Mr.Quangvd
New member
- Xu
- 0
Đêm yên tĩnh. Nhẹ nhàng thổi lên không trung gió mùa hè mơn man, đất ẩn mình trong màn đêm tĩnh mịch. Căn gác nhà bên không hay sáng trưng ánh điện mà dịu nhẹ một màu cam mỗi khi thành phố lên đèn. Từ khung cửa sổ nơi gác nhỏ trầm mặc màu thời gian ấy, thường vang lên những khúc nhạc dịu buồn. Như trong đêm nay, là bản Romance âu yếm ...
Romance chỉ là một khúc nhạc du dương.
Nếu cứ ngồi mãi nơi đây, khung cửa sổ áp mái, để thả hồn nghe điệp khúc này, tâm trí sẽ không biết mệt mỏi. Từng đêm từng đêm, những bản nhạc du dương nuôi một tâm hồn, một tấm lòng biết yêu thương và sẻ chia cứ thế lớn lên, từng ngày, từng tháng. Có một câu nói đã hằng làm bao trái tim thao thức, rằng :"..Sống ở trên đời cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi ..." Bây giờ, khúc nhạc ấy, nguồn cảm hứng ấy đã thực sự theo gió cuốn bay đi ..
Những lúc về trong ngôi nhà im vắng, mệt mỏi với bao lo nghĩ, đôi khi rất thèm muốn một ai đó tâm tình buồn vui, hay thậm chí cần một bờ vai để khóc, để được an ủi. Tìm đến vòm áp mái, và mong ngóng được lắng nghe Romance như thói quen rất bình thường. Và chẳng hiểu vì vô tình hay cùng một gu thưởng thức, từ cái gác nhỏ đối diện lại vang lên khúc nhạc buồn da diết ấy. Romance sống trong thân thể như dòng máu ẩn, chỉ khi biết mình đã đuối sức mới thầm tí tách nhỏ xuống cùng những giọt nước mằn mặn trên bờ môi. Nếu lắng đọng trong không gian tình khúc bất hủ này, thế giới chỉ có một màu hồng ấm áp. Đơn giản là nhiều khi đôi tai đã mệt mỏi vì lắng nghe, thì trái tim sẽ cất lời đồng cảm. Ở hai gác mái này, có những trái tim như thế..
Vẳng xa và nhẹ nhàng, càng những đêm trời đầy sao, gió mơn man da thịt và Romance xoa dịu tâm hồn, con người càng thấy lâng lâng theo âm thanh trong trẻo và có sức cuốn hút lạ kỳ. Romance vẽ lên những bức tranh đẹp nhất mà bất cứ ai trên thế gian đều mơ ước: Về một tình yêu dịu ngọt, về một cuộc sống bình yên, về những cuộc dạo chơi khắp thế gian tươi đẹp, về những đầu nguồn xanh mát hay những dòng thác mộng mơ.. Romace cho con người ta sự lãng mạn và nhiều vị thanh đạm trong cuộc sống. Nơi gác mái nhỏ này, tâm hồn biết đau đớn cũng muốn được hân hoan. Hẳn là, ai đó sẽ khóc đấy, khóc thật lòng và khóc đơn côi. Romance chỉ như người bạn, vỗ về và thật thà lắng nghe.
Đến một hôm tâm hồn rạn nứt, mọi tiếng khóc vỡ òa không khiến nỗi đau vơi bớt xót xa, tiếng Romance chỉ có thể ôm lấy thân thể chịu đựng cay đắng và tủi nhục mà nấc nhẹ lên tiếng đàn tha thiết. Từ gác nhỏ bên ấy, sự hiện diện của con người lần đầu tiên gặp gỡ, đã trôi tan cảm giác hẫng hụt và muộn phiền. Con người ấy không thể là thực, bởi vì người thực thì sẽ không mỉm cười, người thực không thể khóc cùng nỗi đau, và người thực không xuất hiện đúng lúc. Như cảm giác khát khao về người ấy, ai đó đứng bên kia khung cửa sổ áp mái đối diện cũng không thể là thực. Ai cũng biết ước mơ chỉ là ước mơ, nên phải biết chấp nhận sự thực dù hiển hiện trước mắt. Con người ấy không là thực. Bởi người ấy đứng khá xa tầm với, bao giờ chẳng vậy, điều mình muốn đôi khi đứng ngoài sự lưa chọn. Romance không thể đem ước mơ trở thành hiện thực, nhưng để cho người ta nhìn thấy mà tiếp tục khát khao, tiếp tục sống bản lĩnh ..
Ôi giá mà Romance là thực.
Bài viết sưu tầm