Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Những mùa cải của ba tôi
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="thutrang6384" data-source="post: 9943" data-attributes="member: 29"><p>Hoa cải bây giờ thường nở rộ vào mùa xuân, lúc ấy cả cánh đồng no nắng, rạo rực một màu vàng tươi đầy sức sống. Tôi đã có dịp đi qua những cánh đồng cải vàng ngút tầm mắt như vậy. </p><p></p><p>Đằng sau mùi thơm ngọt đặc trưng là phấn hoa lan tỏa trong không khí. Lớn lên tôi mới biết có nhiều lẽ để người ta yêu hoa cải. Còn đối với bản thân, tôi không dám chắc mình đã thoát khỏi màu hoa vàng ám ảnh suốt một thời thơ ấu.</p><p>Thuở ấy, cánh đồng cải của nhà tôi khá lớn. Ba tôi trồng và thu hoạch quanh năm. Cái ăn, cái mặc của gia đình đều nhờ cả vào vườn cải ấy. Nhưng cuộc sống của chúng tôi không ổn định mà cứ mãi bấp bênh theo những mùa mưa về. Vì cứ mỗi lần miền Nam chuyển tiết đón mưa, chúng tôi lại nơm nớp lo sợ trời trở mình giông gió. Nhất là tháng bảy, mưa càng trở nên khắc nghiệt, tàn nhẫn hơn bao giờ hết. Nước trút xuống như chưa từng được trút, gió giật nghiêng ngả các ngọn cây... </p><p></p><p>Nước dâng ngập kênh rạch, ngập những cánh đồng trũng, rồi đến vườn cải đang độ xanh lên cũng chìm trong biển nước. Khi nước rút rồi, ba tôi lại thẫn thờ đứng trước những luống cải tả tơi. Còn anh em tôi thường chỉ biết khóc. Tôi khóc một phần vì thương những cây cải ấy nữa. </p><p></p><p>Những lúc như vậy, trong tâm trí non nớt của tôi lại cầu xin rằng đừng có tháng bảy trong năm, đừng có những cơn mưa lạnh lùng như vậy. Vài ngày tiếp theo, trời lại mưa ngâu dai dẳng, nhũng cây cải còn cơ hội sống sót lại tiếp tục trưởng thành, trổ hoa đơm hạt... Ba tôi không nỡ phá đi mùa cải đã biết chắc thất thu, ông cứ để chúng tự nhiên sống, tự chống đỡ với gió mưa. </p><p></p><p>Cứ như vậy, vườn cải nhà chúng tôi lại vàng hoa vào tháng bảy, không có gió nhẹ, nắng ấm, không ong bướm rập rờn. Mẹ tôi thường hái những đọt hoa non về luộc, vị ngòn ngọt đăng đắng ấy dường như đã trở thành một phần tiềm thức của tôi...</p><p></p><p>Mẹ bảo trời thương cho anh em tôi lớn lên như hạt cải. Các anh tôi học hành đỗ đạt, xây dựng tổ ấm ở nơi xứ người xa xôi. Cánh đồng cải ngày ấy giờ bị chia ra bao nhiêu lô đất. Người ta trồng cải trong lồng kính, có hợp tác xã bảo đảm, không còn sợ mưa nắng, không còn sợ không có người mua để nên nỗi trổ bông vô vị nữa.</p><p></p><p>Chúng tôi như những mùa cải trưởng thành, được đánh đổi bằng mồ hôi, tuổi tác của ba tôi. Ông không còn đủ sức để chăm một vườn cải rộng lớn nữa nhưng mảnh vườn nhỏ bên cạnh nhà lúc nào cũng xanh tốt...</p><p></p><p>Không biết các anh tôi có bao giờ nhói lòng nhớ về những mùa cải đã xa. Chỉ biết chắc một điều rằng những đêm trăng tháng bảy, tháng tám ba tôi lại ngồi lặng lẽ trước thềm trầm ngâm đốt thuốc... </p><p></p><p>PHẠM KIM ANH (Đồng Nai)</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="thutrang6384, post: 9943, member: 29"] Hoa cải bây giờ thường nở rộ vào mùa xuân, lúc ấy cả cánh đồng no nắng, rạo rực một màu vàng tươi đầy sức sống. Tôi đã có dịp đi qua những cánh đồng cải vàng ngút tầm mắt như vậy. Đằng sau mùi thơm ngọt đặc trưng là phấn hoa lan tỏa trong không khí. Lớn lên tôi mới biết có nhiều lẽ để người ta yêu hoa cải. Còn đối với bản thân, tôi không dám chắc mình đã thoát khỏi màu hoa vàng ám ảnh suốt một thời thơ ấu. Thuở ấy, cánh đồng cải của nhà tôi khá lớn. Ba tôi trồng và thu hoạch quanh năm. Cái ăn, cái mặc của gia đình đều nhờ cả vào vườn cải ấy. Nhưng cuộc sống của chúng tôi không ổn định mà cứ mãi bấp bênh theo những mùa mưa về. Vì cứ mỗi lần miền Nam chuyển tiết đón mưa, chúng tôi lại nơm nớp lo sợ trời trở mình giông gió. Nhất là tháng bảy, mưa càng trở nên khắc nghiệt, tàn nhẫn hơn bao giờ hết. Nước trút xuống như chưa từng được trút, gió giật nghiêng ngả các ngọn cây... Nước dâng ngập kênh rạch, ngập những cánh đồng trũng, rồi đến vườn cải đang độ xanh lên cũng chìm trong biển nước. Khi nước rút rồi, ba tôi lại thẫn thờ đứng trước những luống cải tả tơi. Còn anh em tôi thường chỉ biết khóc. Tôi khóc một phần vì thương những cây cải ấy nữa. Những lúc như vậy, trong tâm trí non nớt của tôi lại cầu xin rằng đừng có tháng bảy trong năm, đừng có những cơn mưa lạnh lùng như vậy. Vài ngày tiếp theo, trời lại mưa ngâu dai dẳng, nhũng cây cải còn cơ hội sống sót lại tiếp tục trưởng thành, trổ hoa đơm hạt... Ba tôi không nỡ phá đi mùa cải đã biết chắc thất thu, ông cứ để chúng tự nhiên sống, tự chống đỡ với gió mưa. Cứ như vậy, vườn cải nhà chúng tôi lại vàng hoa vào tháng bảy, không có gió nhẹ, nắng ấm, không ong bướm rập rờn. Mẹ tôi thường hái những đọt hoa non về luộc, vị ngòn ngọt đăng đắng ấy dường như đã trở thành một phần tiềm thức của tôi... Mẹ bảo trời thương cho anh em tôi lớn lên như hạt cải. Các anh tôi học hành đỗ đạt, xây dựng tổ ấm ở nơi xứ người xa xôi. Cánh đồng cải ngày ấy giờ bị chia ra bao nhiêu lô đất. Người ta trồng cải trong lồng kính, có hợp tác xã bảo đảm, không còn sợ mưa nắng, không còn sợ không có người mua để nên nỗi trổ bông vô vị nữa. Chúng tôi như những mùa cải trưởng thành, được đánh đổi bằng mồ hôi, tuổi tác của ba tôi. Ông không còn đủ sức để chăm một vườn cải rộng lớn nữa nhưng mảnh vườn nhỏ bên cạnh nhà lúc nào cũng xanh tốt... Không biết các anh tôi có bao giờ nhói lòng nhớ về những mùa cải đã xa. Chỉ biết chắc một điều rằng những đêm trăng tháng bảy, tháng tám ba tôi lại ngồi lặng lẽ trước thềm trầm ngâm đốt thuốc... PHẠM KIM ANH (Đồng Nai) [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Những mùa cải của ba tôi
Top