Phủi bụi đi, rồi cố thêm lần nữa!
hoahoctro.vn - Trey giúp tôi nhìn thấy điều quý giá hơn bất kỳ chiếc huy chương nào. Đó là "phủi bụi đi và cố thêm lần nữa".
Trey hơn tôi 10 tuổi. Thế nhưng khi tôi lên 6, cậu ấy lại học cùng lớp 1 với tôi, một gã khổng lồ vụng về ngồi trên chiếc ghế gỗ bé tẹo. Nhưng chúng tôi trở thành bạn thân ngay khi Trey bẻ đôi cái bánh quy và với một nụ cười láu lỉnh, cậu ấy đưa cho tôi nửa... bé hơn.
Tôi coi Trey là một người bạn đặc biệt. Cậu ấy thần kinh chậm phát triển cũng chẳng sao, vì đối với tôi lúc ấy, Trey là một "người lớn" luôn hiểu được tôi.
Nhưng rồi tôi bắt đầu vượt Trey về mọi mặt. Tôi trưởng thành còn Trey chỉ lớn lên.
Một ngày Chủ Nhật vào năm tôi học lớp 12, mẹ Trey hỏi tôi có đồng ý làm "người bạn đặc biệt" của Trey vào mỗi ngày Thứ bảy không, bác ấy sẽ trả tiền. Giá tôi có thể nói rằng tôi làm điều đó hoàn toàn vì một tình bạn cao thượng, nhưng thực tế là tôi nhận việc chỉ vì tôi cần tiền. Tôi đưa Trey tới thư viện, tới cửa hàng bán vật nuôi, hoặc đi dạo trong công viên. Túm lại là tôi giúp cậu ấy hoà nhập với xã hội.
Điều làm tôi ngượng nhất khi đi với Trey là cậu ấy rất thích... bắt tay mọi người. Cậu ấy có thể nhảy bổ đến bất kỳ người đi đường nào, giơ bàn tay to lớn ra bắt. Tôi nói nghiêm khắc:
- Không ai thích như thế đâu!
- Thôi vậy! - Trey đáp, mặt tỉnh bơ.
Trey tập đi xe đạp, ngã như đập đất. Mỗi lần cậu ấy ngã, vừa thở dài chán nản, tôi vừa nói to:
- Cậu phủi bụi đi, rồi cố thêm lần nữa!
Lúc đó, tôi cảm thấy mình đúng là người thông minh, gì cũng biết. Mà không biết rằng chuyện đó sắp thay đổi.
***
Hồi đó, tôi là vận động viên chạy trong đội điền kinh của trường. Trong một lần va chạm tôi bị gãy xương, phải phẫu thuật.
Tỉnh dậy lơ mơ khi thuốc mê bớt tác dụng, tôi thấy bố mẹ tôi và Trey đứng cạnh giường.
- Xin chào! - Trey nhe răng cười và chạm nhẹ vào má tôi.
- Chào Trey! - Tôi thì thào yếu ớt.
- Cậu phủi bụi đi, rồi cố thêm lần nữa! - Trey nói, lặp lại điều mà cậu ấy thường xuyên nghe.
Khi tôi ra viện, các bác sĩ nói rằng có thể tôi sẽ không bao giờ chạy được nữa, đối với tôi đó mới là tin xấu nhất.
Trong 8 tuần, tôi chỉ loanh quanh trong nhà. Trey sốt ruột kinh khủng. Cậu ấy muốn tới thư viện để... đếm sách, muốn tới công viên chơi xích đu. Mà tôi thì không thể...
Tôi luôn dằn vặt tự hỏi liệu mình có thể chạy được nữa không? Tôi cố tập từng động tác nhẹ trên chiếc xe đạp tại chỗ. Trey cười vang, nói to:"Thế này thì không cần phủi bụi!". Cuộc sống rất đơn giản với Trey và quá phức tạp với tôi.
Cuối cùng tôi cũng rời được cây nạng. Trey tập chạy cùng tôi, thỉnh thoảng lại tự vấp phải chân mình và ngã lăn quay.
- Mình phủi bụi đi, rồi cố thêm lần nữa! - Trey tự nói khi đứng dậy. Không bao giờ mất tự tin. Không bao giờ bỏ cuộc. Đó là Trey và đó cũng là tôi.
Sau vài tháng, tôi đăng ký tham gia cuộc thi chạy 300m của trường. Và dù tôi là người cuối cùng chạm đích, Trey vẫn là người chạy tới đầu tiên và nồng nhiệt đòi... bắt tay tôi! Và cảm thấy hạnh phúc hơn hết thảy mọi người, tôi nắm lấy bàn tay của Trey. Tôi đã chạm đích, và điều đó thật tuyệt diệu. Trey giúp tôi nhìn thấy điều quý giá hơn bất kỳ chiếc huy chương nào. Đó là "phủi bụi đi và cố thêm lần nữa".

Thục Hân (dịch)