỗi nhớ mong khắc khoải. Màu tím thuỷ chung, son sắc, màu tím buồn nhớ mênh mang.
Có một người bạn đã nói với tôi rằng: "Khi đã được sinh ra trong cuộc đoờinày, bạn đã đuợc trao tặng sẵn một nguồn năng lượng đủ để đối phó với mọi trở lực cho dù nó lớn đến đâu. Người ta gọi nó bằng nhiều cái tên, còn tôi, tôi gọi nó là hi vọng. Phải biết hi vọng vào cuộc sống bạn thân yêu ạ". Tôi tin những gì mà bạn tôi nói. Tôi gieo vào lòng mình một niềm hi vọng cho dù nó mong manh chừng nào, rằng một ngày kia, ba sẽ lại về với mẹ con tôi, sẽ lại ngày ngày đưa tôi tới trường. Liệu niềm hi vọng này có màu gì nhỉ? Phải chăng, nó là màu xanh của biển mênh mông, của bầu trời cao lộng gió, màu xanh của những hoài bão ước mơ vươn tới tương lai.
Lớn lên, tôi cũng chọn cho mình một màu sắc tươi đẹp. Tôi ước mơ cuộc sống của mình có màu đỏ, màu của tình yêu, khát vọng, màu của đam mê nhiệt huyết. Màu đỏ của ánh lửa rực cháy, của may mắn, thành công. Sắc màu của dòng máu hừng hực đam mê chảy tràn trong huyết quản, dòng máu mà bao con người đã đổ xuống cháy rực con tim, màu của đam mê chinh phục và chiến thắng. Màu đỏ may mắn để tôi bước đến đỉnh Olympic cao vời vợi. Tôi đã ước mơ, nỗ lực rồi lại cố gắng hết mình nhưng tôi đã thất bại vào giây phút cuối cùng... Thua người về nhất hai mươi điểm... Vâng, hai mươi điểm ấy là hai mươi điểm mà ngôi sao hi vọng đã cướp đi của tôi... Buồn, chán nản và tuyệt vọng. Tôi không thể định nghĩa được cái màu đỏ của thất bại này, tôi chỉ biết nó có vị đắng chát nghẹn ngào nơi cổ họng, nó có nỗi buồn thấm sâu trong từng dòng suy nghĩ.
Mười tám năm sống trong cuộc đời này tôi biết mình chưa thể trải nghiệm được tất cả sắc màu trong cuộc sống nhưng chừng đó thời gian cũng cho tôi hiểu được sẽ đáng buồn lắm thay nếu cuộc sống là màu hồng hạnh phúc, màu tím nhớ nhung, màu xanh hi vọng, màu trắng tinh khiết hay màu đen của sự dữ dội, tuyệt vọng. Vâng, "cuộc sống như một chiếc cầu vồng, cần có cả mặt trời và mưa thì mới thấy được màu sắc của nó".
Tôi yêu cuộc sống này với những gam màu bất diệt, cả những sắc màu hữu hình lẫn những sắc màu mà tôi chỉ có thể cảm nhận bằng những rung động của trái tim và tâm hồn.
Còn bạn, bạn nghĩ gì về những sắc màu của cuộc sống?
Có những lúc cuộc sống là bầu trời tươi đẹp với biết bao niềm vui và hạnh phúc. Có những lúc cuộc sống là thành công với niềm tự hào khôn xiết. Có những lúc, cuộc sống là thất bại ê chề, là nối buồn lắng sâu nơi tâm khảm với những mặc cảm, khổ đau. Có những lúc cuộc sống là nỗi cô đơn giữa dòng đời hờ hững. Những lúc ấy, cuộc sống có màu gì nhỉ?
Ngày xưa, khi còn bé thơ, tôi ước mơ về một cuộc sống được tô vẽ với những mảnh hồng long lanh, sắc màu của thế giới búp bê huyền thoại. Nhưng ngay chỉ một con búp bê nhỏ xíu cũng là thứ đồ chơi quá xa xỉ với lũ trẻ nghèo chúng tôi. Chao ôi! Tôi bỗng nhận ra rằng cuộc sống chẳng thể có màu hồng như tôi nghĩ. Tôi đâm ra yêu màu trắng, màu trắng trinh nguyên, ban sơn, tinh khiết. Bởi đơn giản tôi nghĩ, màu trắng sao mà tinh khôi, thanh bạch, sao mà ngây ngô, thơ dại thế!
Từ ngày được hoà vào dòng học sinh tấp nập tới trường, tôi bỗng ước ao cuộc sống của mình tràn ngập tiếng cười và sự ấm áp của sắc vàng cam rực rỡ. Màu của nắng sân trường len lỏi qua từng ô cửa sổ, màu của cánh đồng lúa bao la đang vào độ thu hoạch, màu của hoa điệp vàng trải dài trên con đường đến lớp, màu của ngôi sao năm cánh lấp lánh giữa nền đỏ chói của lá cờ Tổ quốc đang tung bay trước gió, màu vàng thu se lạnh khi gió heo may về, màu của đoá hướng dương đang mỉm cười, màu của niềm vui và hơn thế nữa, nó là màu của những chiếc huy chương chiến thắng khi bỏ bao mồ hôi, công sức luyện tập...
Dòng đời cứ xô đẩy trôi, tôi mất đi niềm tin vào ngươờ mà tôi yêu thương và tôn trọng nhất. Ba bỏ mẹ con tôi đi. Tôi chợt ước sao cuộc sống của mình sao không phải là màu tím nhỉ? Màu tím của hoa cà, hoa sim, của nỗi nhớ mong khắc khoải. Màu tím thuỷ chung, son sắc, màu tím buồn nhớ mênh mang.
Có một người bạn đã nói với tôi rằng: "Khi đã được sinh ra trong cuộc đoờinày, bạn đã đuợc trao tặng sẵn một nguồn năng lượng đủ để đối phó với mọi trở lực cho dù nó lớn đến đâu. Người ta gọi nó bằng nhiều cái tên, còn tôi, tôi gọi nó là hi vọng. Phải biết hi vọng vào cuộc sống bạn thân yêu ạ". Tôi tin những gì mà bạn tôi nói. Tôi gieo vào lòng mình một niềm hi vọng cho dù nó mong manh chừng nào, rằng một ngày kia, ba sẽ lại về với mẹ con tôi, sẽ lại ngày ngày đưa tôi tới trường. Liệu niềm hi vọng này có màu gì nhỉ? Phải chăng, nó là màu xanh của biển mênh mông, của bầu trời cao lộng gió, màu xanh của những hoài bão ước mơ vươn tới tương lai.
Lớn lên, tôi cũng chọn cho mình một màu sắc tươi đẹp. Tôi ước mơ cuộc sống của mình có màu đỏ, màu của tình yêu, khát vọng, màu của đam mê nhiệt huyết. Màu đỏ của ánh lửa rực cháy, của may mắn, thành công. Sắc màu của dòng máu hừng hực đam mê chảy tràn trong huyết quản, dòng máu mà bao con người đã đổ xuống cháy rực con tim, màu của đam mê chinh phục và chiến thắng. Màu đỏ may mắn để tôi bước đến đỉnh Olympic cao vời vợi. Tôi đã ước mơ, nỗ lực rồi lại cố gắng hết mình nhưng tôi đã thất bại vào giây phút cuối cùng... Thua người về nhất hai mươi điểm... Vâng, hai mươi điểm ấy là hai mươi điểm mà ngôi sao hi vọng đã cướp đi của tôi... Buồn, chán nản và tuyệt vọng. Tôi không thể định nghĩa được cái màu đỏ của thất bại này, tôi chỉ biết nó có vị đắng chát nghẹn ngào nơi cổ họng, nó có nỗi buồn thấm sâu trong từng dòng suy nghĩ.
Mười tám năm sống trong cuộc đời này tôi biết mình chưa thể trải nghiệm được tất cả sắc màu trong cuộc sống nhưng chừng đó thời gian cũng cho tôi hiểu được sẽ đáng buồn lắm thay nếu cuộc sống là màu hồng hạnh phúc, màu tím nhớ nhung, màu xanh hi vọng, màu trắng tinh khiết hay màu đen của sự dữ dội, tuyệt vọng. Vâng, "cuộc sống như một chiếc cầu vồng, cần có cả mặt trời và mưa thì mới thấy được màu sắc của nó".
Tôi yêu cuộc sống này với những gam màu bất diệt, cả những sắc màu hữu hình lẫn những sắc màu mà tôi chỉ có thể cảm nhận bằng những rung động của trái tim và tâm hồn.
Còn bạn, bạn nghĩ gì về những sắc màu của cuộc sống?