Hide Nguyễn
Du mục số
- Xu
- 1,943
Tôi đã gọi họ là "những người đàn bà "đứng vẫy" trên quốc lộ 5" - bởi họ khác với những người bán bánh mì thông thường khác mà tôi đã gặp trong thành phố: Không có một quán nhỏ hay nép mình dưới bóng cây, không bàn ghế và không cần phải đon đả, tất tả chào mời...
Quê tôi nằm giáp ranh với ngoại thành Hà Nội, quãng đường từ nhà tôi vào đến trung tâm Thành phố chỉ dài chừng chưa đầy 30km nên tôi thường có thói quen về thăm nhà vào tầm 11h trưa các ngày thứ Bảy trong tuần - sau khi kết thúc ca làm việc cuối cùng ở công ty. Và lần nào cũng vậy, về ngang qua nơi ấy - đoạn đường từ Cầu Chui (Long Biên, Hà Nội) đổ vòng ra quốc lộ 5 - tôi lại thấy lòng mình chùng xuống và se lại trước những bàn tay thi nhau vẫy gọi của những người đàn bà bán bánh mì rong bên lề đường giữa buổi trưa hè, chênh chao, lênh khênh trong cái nắng đổ lửa như thiêu như đốt...
Tôi đã gọi họ là "những người đàn bà "đứng vẫy" trên quốc lộ 5" - bởi họ khác với những người bán bánh mì thông thường khác mà tôi đã gặp trong thành phố: Không có một quán nhỏ hay nép mình dưới bóng cây, không bàn ghế và không cần phải đon đả, tất tả chào mời...
Dưới cái nắng gay gắt và đỉnh điểm của một trưa hè sầm sập từ trên cao trút xuống, hơi nóng hầm hập của mặt đường nhựa từ dưới bốc lên cùng tiếng động cơ inh ỏi, mùi xăng xe ngột ngạt xung quanh - "những người đàn bà "đứng vẫy" trên quốc lộ 5", với chiếc nón mê sờn rách, bộ quần áo sờn cũ bạc, chiếc khăn bịt mặt ướt đẫm mồ hôi và bàn tay gầy không ngớt vẫy gọi khách qua đường , mời mọc với ánh mắt ám ảnh như cầu khẩn, đầy thiết tha - họ thực sự như đang căng mình lên giữa một trận chiến: chấp nhận hoàn cảnh, kiên nhẫn chịu đựng trong bầu không gian ngột ngạt và khắc nghiệt để "chiến đấu" với nỗi lo cơm áo gạo tiền vẫn thường bộn bề và thường trực trong nhịp sống mỗi ngày của mình. Mà thu nhập được từ những chiếc bánh mì bé nhỏ kia cũng chẳng đáng là bao, có lẽ cũng chỉ đủ cầm cự cho một gia đình nghèo với bốn năm miệng ăn trong ngày không phải chịu đói...
Họ sợ - sợ mình lọt vào ống kính của một tay phóng viên săn ảnh cho một tờ báo nào đó, lên án và phản đối những người bán hang rong bên lề đường như họ... Ảnh Lương Đình Khoa
Tôi đã hình dung về họ bằng hình ảnh của những bức tượng có đôi bàn tay biết cử động - và vì biết cử động nên mặt trời và cuộc đời ra sức nung nóng, vắt kiệt sức lực của họ theo thời gian, để những đôi bàn tay vẫy vẫy như chiếc lá gầy mong manh trong nắng cháy kia cứ chậm dần, chậm dần và một ngày rụng xống, nằm im bất động bên lề đường... Chỉ cơn gió thoảng buông tiếng thở dài, nghẹn ngào đầy xót xa...
Đã đi qua họ cả một đoạn đường dài, nhưng đôi mắt và bàn tay vẫy gọi trong nắng bỏng rát đã thôi thúc tôi vòng xe quay trở lại, giơ máy lên chụp vài tấm hình để chia sẻ với cộng đồng về sự ám ảnh ấy trên trang blog của mình. "Những người đàn bà "đứng vẫy" trên quốc lộ 5" bất giác sợ hãi khom người cúi xuống và nấp vào sau những cột bánh mỳ dựng đứng - như những chú gà con sợ sệt nép vào sau cánh mẹ, trông tội nghiệp đến rùng mình...
Hỏi ra mới biết họ sợ - sợ mình lọt vào ống kính của một tay phóng viên săn ảnh cho một tờ báo nào đó, lên án và phản đối những người bán hang rong bên lề đường như họ - và khi đó công an sẽ vào cuộc, xua đuổi họ khỏi đoạn đường quen thuộc vẫn thường bấu víu dưới sự khắc nghiệt của thời tiết để kiếm miếng cơm manh áo... Dẫu tôi đã lại gần mua bánh, giải thích cho họ là những bức hình kia sẽ dung để minh họa cho bài viết đồng cảm, chia sẻ với những giọt mồ hôi họ đã đổ xuống trên đoạn đường này, và tất cả ai cũng bịt mặt, nên ảnh không nhìn rõ được mặt ai - thì đa phần họ vẫn dành cho tôi ánh mắt chẳng hề thân thiện.
Cũng may có một chị tin vào lời giải thích của tôi, thở dài kể cho tôi nghe những lần bị công an đuổi, ngã dúi dụi, sõng soài trên mặt đường nhựa bỏng rát, mà nghẹn ngào trong từng câu nói:
"Nhiều chị đứng bán hàng ở đây có hoàn cảnh gia đình khó khăn và éo le vô cùng, đa phần nhà nghèo, chồng rượu chè cờ bạc, bản thân lại chẳng được học hành đến nơi đến chốn nên cũng không có kinh nghiệm mà làm công nhân nên đành ra ngã ba đường bán mồ hôi cho đất, bán sự kiên trì và nhẫn nại cho trời để sinh nhai; chứ có ai muốn đứng đây đâu. Thời tiết này ngồi trong nhà còn thấy nóng bức, ngột ngạt khó chịu, huống chi là đứng ngoài đường nhựa, giữa trưa nắng gắt...
Mấy hôm đầu em mới ra đứng bán, chưa thích nghi được nên chịu không nổi, tối về lên cơn sốt cao, nằm bệt cả tuần mới khỏi. Thế mà sau đó lại gan lì ra đứng bán, rồi chả biết mình đồng da sắt thế nào mà lại ngon lành, chịu đựng được mới lạ!"
Tôi cảm ơn những lời chia sẻ ấy, nổ máy và quay xe đi, bỏ lại sau lưng chiếc bóng của "những người đàn bà "đứng vẫy" trên quốc lộ 5" đang dần nhạt nhòa, chênh chao bên vệ đường trong không gian của một trưa hè oi bức, thấy người mình đang nóng ran lên và nghe thấy một điều gì đó đang vụn vỡ, nhoi nhói nơi vùng ngực trái...
Ngày nối ngày vẫn trôi, mùa nối mùa vẫn sang, và những nỗi cơ cực cũng vẫn thay nhau tìm đến, vây bám xung quanh những người đàn bà mà tôi đã gặp trong nhịp sống này; để lòng chợt thấy hổ thẹn vì đôi bàn tay bé nhỏ của mình không đủ sức chia sẻ hết cho họ những yêu thương mà mình có thể...
Tôi đành chọn một lối đi khác về thăm quê, tránh đi qua đoạn đường có "những người đàn bà "đứng vẫy" trên quốc lộ 5" để lòng thôi những ái ngại xót xa...
Nguồn :Tuanvietnam
Quê tôi nằm giáp ranh với ngoại thành Hà Nội, quãng đường từ nhà tôi vào đến trung tâm Thành phố chỉ dài chừng chưa đầy 30km nên tôi thường có thói quen về thăm nhà vào tầm 11h trưa các ngày thứ Bảy trong tuần - sau khi kết thúc ca làm việc cuối cùng ở công ty. Và lần nào cũng vậy, về ngang qua nơi ấy - đoạn đường từ Cầu Chui (Long Biên, Hà Nội) đổ vòng ra quốc lộ 5 - tôi lại thấy lòng mình chùng xuống và se lại trước những bàn tay thi nhau vẫy gọi của những người đàn bà bán bánh mì rong bên lề đường giữa buổi trưa hè, chênh chao, lênh khênh trong cái nắng đổ lửa như thiêu như đốt...
Tôi đã gọi họ là "những người đàn bà "đứng vẫy" trên quốc lộ 5" - bởi họ khác với những người bán bánh mì thông thường khác mà tôi đã gặp trong thành phố: Không có một quán nhỏ hay nép mình dưới bóng cây, không bàn ghế và không cần phải đon đả, tất tả chào mời...
Dưới cái nắng gay gắt và đỉnh điểm của một trưa hè sầm sập từ trên cao trút xuống, hơi nóng hầm hập của mặt đường nhựa từ dưới bốc lên cùng tiếng động cơ inh ỏi, mùi xăng xe ngột ngạt xung quanh - "những người đàn bà "đứng vẫy" trên quốc lộ 5", với chiếc nón mê sờn rách, bộ quần áo sờn cũ bạc, chiếc khăn bịt mặt ướt đẫm mồ hôi và bàn tay gầy không ngớt vẫy gọi khách qua đường , mời mọc với ánh mắt ám ảnh như cầu khẩn, đầy thiết tha - họ thực sự như đang căng mình lên giữa một trận chiến: chấp nhận hoàn cảnh, kiên nhẫn chịu đựng trong bầu không gian ngột ngạt và khắc nghiệt để "chiến đấu" với nỗi lo cơm áo gạo tiền vẫn thường bộn bề và thường trực trong nhịp sống mỗi ngày của mình. Mà thu nhập được từ những chiếc bánh mì bé nhỏ kia cũng chẳng đáng là bao, có lẽ cũng chỉ đủ cầm cự cho một gia đình nghèo với bốn năm miệng ăn trong ngày không phải chịu đói...
Họ sợ - sợ mình lọt vào ống kính của một tay phóng viên săn ảnh cho một tờ báo nào đó, lên án và phản đối những người bán hang rong bên lề đường như họ... Ảnh Lương Đình Khoa
Tôi đã hình dung về họ bằng hình ảnh của những bức tượng có đôi bàn tay biết cử động - và vì biết cử động nên mặt trời và cuộc đời ra sức nung nóng, vắt kiệt sức lực của họ theo thời gian, để những đôi bàn tay vẫy vẫy như chiếc lá gầy mong manh trong nắng cháy kia cứ chậm dần, chậm dần và một ngày rụng xống, nằm im bất động bên lề đường... Chỉ cơn gió thoảng buông tiếng thở dài, nghẹn ngào đầy xót xa...
Đã đi qua họ cả một đoạn đường dài, nhưng đôi mắt và bàn tay vẫy gọi trong nắng bỏng rát đã thôi thúc tôi vòng xe quay trở lại, giơ máy lên chụp vài tấm hình để chia sẻ với cộng đồng về sự ám ảnh ấy trên trang blog của mình. "Những người đàn bà "đứng vẫy" trên quốc lộ 5" bất giác sợ hãi khom người cúi xuống và nấp vào sau những cột bánh mỳ dựng đứng - như những chú gà con sợ sệt nép vào sau cánh mẹ, trông tội nghiệp đến rùng mình...
Hỏi ra mới biết họ sợ - sợ mình lọt vào ống kính của một tay phóng viên săn ảnh cho một tờ báo nào đó, lên án và phản đối những người bán hang rong bên lề đường như họ - và khi đó công an sẽ vào cuộc, xua đuổi họ khỏi đoạn đường quen thuộc vẫn thường bấu víu dưới sự khắc nghiệt của thời tiết để kiếm miếng cơm manh áo... Dẫu tôi đã lại gần mua bánh, giải thích cho họ là những bức hình kia sẽ dung để minh họa cho bài viết đồng cảm, chia sẻ với những giọt mồ hôi họ đã đổ xuống trên đoạn đường này, và tất cả ai cũng bịt mặt, nên ảnh không nhìn rõ được mặt ai - thì đa phần họ vẫn dành cho tôi ánh mắt chẳng hề thân thiện.
Cũng may có một chị tin vào lời giải thích của tôi, thở dài kể cho tôi nghe những lần bị công an đuổi, ngã dúi dụi, sõng soài trên mặt đường nhựa bỏng rát, mà nghẹn ngào trong từng câu nói:
"Nhiều chị đứng bán hàng ở đây có hoàn cảnh gia đình khó khăn và éo le vô cùng, đa phần nhà nghèo, chồng rượu chè cờ bạc, bản thân lại chẳng được học hành đến nơi đến chốn nên cũng không có kinh nghiệm mà làm công nhân nên đành ra ngã ba đường bán mồ hôi cho đất, bán sự kiên trì và nhẫn nại cho trời để sinh nhai; chứ có ai muốn đứng đây đâu. Thời tiết này ngồi trong nhà còn thấy nóng bức, ngột ngạt khó chịu, huống chi là đứng ngoài đường nhựa, giữa trưa nắng gắt...
Mấy hôm đầu em mới ra đứng bán, chưa thích nghi được nên chịu không nổi, tối về lên cơn sốt cao, nằm bệt cả tuần mới khỏi. Thế mà sau đó lại gan lì ra đứng bán, rồi chả biết mình đồng da sắt thế nào mà lại ngon lành, chịu đựng được mới lạ!"
Tôi cảm ơn những lời chia sẻ ấy, nổ máy và quay xe đi, bỏ lại sau lưng chiếc bóng của "những người đàn bà "đứng vẫy" trên quốc lộ 5" đang dần nhạt nhòa, chênh chao bên vệ đường trong không gian của một trưa hè oi bức, thấy người mình đang nóng ran lên và nghe thấy một điều gì đó đang vụn vỡ, nhoi nhói nơi vùng ngực trái...
Ngày nối ngày vẫn trôi, mùa nối mùa vẫn sang, và những nỗi cơ cực cũng vẫn thay nhau tìm đến, vây bám xung quanh những người đàn bà mà tôi đã gặp trong nhịp sống này; để lòng chợt thấy hổ thẹn vì đôi bàn tay bé nhỏ của mình không đủ sức chia sẻ hết cho họ những yêu thương mà mình có thể...
Tôi đành chọn một lối đi khác về thăm quê, tránh đi qua đoạn đường có "những người đàn bà "đứng vẫy" trên quốc lộ 5" để lòng thôi những ái ngại xót xa...
Nguồn :Tuanvietnam