bethichhoc08
New member
- Xu
- 0
Có lẽ không gì đẹp bằng quãng đời học sinh đầy hồn nhiên và mơ ước!!
Tuổi học trò cũng giống như 1 trang giấy trắng và những dòng chữ được ghi lại trên trang giấy ấy đó chính là những kĩ niệm, những hình ảnh đẹp nó cứ luôn đọng mãi, thật khó có thể phai nhoà trong cái kí ức này!
Đã có biết bao bài văn, bài thơ, những câu hát ngọt ngào ca ngợi lứa tuổi học trò, lứa tuổi ngây thơ, đáng yêu và thật trong trắng.Nhưng có lẽ tuổi học trò nó đẹp như thế nào? nó thơ mộng ra làm sao? thì chắc chưa 1 ai có thể cho chúng tôi biết được câu trả lời của nó.
Chúng ta có thể hình dung mỗi buổi sớm ban mai, khi ánh bình minh vừa hé gọi trên khắp các nẻo đường , ngõ phố, từ thành thị đến nông thôn, nhịp chân bước thân quen của những hình ảnh đầy ngây ngô của các bạn học sinh tung tăng cắp sách đến trường trong niềm vui và hớn hỡ lắp đầy trong những đôi mắt nai ngơ ngác.
Có lẽ trong cụôc đời của mỗi chúng ta ai cũng đã từng 1 lần được đến lớp, 1 lần được quen thầy, quen bạn, 1 lần được gắn bó với lớp học thân thương.Mái trường, thầy cô, bè bạn, lớp học thân quen, ghế đá, hàng cây, góc sân, bóng mát, từng viên phấn bảng, từng quyển sách thân yêu, những dòng lưu bút xanh ngọt ngào mang đầy những nét chữ thân thương hay những nét mực kia còn in lại trên chiếc áo trắng tinh khôi ngày nào…..tất cả những hình ảnh ấy đã gắn bó 1 thời học sinh, nó thân thiết lắm ôi nhớ làm sao !!
Nhớ từ những lần đầu tiên được bước chân đến trường, đến những lúc mình vui đùa hay cùng ngồi bên các bạn.
Nhớ những lúc mình hờn dỗi với bạn bè, nhớ những lúc mình vui sướng và hạnh phúc khi chia sẽ với những đứa bạn thân!
Nhớ những lúc mình bị thầy cô la mắng hay trách móc….nhưng sao quên được:
Những cái vỗ đầu khen ngợi, những câu tán thưởng dù là nhỏ bé của thầy cô thôi nhưng cũng làm cho mình thấy “thích thích” làm sao!
Làm sao quên được những đứa bạn của mình, những đứa đã cùng mình gắn bó.
Làm sao quên được những cử chỉ, hành động của các bạn, mỗi đứa 1 nét chữ,1 cá tính, đứa thì hồn nhiên, ngịch ngợm, đứa thì phá phách, vô tư nhưng đứa thì lại trầm tư, ít nói……
Làm sao quên khi những hình ảnh này đã khắc sâu trong tâm trí của chúng ta, làm sao quên khi nó đã trở thành những hình ảnh khó phai nhoà!
Mới hôm nào còn ngây ngô bước tung tăng đến lớp, bỡ ngỡ khi bước vào ngôi trường mới, giờ đây đã đến năm học cuối, đã biết năm học cuối là lại phải sắp chia xa, xa mái trường, thầy cô và bè bạn nhưng sao trong lòng vẫn nỗi bâng khuâng bỡi lẽ thời gian trôi qua thật nhanh mà ta không thể nào níu lại được!
Mới hôm nào còn trông cho thời gian qua vội để mình được đến cấp 3 để rồi giờ lại thấy trong lòng đầy xao xuyến. Sắp hết 3 năm rồi, có lẽ nó khoảng thời gian không dài nhưng nó đủ để những gì chúng ta lưu lại nơi đây, dưới ngôi trường này, lưu lại trong lòng những người thầy người cô chút hình ảnh đáng yêu nào đó của những cô cậu học trò bé nhỏ, cũng đủ để cho tất cả chúng ta lưu lại cho nhau chút tình lưu luyến, chút gì đó nhớ thương khi biết gặp nhau rồi cũng phải đến lúc xa nhau!
Qủa thật khi chưa là học sinh năm cuối thì cái cảm giác của sự chia tay còn quá mờ nhạt trong tôi, nhưng đến giờ đây tôi mới thấy nó không đơn giản như tôi đã từng nghĩ” hè chia tay rồi thu sang gặp lại”.
Có lẽ mùa hè năm cuối cấp không giống như những mùa hè khác “chia tay rồi biết có được gặp lại nhau??”
Thật sự đến giờ phút này tôi mới chợt nhận ra rằng khoảng thời gian mà chúng tôi còn ở bên nhau thật là những phút giây đáng nhớ, từng giờ, từng phút, từng giây, từng khoảnh khắc tuy nó còn lại cũng không gọi là nhiều nhưng đủ để chúng tôi nhớ mãi về nhau,cũng đủ để chúng tôi quên đi những hờn dỗi trong lòng, quên đi những gì không vui và đố kị, đủ để quên đi những ganh tị ngày nào……Nó cũng đủ để cho tất cả chúng ta làm 1 việc gì đó cho nhau cho những người bạn của mình, cho thầy cô của mình.
Hãy nắm chặt tay nhau và nói lên những gì chúng ta muốn nói, hãy quan tâm và chia sẽ cho nhau, hãy luôn yêu thương và dành cho nhau những gì tốt đẹp bạn nhé! Để rồi mai này dù có xa nhau thì những hình ảnh này vẫn còn vang đọng mãi trong tất cả chúng ta, sẽ là những kỉ niệm đẹp, những khoảnh khắc đáng nhớ để tất cả chúng ta sẽ góp mình làm đẹp thêm trong trang nhật kí của 1 thời áo trắng thân thương.
**********
Tuổi học trò cũng giống như 1 trang giấy trắng và những dòng chữ được ghi lại trên trang giấy ấy đó chính là những kĩ niệm, những hình ảnh đẹp nó cứ luôn đọng mãi, thật khó có thể phai nhoà trong cái kí ức này!
Đã có biết bao bài văn, bài thơ, những câu hát ngọt ngào ca ngợi lứa tuổi học trò, lứa tuổi ngây thơ, đáng yêu và thật trong trắng.Nhưng có lẽ tuổi học trò nó đẹp như thế nào? nó thơ mộng ra làm sao? thì chắc chưa 1 ai có thể cho chúng tôi biết được câu trả lời của nó.
Chúng ta có thể hình dung mỗi buổi sớm ban mai, khi ánh bình minh vừa hé gọi trên khắp các nẻo đường , ngõ phố, từ thành thị đến nông thôn, nhịp chân bước thân quen của những hình ảnh đầy ngây ngô của các bạn học sinh tung tăng cắp sách đến trường trong niềm vui và hớn hỡ lắp đầy trong những đôi mắt nai ngơ ngác.
Có lẽ trong cụôc đời của mỗi chúng ta ai cũng đã từng 1 lần được đến lớp, 1 lần được quen thầy, quen bạn, 1 lần được gắn bó với lớp học thân thương.Mái trường, thầy cô, bè bạn, lớp học thân quen, ghế đá, hàng cây, góc sân, bóng mát, từng viên phấn bảng, từng quyển sách thân yêu, những dòng lưu bút xanh ngọt ngào mang đầy những nét chữ thân thương hay những nét mực kia còn in lại trên chiếc áo trắng tinh khôi ngày nào…..tất cả những hình ảnh ấy đã gắn bó 1 thời học sinh, nó thân thiết lắm ôi nhớ làm sao !!
Nhớ từ những lần đầu tiên được bước chân đến trường, đến những lúc mình vui đùa hay cùng ngồi bên các bạn.
Nhớ những lúc mình hờn dỗi với bạn bè, nhớ những lúc mình vui sướng và hạnh phúc khi chia sẽ với những đứa bạn thân!
Nhớ những lúc mình bị thầy cô la mắng hay trách móc….nhưng sao quên được:
Những cái vỗ đầu khen ngợi, những câu tán thưởng dù là nhỏ bé của thầy cô thôi nhưng cũng làm cho mình thấy “thích thích” làm sao!
Làm sao quên được những đứa bạn của mình, những đứa đã cùng mình gắn bó.
Làm sao quên được những cử chỉ, hành động của các bạn, mỗi đứa 1 nét chữ,1 cá tính, đứa thì hồn nhiên, ngịch ngợm, đứa thì phá phách, vô tư nhưng đứa thì lại trầm tư, ít nói……
Làm sao quên khi những hình ảnh này đã khắc sâu trong tâm trí của chúng ta, làm sao quên khi nó đã trở thành những hình ảnh khó phai nhoà!
Mới hôm nào còn ngây ngô bước tung tăng đến lớp, bỡ ngỡ khi bước vào ngôi trường mới, giờ đây đã đến năm học cuối, đã biết năm học cuối là lại phải sắp chia xa, xa mái trường, thầy cô và bè bạn nhưng sao trong lòng vẫn nỗi bâng khuâng bỡi lẽ thời gian trôi qua thật nhanh mà ta không thể nào níu lại được!
Mới hôm nào còn trông cho thời gian qua vội để mình được đến cấp 3 để rồi giờ lại thấy trong lòng đầy xao xuyến. Sắp hết 3 năm rồi, có lẽ nó khoảng thời gian không dài nhưng nó đủ để những gì chúng ta lưu lại nơi đây, dưới ngôi trường này, lưu lại trong lòng những người thầy người cô chút hình ảnh đáng yêu nào đó của những cô cậu học trò bé nhỏ, cũng đủ để cho tất cả chúng ta lưu lại cho nhau chút tình lưu luyến, chút gì đó nhớ thương khi biết gặp nhau rồi cũng phải đến lúc xa nhau!
Qủa thật khi chưa là học sinh năm cuối thì cái cảm giác của sự chia tay còn quá mờ nhạt trong tôi, nhưng đến giờ đây tôi mới thấy nó không đơn giản như tôi đã từng nghĩ” hè chia tay rồi thu sang gặp lại”.
Có lẽ mùa hè năm cuối cấp không giống như những mùa hè khác “chia tay rồi biết có được gặp lại nhau??”
Thật sự đến giờ phút này tôi mới chợt nhận ra rằng khoảng thời gian mà chúng tôi còn ở bên nhau thật là những phút giây đáng nhớ, từng giờ, từng phút, từng giây, từng khoảnh khắc tuy nó còn lại cũng không gọi là nhiều nhưng đủ để chúng tôi nhớ mãi về nhau,cũng đủ để chúng tôi quên đi những hờn dỗi trong lòng, quên đi những gì không vui và đố kị, đủ để quên đi những ganh tị ngày nào……Nó cũng đủ để cho tất cả chúng ta làm 1 việc gì đó cho nhau cho những người bạn của mình, cho thầy cô của mình.
Hãy nắm chặt tay nhau và nói lên những gì chúng ta muốn nói, hãy quan tâm và chia sẽ cho nhau, hãy luôn yêu thương và dành cho nhau những gì tốt đẹp bạn nhé! Để rồi mai này dù có xa nhau thì những hình ảnh này vẫn còn vang đọng mãi trong tất cả chúng ta, sẽ là những kỉ niệm đẹp, những khoảnh khắc đáng nhớ để tất cả chúng ta sẽ góp mình làm đẹp thêm trong trang nhật kí của 1 thời áo trắng thân thương.
**********