Những kỉ niệm thuộc về quá khứ
Người ta vẫn thường nói tình yêu tuổi học trò giống như những giọt nước tinh khiết, trong suốt và ngọt mát. thời anh, chị tôi nếu thích một ai đó thì cũng chẳng dám nói ra, vì sợ, sợ mất đi tình bạn đẹp, sợ những lời trêu trọc của bạn bè. Rồi ngại, không dám nói chuyện, không dám cười đùa. Chỉ cần hai ánh mắt chạm nhẹ cũng đủ khiến cho cả hai đỏ mặt, lòng xao xuyến một cảm giác khó tả.
Nhưng nhày hôm nay thì lại hoàn toàn khác. Đã xa rồi những thẹn thùng ngày xưa, xa rồi những bức thư mong chờ, những món quà bí mật nho nhỏ trong hộc bàn. thay vào đó là những dòng tin nhắn "tốc độ", là chat yahoo, là nhìn mặt nhau qua webcam, là hàng ngày "tay trong tay" đến trường. Còn đâu những nhớ mong, những hồi hộp, đợi chờ. Nhìn các bạn ấy mà tôi tự hỏi, liệu đây là tình yêu gà bông hay tình yêu "gà công nghiệp hiện đại"?Phải chăng vì gặp nhau hàng ngày nên những cảm xúc trong sáng kia không còn, hay vì "yêu" những món quà, "yêu" những giá trị vật chất kia hơn. Phải chăng vì xã hội hiện đại nên cần có một "modern love" để "thích nghi", để "hợp thời đại". Phải chăng vì xã hội thay đổi nên cuốn theo lòng người đổi thay? Và còn bao nhiêu phải chăng nữa, bạn có thể trả lời giúp tôi?
Người bạn thân của tôi cũng đã từng "fall in love". Trong những ngày "hạnh phúc ảo" đó, bạn ấy đã rất vui. Đối với bạn ấy, mọi thứ dường như tràn ngập hoa, cỏ và yêu thương mà không hề biết rằng hoa sẽphair tàn, cỏ sẽ phải lụi, yêu thương ảo rồi cũng hết. Bạn ấy đã đố tôi: " Trong nhưng không phải là nước/ Trắng nhưng không phải là tuyết/ Ngọt ngào nhưng không phải là kẹo". Vâng, tình yêu. Nhưng đó là của ngày hôm quá. Còn ngày hôm nay trở về với hiện tại, bạn tôi vấp ngã. Bây giờ tôi đã hiểu ý nghĩa cảu việc tặng chocolate - ngọt và đắng, Nhưng nếu có thể, tôi muốn tạo ra một loại chocolate có đủ tất cả các vị: Một chút đắng, một chút cay, một chút chua chát rồi mới tới ngọt ngào. Có lẽ như vậy người ta mới biết trân trọng tình yêu.
Sự phát triển của xã hội đã làm cho tình cảm trong sáng của tuổi học trọ bị vẩn đục. Khiến cho bạn tôi bị tổn thương để rồi "ngỗng", "gậy", "trứng" đuổi theo bạn. Làm cho ý chí của bạn bị lụi dần rồi vụt tắt để rồi bạn tự đánh mất chính mình. Tình yêu tuổi học trò hồn nhiên trong sáng - hỏi mấy ai còn nhớ tới? Nhưng bạn ơi nếu bạn vấp ngã, hãy nhớ rằng còn nhiều thứ quan trọng hơn - tương lai đang chờ đón ta khám phá với biết bao thử thách mới. Những tổn thương đi qua, để lại vết sẹo trong lòng bạn nhưng nó sẽ giúp bạn lớn lên. Để rồi sau này khi trưởng thành, bạn sẽ tìm được một tình yêu đích thực. Còn bây giờ, tôi - bạn - chúng ta hãy cố gắng để "bắt được" ước mơ.
Nếu tình yêu tuổi học trò không đẹp như những gì mà người ta vẫn thường nói thì tình yêu ơi, xin đừng vội đến lấy đi sự hồn nhiên của tuổi học trò. Xin đừng vội đến lấy mất bạn tôi.
Một thời thơ dại
Ngày xưa ơi thật hâm thế, ngày vui vui hồn nhiên quá giờ nhìn lại thấy chao ôi, buồn! =))
) ( tinh thần tự phát khá cao
) )
Người ta vẫn thường nói tình yêu tuổi học trò giống như những giọt nước tinh khiết, trong suốt và ngọt mát. thời anh, chị tôi nếu thích một ai đó thì cũng chẳng dám nói ra, vì sợ, sợ mất đi tình bạn đẹp, sợ những lời trêu trọc của bạn bè. Rồi ngại, không dám nói chuyện, không dám cười đùa. Chỉ cần hai ánh mắt chạm nhẹ cũng đủ khiến cho cả hai đỏ mặt, lòng xao xuyến một cảm giác khó tả.
Nhưng nhày hôm nay thì lại hoàn toàn khác. Đã xa rồi những thẹn thùng ngày xưa, xa rồi những bức thư mong chờ, những món quà bí mật nho nhỏ trong hộc bàn. thay vào đó là những dòng tin nhắn "tốc độ", là chat yahoo, là nhìn mặt nhau qua webcam, là hàng ngày "tay trong tay" đến trường. Còn đâu những nhớ mong, những hồi hộp, đợi chờ. Nhìn các bạn ấy mà tôi tự hỏi, liệu đây là tình yêu gà bông hay tình yêu "gà công nghiệp hiện đại"?Phải chăng vì gặp nhau hàng ngày nên những cảm xúc trong sáng kia không còn, hay vì "yêu" những món quà, "yêu" những giá trị vật chất kia hơn. Phải chăng vì xã hội hiện đại nên cần có một "modern love" để "thích nghi", để "hợp thời đại". Phải chăng vì xã hội thay đổi nên cuốn theo lòng người đổi thay? Và còn bao nhiêu phải chăng nữa, bạn có thể trả lời giúp tôi?
Người bạn thân của tôi cũng đã từng "fall in love". Trong những ngày "hạnh phúc ảo" đó, bạn ấy đã rất vui. Đối với bạn ấy, mọi thứ dường như tràn ngập hoa, cỏ và yêu thương mà không hề biết rằng hoa sẽphair tàn, cỏ sẽ phải lụi, yêu thương ảo rồi cũng hết. Bạn ấy đã đố tôi: " Trong nhưng không phải là nước/ Trắng nhưng không phải là tuyết/ Ngọt ngào nhưng không phải là kẹo". Vâng, tình yêu. Nhưng đó là của ngày hôm quá. Còn ngày hôm nay trở về với hiện tại, bạn tôi vấp ngã. Bây giờ tôi đã hiểu ý nghĩa cảu việc tặng chocolate - ngọt và đắng, Nhưng nếu có thể, tôi muốn tạo ra một loại chocolate có đủ tất cả các vị: Một chút đắng, một chút cay, một chút chua chát rồi mới tới ngọt ngào. Có lẽ như vậy người ta mới biết trân trọng tình yêu.
Sự phát triển của xã hội đã làm cho tình cảm trong sáng của tuổi học trọ bị vẩn đục. Khiến cho bạn tôi bị tổn thương để rồi "ngỗng", "gậy", "trứng" đuổi theo bạn. Làm cho ý chí của bạn bị lụi dần rồi vụt tắt để rồi bạn tự đánh mất chính mình. Tình yêu tuổi học trò hồn nhiên trong sáng - hỏi mấy ai còn nhớ tới? Nhưng bạn ơi nếu bạn vấp ngã, hãy nhớ rằng còn nhiều thứ quan trọng hơn - tương lai đang chờ đón ta khám phá với biết bao thử thách mới. Những tổn thương đi qua, để lại vết sẹo trong lòng bạn nhưng nó sẽ giúp bạn lớn lên. Để rồi sau này khi trưởng thành, bạn sẽ tìm được một tình yêu đích thực. Còn bây giờ, tôi - bạn - chúng ta hãy cố gắng để "bắt được" ước mơ.
Nếu tình yêu tuổi học trò không đẹp như những gì mà người ta vẫn thường nói thì tình yêu ơi, xin đừng vội đến lấy đi sự hồn nhiên của tuổi học trò. Xin đừng vội đến lấy mất bạn tôi.
Một thời thơ dại
Ngày xưa ơi thật hâm thế, ngày vui vui hồn nhiên quá giờ nhìn lại thấy chao ôi, buồn! =))


Sửa lần cuối bởi điều hành viên: