Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Cơ Sở
LỚP 9
Ngữ văn 9
Bài thơ về tiểu đội xe không kính - Phạm Tiến Duật
Phân tích tác phẩm Bài thơ về tiểu đội xe không kính
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Butchi" data-source="post: 115311" data-attributes="member: 7"><p><span style="font-family: 'arial'"><strong>Phân tích <em>Bài thơ về tiểu đội xe không kính</em> của Phạm Tiến Duật.</strong></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><strong><em></em></strong></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><strong><em>Bài làm</em></strong></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><strong><em></em></strong></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Phạm Tiến Duật là một trong những nhà thơ tiêu biểu của thế hệ nhà thơ trẻ những năm tháng chống Mỹ. Bản thân là anh bộ Trường Sơn nên tác giả cảm và hiểu rất rõ tâm tình của người lính nhất là người chiến sĩ vận tải dọc đường Trường Sơn chở vũ khí, quân trang từ hậu phương lớn ra tiền tuyến lớn. Cùng với lứa thanh niên hăng hái:</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"> <em>Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em> Mà lòng phơi phới dậy tương lai</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em></em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Phạm Tiến Duật mang niềm vui hăm hở của tuổi trẻ ra chiến trường. Nhà thơ đã tạo cho mình một giọng điệu thơ rất lính: Khỏe khoắn, tự nhiên tràn trề sức sống, rất tinh nghịch tươi vui mà giàu suy tưởng. “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” là tác phẩm tiêu biểu nhất của giọng thơ ấy, của hồn thơ ấy.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Bài thơ đã sáng tạo một hình ảnh độc đáo: Những chiếc xe không kính, qua đó làm nổi bật hình ảnh những người lái xe ở chiến trường Trường Sơn hiên ngang dũng cảm, trẻ trung, sôi nổi . Ta không rõ nhà thơ đã từng bao nhiêu lần trực tiếp cầm lái, hay ngồi trong ca bin bên cạnh người lái mà ngôn ngữ, nhạc điệu cảm hững và suy nghĩ trong bài là hết sức chân thực và sống động. Mở đầu bài thơ là lời kể, lời giới thiệu đoàn xe:</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"> <em>Không có kính không phải vì xe không có kính</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em> Bom giật bom rung kính vỡ đi rồi.</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em></em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Lời thơ như câu văn xuôi, ngôn ngữ mộc mạc, nhịp điệu khoan thai mà gợi tả rõ nét. Cứ y như một đoàn xe đang lừng lững tiến lại. Một hình ảnh thơ thật lạ, thật độc đáo hiện ran gay trong phần mở đầu của bài: “Những chiếc xe không kính”. Xưa nay, những hình ảnh xe cộ nếu đưa vào thơ thì thường là đã được “mĩ lệ hóa”, “lãng mạn hóa” đi rồi và thường mang ý nghĩa tượng trưng hơn là tả thực thí dụ như bài “Tiếng hát con tàu” của Chế Lan Viên, chiếc xe trong bài “Bài ca lái xe đêm” của Tố Hữu. Ngược lại Phạm Tiến Duật thì đưa vào thơ của mình hình ảnh những chiếc xe trần trụi, bị phá hủy gần như là phế thải và tác giả giải thích nguyên nhân cũng rất thực “bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi”.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Từ cách giới thiệu chiếc xe đến cách giải thích nguyên nhân xe không có kính đều rất chân thật, rất tự nhiên, giọng điệu pha chút ngang tàng trong đó càng gây ra sự chú ý về vẻ khác lạ của nó. </span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Không chỉ có thế , bom đạn chiến tranh còn làm cho những chiếc xe ấy biến dạng thêm, trần trụi hơn nữa ‘không có kính, rồi xe không có đèn – không có mui xe, thùng xe có nước’ – Dường như những chiếc xe ấy không còn là xe nữa. Hình ảnh kì lạ ấy giúp ta hiểu được rằng chiến tranh lúc ấy thật khốc liệt, sắt thép còn như thế huống gì là con người! phải là con người có hồn thơ nhạy cảm với nét ngang tàng và tinh nghịch, thích cái lạ như Phạm Tiến Duật mới nhận ra được và đưa nó thành hình tượng thơ độc đáo của thời chiến tranh chống Mỹ. Những chiếc xe kì lạ “không có kính chắn gió mà thật anh hùng’.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Hình ảnh những chiếc xe không kính ấy, đã làm nổi bật hình ảnh những người chiến sĩ lái xe. Bởi trên những chiếc xe ấy người chiến sĩ vẫn vững vàng tay lái. Vừa nhấn ga cho xe lăn bánh ra trận, các anh vừa kể chuyện về mình, về đồng đội:</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"> <em>Ung dung buồng lái ta ngồi</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em> Nhìn đất nhìn trời nhìn thẳng</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em> Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em> Thấy sao trời và đột ngột cánh chim</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em> Như sa như ùa vào buồng lái…</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em></em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Đó là những câu thơ tả thực, sự thực chính xác đến từng chi tiết. Không có kính chắn gió, bảo hiểm, xe lại chạy nhanh, nên người lái phải đối mặt với biết bao khó khăn nguy hiểm. Nào là “gió vào xoa mắt đắng”, nào là “con đường chạy thẳng vào tim”, rồi sao trên trời, rồi chim dưới đất đột ngột, bất ngờ như sa, như ùa – rơi rụng, va đập, quăng ném…vào buồng lái, vào mặt mũi, thân mình. Dường như chính nhà thơ cũng đang cầm lái hay ngồi trong buồng lái của những chiếc xe không kính nên câu chữ mới sinh động, cụ thể đầy ấn tượng căng thẳng, đầy thử thách. Song người chiến sĩ không run sợ, không hoảng hốt. Trái lại tư thế các anh vẫn hiên ngang, tinh thần các anh vẫn vững vàng. Các anh vẫn “Ung dung buồng lái ta ngồi- Nhìn đất trời nhìn thẳng”. Hai câu thơ có nhịp thật cân đối diễn tả được sự tự tin của người lái. Vậy đấy, hai khổ thơ mở đầu tả thực những khó khăn, gian khổ mà người chiến sĩ lái xe phải trải qua. Nhưng trước khó khăn ấy, các anh vẫn bình tĩnh, tự tin vượt qua tất cả. Lời thơ nhẹ nhõm, trôi chảy như những chiếc xe vun vút bươn trải trên đường. Có chỗ nhịp nhàng, trong sáng như văng vẳng tiếng hát, vút cao, vui vẻ.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Vẫn cái âm điệu nhẹ nhàng, trong sáng ấy, hai khổ thơ tiếp theo lại biểu hiện rõ nét hơn tâm tư tình cảm của người chiến sĩ.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"> <em>Không có kính, ừ thì có bụi,</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em> Bụi phun tóc trắng như người già.</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em> ….</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em> Chưa cần thay lái, trăm cây số nữa</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em> Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi.</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Lái những chiếc xe không kính người chiến sĩ phải đương đầu với bao trở ngại trên đường đi tới. Đó là bụi đường phun trắng, là mưa tuôn, mưa xối. Trước những thử thách ấy, các anh lại càng bình tĩnh dũng cảm hơn “Không có kính ừ thì … chưa cần…”. Cấu trúc câu được lặp lại đã toát lên một thái độ cứng cỏi, ngang tàng bất chấp mọi khó khăn. Các anh đã xem đây như là sự thử thách mới để thử sức mình. Ta đã thấy trong gian nan lại có tiếng cười đùa vui vẻ, cái lạc quan phớt đời, cái tếu táo của người lính, dường như các anh không biết hiểm nguy là gì vẫn cứ hiên ngang tiến bước. Đoạn thơ như khúc nhạc vui sôi nổi của tuổi mười tám, đôi mươi. Nhạc vui hòa cùng những hình ảnh hóm hỉnh “ phì phèo châm điếu thuốc”, “mặt lấm cười ha ha” làm cho lời thơ thêm rộn rã.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Hơn thế các anh lại sống với nhau rất tình nghĩa yêu thương gắn bó lạc quan yêu đời. Bởi không phải chỉ có môt chiếc xe không kính mà là cả tiểu đội xe từ trong bom rơi hợp cùng nhau. Khi hành quân, các anh động viên, chào hỏi nhau trong cảnh ngộ độc đáo “bắt tay qua cửa kính vỡ”, ăn uống chung bát đũa như trong một gia đình. Rồi các anh lại cùng nhau lên đường ‘lại đi, lại đi trời xanh thêm’. Câu thơ bay bay, phơi phới thật lãng mạn, thật mộng mơ.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Bài thơ kết thúc với hình ảnh thật đẹp:</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"> <em>Không có kính, rồi xe không có đèn.</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em> Không có mui xe, thùng xe có xước</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em> Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước:</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em> Chỉ cần trong xe có một trái tim.</em></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"> </span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Ở đây tác giả nêu lên sự đối lập giữa hai phương diện vật chất và tinh thần, vẻ bên ngoài và bên trong chiếc xe. Chiếc xe bị bom đạn Mỹ làm cho biến dạng đến trơ trụi : Không có kính, không đèn, không mui…nhưng điều kì lạ là chiếc xe trần trụi ấy vẫn chạy và tác giả lý giải bất ngờ mà rất chí lí : “Chỉ cần trong xe có một trái tim”. Phải chăng chính trái tim con người đã cầm lái? Tình yêu Tổ quốc tình thương đồng bào, đồng chí ở Miền Nam đã khích lệ động viên người chiến sĩ vận tải vượt khó khăn gian khổ, luôn lạc quan, bình tĩnh nắm chắc “vô lăng”, nhìn thật đúng hướng để đưa đoàn xe khẩn trương tới đích? Ngữ điệu của câu thơ “chỉ cần … một trái tim” thật nhẹ nhõm, song khả năng khắc họa hình tượng nhân vật và khơi gợi suy luận triết lí thật sâu đắm, trìu tượng. Đằng sau những ý nghĩa ấy câu thơ còn muốn hướng người đọc về một chân lí của thời đại chúng ta: Sức mạnh quyết định chiến thắng không phải là vũ khí, là công cụ mà là con người – Con người mang trái tim nồng nàn yêu thương, ý chí kiên cường, dũng cảm, niềm lạc quan và một niềm tin vững chắc. Câu thơ cuối cùng này là câu thơ hay nhất trong bài. Nó là “nhãn tụ” , là con mắt của cả bài thơ, bật sáng chủ đề, tỏa sáng vẻ đẹp của hình tượng nhân vật trong thơ.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"> </span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Đọc bài thơ ta dễ dàng nhận rõ cái chất giọng rất trẻ, rất lính của nhà thơ. Cái nghịch nghợm ngang tàng , cái tếu táo ấy là những cái rất riêng trong thơ của Phạm Tiến Duật. Từ sự giản dị của ngôn từ, sự linh hoạt của nhạc điệu, sự sáng tạo bất ngờ của hình ảnh, chi tiết…đã tạo nên chất thơ trong bài. Và chính từ thực tế cuộc sống chiến đấu, từ niềm vui sống của con người thời đại đã giúp cho nhà thơ xây dựng nên hình tượng thơ độc đáo để lại dấu ấn mạnh mẽ trong lòng người đọc, ta như bị cuốn hút trong những lời thơ thật mạnh mẽ, vui tươi của tác giả.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"> </span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Tóm lại, đây là một bài thơ độc đáo tiêu biểu cho giọng thơ trẻ thời chống Mỹ,. Bài thơ đi vào lòng người với những cảm xúc đầy tự hào về anh chiến sĩ Trường Sơn năm xưa: Kiên cường dũng cảm, hiên ngang bất chấp mọi gian khổ chiến đầu vì lý tưởng “độc lập tự do”. Lịch sử đã sang trang mới nhưng có lẽ hình ảnh những chiếc xe không kính cùng anh chiến sĩ lái xe vẫn sống mãi trong lòng bao thế hệ mai sau.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><em><strong>Theo 100 bài văn hay lớp 9*</strong></em></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Butchi, post: 115311, member: 7"] [FONT=arial][B]Phân tích [I]Bài thơ về tiểu đội xe không kính[/I] của Phạm Tiến Duật.[/B] [B][I] Bài làm [/I][/B] Phạm Tiến Duật là một trong những nhà thơ tiêu biểu của thế hệ nhà thơ trẻ những năm tháng chống Mỹ. Bản thân là anh bộ Trường Sơn nên tác giả cảm và hiểu rất rõ tâm tình của người lính nhất là người chiến sĩ vận tải dọc đường Trường Sơn chở vũ khí, quân trang từ hậu phương lớn ra tiền tuyến lớn. Cùng với lứa thanh niên hăng hái: [I]Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước[/I] [I] Mà lòng phơi phới dậy tương lai [/I] Phạm Tiến Duật mang niềm vui hăm hở của tuổi trẻ ra chiến trường. Nhà thơ đã tạo cho mình một giọng điệu thơ rất lính: Khỏe khoắn, tự nhiên tràn trề sức sống, rất tinh nghịch tươi vui mà giàu suy tưởng. “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” là tác phẩm tiêu biểu nhất của giọng thơ ấy, của hồn thơ ấy. Bài thơ đã sáng tạo một hình ảnh độc đáo: Những chiếc xe không kính, qua đó làm nổi bật hình ảnh những người lái xe ở chiến trường Trường Sơn hiên ngang dũng cảm, trẻ trung, sôi nổi . Ta không rõ nhà thơ đã từng bao nhiêu lần trực tiếp cầm lái, hay ngồi trong ca bin bên cạnh người lái mà ngôn ngữ, nhạc điệu cảm hững và suy nghĩ trong bài là hết sức chân thực và sống động. Mở đầu bài thơ là lời kể, lời giới thiệu đoàn xe: [I]Không có kính không phải vì xe không có kính[/I] [I] Bom giật bom rung kính vỡ đi rồi. [/I] Lời thơ như câu văn xuôi, ngôn ngữ mộc mạc, nhịp điệu khoan thai mà gợi tả rõ nét. Cứ y như một đoàn xe đang lừng lững tiến lại. Một hình ảnh thơ thật lạ, thật độc đáo hiện ran gay trong phần mở đầu của bài: “Những chiếc xe không kính”. Xưa nay, những hình ảnh xe cộ nếu đưa vào thơ thì thường là đã được “mĩ lệ hóa”, “lãng mạn hóa” đi rồi và thường mang ý nghĩa tượng trưng hơn là tả thực thí dụ như bài “Tiếng hát con tàu” của Chế Lan Viên, chiếc xe trong bài “Bài ca lái xe đêm” của Tố Hữu. Ngược lại Phạm Tiến Duật thì đưa vào thơ của mình hình ảnh những chiếc xe trần trụi, bị phá hủy gần như là phế thải và tác giả giải thích nguyên nhân cũng rất thực “bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi”. Từ cách giới thiệu chiếc xe đến cách giải thích nguyên nhân xe không có kính đều rất chân thật, rất tự nhiên, giọng điệu pha chút ngang tàng trong đó càng gây ra sự chú ý về vẻ khác lạ của nó. Không chỉ có thế , bom đạn chiến tranh còn làm cho những chiếc xe ấy biến dạng thêm, trần trụi hơn nữa ‘không có kính, rồi xe không có đèn – không có mui xe, thùng xe có nước’ – Dường như những chiếc xe ấy không còn là xe nữa. Hình ảnh kì lạ ấy giúp ta hiểu được rằng chiến tranh lúc ấy thật khốc liệt, sắt thép còn như thế huống gì là con người! phải là con người có hồn thơ nhạy cảm với nét ngang tàng và tinh nghịch, thích cái lạ như Phạm Tiến Duật mới nhận ra được và đưa nó thành hình tượng thơ độc đáo của thời chiến tranh chống Mỹ. Những chiếc xe kì lạ “không có kính chắn gió mà thật anh hùng’. Hình ảnh những chiếc xe không kính ấy, đã làm nổi bật hình ảnh những người chiến sĩ lái xe. Bởi trên những chiếc xe ấy người chiến sĩ vẫn vững vàng tay lái. Vừa nhấn ga cho xe lăn bánh ra trận, các anh vừa kể chuyện về mình, về đồng đội: [I]Ung dung buồng lái ta ngồi[/I] [I] Nhìn đất nhìn trời nhìn thẳng[/I] [I] Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng[/I] [I] Thấy sao trời và đột ngột cánh chim[/I] [I] Như sa như ùa vào buồng lái… [/I] Đó là những câu thơ tả thực, sự thực chính xác đến từng chi tiết. Không có kính chắn gió, bảo hiểm, xe lại chạy nhanh, nên người lái phải đối mặt với biết bao khó khăn nguy hiểm. Nào là “gió vào xoa mắt đắng”, nào là “con đường chạy thẳng vào tim”, rồi sao trên trời, rồi chim dưới đất đột ngột, bất ngờ như sa, như ùa – rơi rụng, va đập, quăng ném…vào buồng lái, vào mặt mũi, thân mình. Dường như chính nhà thơ cũng đang cầm lái hay ngồi trong buồng lái của những chiếc xe không kính nên câu chữ mới sinh động, cụ thể đầy ấn tượng căng thẳng, đầy thử thách. Song người chiến sĩ không run sợ, không hoảng hốt. Trái lại tư thế các anh vẫn hiên ngang, tinh thần các anh vẫn vững vàng. Các anh vẫn “Ung dung buồng lái ta ngồi- Nhìn đất trời nhìn thẳng”. Hai câu thơ có nhịp thật cân đối diễn tả được sự tự tin của người lái. Vậy đấy, hai khổ thơ mở đầu tả thực những khó khăn, gian khổ mà người chiến sĩ lái xe phải trải qua. Nhưng trước khó khăn ấy, các anh vẫn bình tĩnh, tự tin vượt qua tất cả. Lời thơ nhẹ nhõm, trôi chảy như những chiếc xe vun vút bươn trải trên đường. Có chỗ nhịp nhàng, trong sáng như văng vẳng tiếng hát, vút cao, vui vẻ. Vẫn cái âm điệu nhẹ nhàng, trong sáng ấy, hai khổ thơ tiếp theo lại biểu hiện rõ nét hơn tâm tư tình cảm của người chiến sĩ. [I]Không có kính, ừ thì có bụi,[/I] [I] Bụi phun tóc trắng như người già.[/I] [I] ….[/I] [I] Chưa cần thay lái, trăm cây số nữa[/I] [I] Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi.[/I] Lái những chiếc xe không kính người chiến sĩ phải đương đầu với bao trở ngại trên đường đi tới. Đó là bụi đường phun trắng, là mưa tuôn, mưa xối. Trước những thử thách ấy, các anh lại càng bình tĩnh dũng cảm hơn “Không có kính ừ thì … chưa cần…”. Cấu trúc câu được lặp lại đã toát lên một thái độ cứng cỏi, ngang tàng bất chấp mọi khó khăn. Các anh đã xem đây như là sự thử thách mới để thử sức mình. Ta đã thấy trong gian nan lại có tiếng cười đùa vui vẻ, cái lạc quan phớt đời, cái tếu táo của người lính, dường như các anh không biết hiểm nguy là gì vẫn cứ hiên ngang tiến bước. Đoạn thơ như khúc nhạc vui sôi nổi của tuổi mười tám, đôi mươi. Nhạc vui hòa cùng những hình ảnh hóm hỉnh “ phì phèo châm điếu thuốc”, “mặt lấm cười ha ha” làm cho lời thơ thêm rộn rã. Hơn thế các anh lại sống với nhau rất tình nghĩa yêu thương gắn bó lạc quan yêu đời. Bởi không phải chỉ có môt chiếc xe không kính mà là cả tiểu đội xe từ trong bom rơi hợp cùng nhau. Khi hành quân, các anh động viên, chào hỏi nhau trong cảnh ngộ độc đáo “bắt tay qua cửa kính vỡ”, ăn uống chung bát đũa như trong một gia đình. Rồi các anh lại cùng nhau lên đường ‘lại đi, lại đi trời xanh thêm’. Câu thơ bay bay, phơi phới thật lãng mạn, thật mộng mơ. Bài thơ kết thúc với hình ảnh thật đẹp: [I]Không có kính, rồi xe không có đèn.[/I] [I] Không có mui xe, thùng xe có xước[/I] [I] Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước:[/I] [I] Chỉ cần trong xe có một trái tim.[/I] Ở đây tác giả nêu lên sự đối lập giữa hai phương diện vật chất và tinh thần, vẻ bên ngoài và bên trong chiếc xe. Chiếc xe bị bom đạn Mỹ làm cho biến dạng đến trơ trụi : Không có kính, không đèn, không mui…nhưng điều kì lạ là chiếc xe trần trụi ấy vẫn chạy và tác giả lý giải bất ngờ mà rất chí lí : “Chỉ cần trong xe có một trái tim”. Phải chăng chính trái tim con người đã cầm lái? Tình yêu Tổ quốc tình thương đồng bào, đồng chí ở Miền Nam đã khích lệ động viên người chiến sĩ vận tải vượt khó khăn gian khổ, luôn lạc quan, bình tĩnh nắm chắc “vô lăng”, nhìn thật đúng hướng để đưa đoàn xe khẩn trương tới đích? Ngữ điệu của câu thơ “chỉ cần … một trái tim” thật nhẹ nhõm, song khả năng khắc họa hình tượng nhân vật và khơi gợi suy luận triết lí thật sâu đắm, trìu tượng. Đằng sau những ý nghĩa ấy câu thơ còn muốn hướng người đọc về một chân lí của thời đại chúng ta: Sức mạnh quyết định chiến thắng không phải là vũ khí, là công cụ mà là con người – Con người mang trái tim nồng nàn yêu thương, ý chí kiên cường, dũng cảm, niềm lạc quan và một niềm tin vững chắc. Câu thơ cuối cùng này là câu thơ hay nhất trong bài. Nó là “nhãn tụ” , là con mắt của cả bài thơ, bật sáng chủ đề, tỏa sáng vẻ đẹp của hình tượng nhân vật trong thơ. Đọc bài thơ ta dễ dàng nhận rõ cái chất giọng rất trẻ, rất lính của nhà thơ. Cái nghịch nghợm ngang tàng , cái tếu táo ấy là những cái rất riêng trong thơ của Phạm Tiến Duật. Từ sự giản dị của ngôn từ, sự linh hoạt của nhạc điệu, sự sáng tạo bất ngờ của hình ảnh, chi tiết…đã tạo nên chất thơ trong bài. Và chính từ thực tế cuộc sống chiến đấu, từ niềm vui sống của con người thời đại đã giúp cho nhà thơ xây dựng nên hình tượng thơ độc đáo để lại dấu ấn mạnh mẽ trong lòng người đọc, ta như bị cuốn hút trong những lời thơ thật mạnh mẽ, vui tươi của tác giả. Tóm lại, đây là một bài thơ độc đáo tiêu biểu cho giọng thơ trẻ thời chống Mỹ,. Bài thơ đi vào lòng người với những cảm xúc đầy tự hào về anh chiến sĩ Trường Sơn năm xưa: Kiên cường dũng cảm, hiên ngang bất chấp mọi gian khổ chiến đầu vì lý tưởng “độc lập tự do”. Lịch sử đã sang trang mới nhưng có lẽ hình ảnh những chiếc xe không kính cùng anh chiến sĩ lái xe vẫn sống mãi trong lòng bao thế hệ mai sau. [I][B]Theo 100 bài văn hay lớp 9*[/B][/I][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Cơ Sở
LỚP 9
Ngữ văn 9
Bài thơ về tiểu đội xe không kính - Phạm Tiến Duật
Phân tích tác phẩm Bài thơ về tiểu đội xe không kính
Top