Con nhớ bố, nhớ nụ cười và ánh mắt yêu thương của bố, bố có biết không? Bố đã mãi mãi rời xa con hơn nửa năm rồi, nhưng con không có cách nào quên đi sự đau khổ từ khi bố ra đi. Biết bao đêm con nằm mơ thấy bố, mỗi chủ nhật bố biết chắc con sẽ về nhà nên thường đứng ở trước cổng làng chờ con, nhìn thấy con trở về bố rất vui, bố nói: “Mẹ nấu cơm rồi, đang đợi con đó!”
Từ lúc bị bệnh, bố không muốn vào viện dù chỉ một ngày. Chính vào mùa xuân năm nay, bố bắt đầu bị bệnh, chỉ bị cảm lạnh thông thường nhưng bố bắt đầu ho rất dữ dội. Cả nhà quyết định đưa bố vào bệnh viện huyện, nhưng bố không đồng ý, bố nói chúng con còn có công việc phải làm, nằm viện sẽ tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc. Nhưng chúng con vẫn muốn đưa bố vào viện điều trị, bố chỉ nằm viện có vài hôm và rồi mãi mãi rời xa chúng con. Con không thể nào quên tình yêu thương và sự dạy dỗ ân cần mà bố dành cho chúng con, nhớ ngày bố nhập viện, chúng con đưa bố đi dạo, bố chỉ nhìn xung quanh không nói gì. Bất luận chúng con có hỏi gì bố cũng đều im lặng. Bố ơi, có phải bố biết mình mắc bệnh nặng nên chỉ im lặng mà ghi nhớ mọi thứ? Nhưng tại sao bố không nói cho con biết để con một lần nữa được ôm lấy bố, cho con lần cuối được rửa chân cho bố giống như lúc con còn nhỏ bố vẫn thường chăm sóc con.
Bố đi rồi, trước lúc bố mất, con không biết vì sao, như thể ở đâu đó có người đang bảo con, bảo con một lân nữa hãy gọi tên bố. Bố ơi, con rất sợ, con sợ ngày mai sẽ không được gặp bố nữa, nên con không dám gọi. Bố nói: “Bố sống đến ngày hôm nay có thể nhìn thấy bốn anh chị em các con thành tài là bố đã mãn nguyện rồi”, nói xong bố nói trong người mệt mỏi muốn được nghỉ ngơi một chút. Nhưng chẳng thể ngờ rằng bố sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Mặc cho chúng con có đau khổ như thế nào bố cũng không mở mắt ra nhìn chúng con thêm một lần nữa. Con ngồi bên bố, hôn lên gò má đã mang bao vất vả của bố, gọi bố lần này đến lần khác,nhưng bố vẫn không hề trả lời con.
Bố ơi, bố đi rồi, nét mặt bình thản của bố phải chăng muốn nói với chúng con ở trên thiên đường bố sống rất tốt. Nhưng bố có biết không? Một số chuyện trong quá khứ sẽ trở nên mơ hồ, mờ nhạt, nhưng sự ra đi của bố trong ký ức của con lại trở nên rõ nét, nó như bao trùm lấy con, làm con đau đớn tới mức không thể thở được. Con mơ thấy ngôi nhà cũ và cây sung sum suê ở sau nhà, con nhẹ nhàng leo lên cây hái những trái sung đã chín thẫm. Nhưng khi với tay cánh tay bé nhỏ ra hái mới phát hiện ra mình đã leo lên quá cao và không dám xuống nữa, ở trên cây con hốt hoảng và gọi to: “Bố ơi, bố ơi”….. Tỉnh dậy, không ngủ tiếp được con liền lay vợ con dậy, kể cho cô ấy nghe những câu chuyện của bố và con, thường thì chuyện chưa kể hết nhưng nước mắt con đã tuôn trào…..
Bố ơi, ở trên thiên đường bố sống có tốt không? Bố có biết được những tâm tư của con hàng đêm không ngủ được khi nhớ đến bố? Nhớ lúc con còn nhỏ, bố từ đơn vị mang theo rất nhiều đồ ăn ngon cho con. Lúc bố hết phép phải trở về đơn vị con đã ôm chặt chân bố không cho bố đi, bố nói: “Tiểu Tam, con hãy học hành chăm chỉ, nếu như con học giỏi thì bố sẽ mau chóng trở về”. Sau đó con đã cố gắng học tập, nhưng bố vẫn không trở về. Con không trách bố, bởi vì con luôn không đạt được điểm cao. Bây giờ bố ra đi mãi mãi không trở lại bên cạnh con có phải bởi vì trong cuộc sống cũng trong công việc con vẫn chưa thành công? Nhưng bố ơi, từ trước đến nay con vẫn luôn cố gắng. Con biết bố sẽ tha thứ cho con, có phải vậy không? Bởi vì bố mãi mãi là người yêu thương và hiểu con nhất. Cũng giống như lúc bé con thi được 99 điểm, bố nói: 99 điểm thì tốt, 100 điểm không tốt, vì sự hoàn hảo không tồn tại, phải có những thiếu sót và tiếc nuối thì mới là cuộc sống trọn vẹn.
Bố ơi, trên thiên đường có lạnh không bố? Bây giờ trời đã vào thu, những cơn gió thu làm rơi những chiếc lá còn sót lại trên cành. Giờ này hàng năm bố thường điện thoại cho con nói sức khỏe con không tốt đừng quên mặc thêm áo ấm. Nhưng mùa thu năm nay sao đến sớm, sao lại lạnh lẽo đến vậy, và từ mùa thu này con sẽ mãi không còn được nghe những lời dặn dò ân cần của bố nữa.
Đêm nay, dưới ánh trăng và bầu trời đầy sao, con đứng bên cửa sổ, ngước nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời nhưng không tìm thấy bố. Gió thu hiu hắt như nói hộ những tâm tư của con. Con hi vọng những tâm tư của con có thể truyền lên đến thiên đường để bố nghe thấy, sau đó cho bố bước vào trong giấc mơ của con, giống như lúc con còn nhỏ bố dang rộng đôi tay ôm con con vào lòng……
Từ lúc bị bệnh, bố không muốn vào viện dù chỉ một ngày. Chính vào mùa xuân năm nay, bố bắt đầu bị bệnh, chỉ bị cảm lạnh thông thường nhưng bố bắt đầu ho rất dữ dội. Cả nhà quyết định đưa bố vào bệnh viện huyện, nhưng bố không đồng ý, bố nói chúng con còn có công việc phải làm, nằm viện sẽ tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc. Nhưng chúng con vẫn muốn đưa bố vào viện điều trị, bố chỉ nằm viện có vài hôm và rồi mãi mãi rời xa chúng con. Con không thể nào quên tình yêu thương và sự dạy dỗ ân cần mà bố dành cho chúng con, nhớ ngày bố nhập viện, chúng con đưa bố đi dạo, bố chỉ nhìn xung quanh không nói gì. Bất luận chúng con có hỏi gì bố cũng đều im lặng. Bố ơi, có phải bố biết mình mắc bệnh nặng nên chỉ im lặng mà ghi nhớ mọi thứ? Nhưng tại sao bố không nói cho con biết để con một lần nữa được ôm lấy bố, cho con lần cuối được rửa chân cho bố giống như lúc con còn nhỏ bố vẫn thường chăm sóc con.
Bố đi rồi, trước lúc bố mất, con không biết vì sao, như thể ở đâu đó có người đang bảo con, bảo con một lân nữa hãy gọi tên bố. Bố ơi, con rất sợ, con sợ ngày mai sẽ không được gặp bố nữa, nên con không dám gọi. Bố nói: “Bố sống đến ngày hôm nay có thể nhìn thấy bốn anh chị em các con thành tài là bố đã mãn nguyện rồi”, nói xong bố nói trong người mệt mỏi muốn được nghỉ ngơi một chút. Nhưng chẳng thể ngờ rằng bố sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Mặc cho chúng con có đau khổ như thế nào bố cũng không mở mắt ra nhìn chúng con thêm một lần nữa. Con ngồi bên bố, hôn lên gò má đã mang bao vất vả của bố, gọi bố lần này đến lần khác,nhưng bố vẫn không hề trả lời con.
Bố ơi, bố đi rồi, nét mặt bình thản của bố phải chăng muốn nói với chúng con ở trên thiên đường bố sống rất tốt. Nhưng bố có biết không? Một số chuyện trong quá khứ sẽ trở nên mơ hồ, mờ nhạt, nhưng sự ra đi của bố trong ký ức của con lại trở nên rõ nét, nó như bao trùm lấy con, làm con đau đớn tới mức không thể thở được. Con mơ thấy ngôi nhà cũ và cây sung sum suê ở sau nhà, con nhẹ nhàng leo lên cây hái những trái sung đã chín thẫm. Nhưng khi với tay cánh tay bé nhỏ ra hái mới phát hiện ra mình đã leo lên quá cao và không dám xuống nữa, ở trên cây con hốt hoảng và gọi to: “Bố ơi, bố ơi”….. Tỉnh dậy, không ngủ tiếp được con liền lay vợ con dậy, kể cho cô ấy nghe những câu chuyện của bố và con, thường thì chuyện chưa kể hết nhưng nước mắt con đã tuôn trào…..
Bố ơi, ở trên thiên đường bố sống có tốt không? Bố có biết được những tâm tư của con hàng đêm không ngủ được khi nhớ đến bố? Nhớ lúc con còn nhỏ, bố từ đơn vị mang theo rất nhiều đồ ăn ngon cho con. Lúc bố hết phép phải trở về đơn vị con đã ôm chặt chân bố không cho bố đi, bố nói: “Tiểu Tam, con hãy học hành chăm chỉ, nếu như con học giỏi thì bố sẽ mau chóng trở về”. Sau đó con đã cố gắng học tập, nhưng bố vẫn không trở về. Con không trách bố, bởi vì con luôn không đạt được điểm cao. Bây giờ bố ra đi mãi mãi không trở lại bên cạnh con có phải bởi vì trong cuộc sống cũng trong công việc con vẫn chưa thành công? Nhưng bố ơi, từ trước đến nay con vẫn luôn cố gắng. Con biết bố sẽ tha thứ cho con, có phải vậy không? Bởi vì bố mãi mãi là người yêu thương và hiểu con nhất. Cũng giống như lúc bé con thi được 99 điểm, bố nói: 99 điểm thì tốt, 100 điểm không tốt, vì sự hoàn hảo không tồn tại, phải có những thiếu sót và tiếc nuối thì mới là cuộc sống trọn vẹn.
Bố ơi, trên thiên đường có lạnh không bố? Bây giờ trời đã vào thu, những cơn gió thu làm rơi những chiếc lá còn sót lại trên cành. Giờ này hàng năm bố thường điện thoại cho con nói sức khỏe con không tốt đừng quên mặc thêm áo ấm. Nhưng mùa thu năm nay sao đến sớm, sao lại lạnh lẽo đến vậy, và từ mùa thu này con sẽ mãi không còn được nghe những lời dặn dò ân cần của bố nữa.
Đêm nay, dưới ánh trăng và bầu trời đầy sao, con đứng bên cửa sổ, ngước nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời nhưng không tìm thấy bố. Gió thu hiu hắt như nói hộ những tâm tư của con. Con hi vọng những tâm tư của con có thể truyền lên đến thiên đường để bố nghe thấy, sau đó cho bố bước vào trong giấc mơ của con, giống như lúc con còn nhỏ bố dang rộng đôi tay ôm con con vào lòng……
DỊCH TỪ WENZHANGWU