Những cốc nước của Butbi

  • Thread starter Thread starter ButBi
  • Ngày gửi Ngày gửi

ButBi

New member
Xu
0
Họp, họp mặt ... có lẽ không khác nhau là mấy, thường là phải có đông người. Không ai họp mà chỉ có một người, tức là một mình mình. Ngày Tiên Thường, anh chị em họp nhau để đến mai là ngày giỗ chính cha mẹ, bàn nhau nên làm giỗ kiểu gì, chí ít cũng dăm bảy người. Họp gia đình để bàn cách ứng phó với đứa con hư làm phiền lòng cha mẹ họ hàng, cũng vậy.

Họp thôn, họp tổ dân phố, họp nhân ngày lễ đón nhận danh hiệu vẻ vang, họp thi đua cuối tháng, họp bàn chuyện tăng lương, họp để thống nhất sửa sang ngôi đình làng hay mở rộng con đường... Và họp nhân lễ sinh nhật, nhân kỷ niệm đồng môn ra trường cách đây đã lâu... Rồi họp mặt thân mật nghĩa là vui vẻ, có đồ kỷ niệm, có tiệc tùng... cho đến cuộc họp trang trọng gọi là Hội thảo khoa học... có cấp trên, có học giả, có trí tuệ...

Hàng năm thứ họp ngày nào cũng có ở nơi này chỗ khác. Trong cuộc họp, một người nói, nhiều người khác nghe, hoặc lần lượt nhiều người nói cho nhiều người vỡ lẽ điều gì đó... có vui có buồn, có chùng có căng, có nhất trí, có bảo lưu, có ngay thẳng, có cạnh khóe, có bộc trực, có ngấm ngầm... ai chẳng từng phải dự nhiều cuộc họp như vậy.

Họp mặt thường vui hơn, đằm thắm hơn là họp.
Trong từng cuộc họp, mỗi người phải ăn mặc chỉnh tề ra sao, nói năng khúc chiết hay ấp úng, nói cho cạn lẽ hay chỉ là nửa chừng theo kiểu:
Người khôn năn nói nửa chừng
Để cho kẻ dại nửa mừng nửa lo...
hoặc là nể nang, tránh va chạm, không nỡ nói hết, không nỡ nói toạc móng heo vì sợ mất lòng, mất đoàn kết, sợ thành kiến, trù úm, ghen ghét...

Nhờ họp mà ta gặp người bạn lâu ngày. Mong họp để thấy một đôi mắt nhìn từ xa... Họp vì bổn phận, nghĩa vụ, quyền hạn, họp cho thân tình giao hảo và họp cho bõ ấm ức trong lòng...
Họp còn để giải tỏa tâm lý ức chế, để phổ biến hiểu biết riêng của mình cho người khác cùng lĩnh hội...

Dự một đám cưới có là họp không? Đi đưa ma có là họp không? Tùy người hiểu. Nhưng hình như không một ai không có những cuộc họp mà trong đó mình là nhân vật quan trọng hay mình chỉ là cái bóng thầm thì trong góc khuất... Nếu tính chi li, một năm một đời, phải mất bao nhiều thì giờ cho những cuộc họp, cả họp cần thiết và họp vô bổ?
Nhà văn Băng Sơn​
 
Những lá cờ cực "kul" được tạo nên từ vô số đặc sản

Cực ngon, cực "sành điệu" và đặc biệt là chống chỉ định với teen nào đang đói đấy nha! Nhanh tay nhào vô ngắm cờ nước mình nào!

Đây là loạt sản phẩm nhằm phục vụ cho việc quảng bá Lễ hội ẩm thực Quốc tế được tổ chức tại Sydney vào tháng 10 tới đây. Điều đặc biệt là những lá cờ này được thực hiện trên nguyên liệu chính là những đặc sản của quốc gia đó.

Và bây giờ, cùng chiêm ngưỡng ngay chùm ảnh độc đáo này nhé!

090909flag93.jpg


Cờ Việt Nam được tạo nên từ vải, chôm chôm và khế

090909flag92.jpg


Nhìn cờ Tây Ban Nha mà chỉ muốn "yummy yummy" thôi à...

090909flag91.jpg


Cờ Thụy Sỹ là những miếng thịt và pho-mát

090909flag9.jpg


Xem chừng cờ Nhật là có vẻ dễ thực hiện nhất đấy!

090909flag8.jpg


Cờ Hàn Quốc trông lạ mắt quá đi mất!

090909flag7.jpg


Xem ra thực hiện cờ Li-băng sẽ tốn khá nhiều công sức đây

090909flag6.jpg


Có cả cờ Hy Lạp nữa nè...

090909flag5.jpg


Cờ Ấn Độ và món đặc sản cà-ri

090909flag4.jpg


Trùi ui, cờ Italy đẹp và "ngon mắt" quá

090909flag3.jpg


Hí hí, cờ Pháp lại có cả chùm nho... Đúng đặc sản quá rồi còn gì

090909flag2.jpg


Cờ Australia hình như màu không "chuẩn" cho lắm!

090909flag1.jpg


Cờ Brazil làm từ chanh, nên cực kì "mát mắt" bạn nhỉ?
Sưu tầm
 
Giáo dục ĐH từ xa, 'xa' cả kiến thức, chất lượng

Với chi phí rẻ chỉ bằng 1/10 so với đào tạo truyền thống, người học chủ động về thời gian… phương thức giáo dục mở và từ xa phát triển mạnh ở Việt Nam trong những năm gần đây. Tuy nhiên, chất lượng đầu ra của phương thức đào tạo này vẫn chưa được xã hội tin tưởng.

Tại hội thảo quốc gia về giáo dục mở và từ xa (GDM&TX) diễn ra hôm qua nhiều nhà giáo dục, nhà quản lý đồng quan điểm cho rằng phương thức đào tạo này giữ vai trò quan trọng trong xu thế đại chúng hóa giáo dục ĐH. Tuy nhiên, vẫn còn khá nhiều vấn đề cần phải bàn…

Công nghệ giảng dạy lạc hậu

Theo Giáo sư, tiến sĩ Lâm Quang Thiệp, nguyên Vụ trưởng Vụ Giáo dục ĐH (Bộ GD - ĐT), biến động lớn của GDĐH trong thập niên đầu thế kỷ 21 là hiện tượng bùng nổ quy mô sinh viên ĐH ở nhiều nước.

Điển hình là Trung Quốc, nhằm tăng nhanh chóng số lượng sinh viên ĐH (khoảng 30%/năm), Chính phủ nước này đã chọn cách phát triển song hành các ĐH tư và GDM&TX. Hiện Trung Quốc đã có ĐH Phát thanh truyền hình Trung ương là hệ thống GDM&TX lớn nhất trên thế giới với khoảng hai triệu sinh viên theo học bậc học đại học. Bên cạnh đó, giá thành đào tạo một sinh viên theo phương thức GDM&TX chỉ bằng 1/10 so với đào tạo sinh viên chính qui, do đó phương thức này được xem là rất phù hợp với các nước nghèo.

Tiến sĩ Nguyễn Hồng Sơn, Vụ Giáo dục thường xuyên, Bộ GD - ĐT cho biết: trong vòng 15 năm qua (1994 – 2009), đã có 17 ĐH được Bộ cấp phép đào tạo theo phương thức giáo dục từ xa và 66 trung tâm giáo dục thường xuyên tại 63 tỉnh, thành.

Tuy nhiên, cùng là một loại hình đào tạo không chính quy nhưng so với đào tạo vừa học vừa làm (tại chức cũ đang chiếm 65% tổng quy mộ đào tạo không chính quy) thì phương thức GDM&TX vẫn chưa “hút” thí sinh. Công nghệ lạc hậu là một trong những điểm yếu khiến đào tạo từ xa chưa hấp dẫn người học.

“Cho đến nay, học liệu phục vụ đào tạo chủ yếu là tài liệu in kết hợp sử dụng một số CD, băng tiếng, băng hình, chưa phù hợp với công nghệ đào tạo từ xa. Nhiều trường còn dùng chung tài liệu với hệ đào tạo chính quy và tại chức”,ông Sơn nói.

Chưa tin tưởng về chất lượng đào tạo

Tuy có những lợi thế về chi phí đào tạo, học viên chủ động về thời gian và không phải đi lại nhiều, tập trung được nhiều giảng viên giỏi trên cả nước nhưng chất lượng của phương thức đào tạo này vẫn là câu hỏi lớn.

Theo giáo sư, tiến sĩ Lâm Quang Thiệp, việc nới lỏng các điều kiện vốn để tạo nên chất lượng của giáo dục đại học chính quy như thi đầu vào tất yếu sẽ dẫn đến nguy cơ giảm chất lượng nếu không có các biện pháp đặc biệt để đảm bảo. Đồng quan điểm, Tiến sĩ Phan Mạnh Tiến, Vụ Giáo dục đại học (Bộ GD - ĐT) cho biết hiện nay các doanh nghiệp, người sử dụng lao động còn hoài nghi về chất lượng giáo dục từ xa, các nhà quản lý còn chưa yên tâm.

“Chất lượng đầu ra của GDTX phải tương đương với sinh viên tốt nghiệp hệ chính quy thì xã hội mới ủng hộ và các nhà quản lý mới yên tâm mở rộng quy mô”, ông Tiến cho hay. Thừa nhận tình trạng này, ông Lê Văn Tín, Trưởng phòng đào tạo, Trung tâm GDTX (ĐH Huế) cho biết trên thực tế một số sinh viên rất thiếu về kiến thức và yếu về năng lực học tập. Có những sinh viên thi 5 lần vẫn chưa qua, có ngành đào tạo trong một kỳ thi tốt nghiệp chỉ có trên 30% sinh viên có điểm đạt yêu cầu.

Đồng Hương​
 
Truyện ngắn ý nghĩa. Mỗi câu chuyện là 1 suy ngẫm

Chiếc bánh kem
Ăn thêm cái nữa đi con!
- Ngán quá, con không ăn đâu!
- Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng!
- Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!
Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.
Hai đứa trể đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con trai:
- Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.
Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.
- Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh - Con bé nói rồi thút thít.
- Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!


Cùng nghề
Thằng bé bảy tuổi ngây thơ hỏi:
- Sao hôm nay nhà cô Lan đông học trò vậy bố?
- Mùng ba tết, học trò đến thăm và chúc tết cô giáo của mình đấy. Ông bà xưa có câu mùng một tết cha mùng ba tết thầy đó mà.
- Sao không thấy học trò thăm bố?
- À, sáng nay bố trực tiếp khách ở trường, học trò đã đến chúc tết bố rồi.
Thằng bé không biết bố nó nói dối. Chỉ vì cô Lan dạy Toán còn bố nó dạy Thể Dục...


Giỗ ông
Sớm mồ côi. Từ nhỏ anh em nó sống cùng nột trên rảo đất còm của người chú. Năm ngoái, sau trận bão lớn ông nó quy tiên. Chú nó lấy lại căn chòi, "khuyên" : 14, lớn rồi - nên tự lập. Anh em dắt díu nhau tha hương.
Trưa. Phụ hồ về trú ngụ - 1 góc ở dưới gầm cầu). Mệt. Đói. Giở nồi cơm: nhão như cháo. Thằng anh mắng: đồ hư. Con em mếu máo: em nấu để... giỗ ông.


Lòng tin
Xe ngừng…
- Mận ngọt đây!...
- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?
- Dạ 2000.
- Hổng có tiền lẻ!
- Để con đổi cho!
Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…
- Trời! đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!
- Ai mà tin cái lũ đó chứ!
- Bà tin người quá!...
Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải:
- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho!


Tiền cứu trợ
Lũ. Ba nhắn lên "... Nhà ngập, con đừng về!"
Mỗi ngày, con cùng những người bạn trong đội công tác xã hội của trường cầm thùng lạc quyên vào các giảng đường, lớp học nhận tiền cứu trợ đồng bào miền Tây.
Truyền hình vẫn tiếp tục đưa tin và hình ảnh lũ lụt ở các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long, trong đó có quê mình. Con số người và của cải mất mát cứ tăng dần. Con sốt ruột, nôn nóng.
Hôm qua, cả nhà bác Ba kéo nhau lên ở tạm nhà chị Hai. Con sang hỏi thăm. Ra về, bác gái gởi cho con một gói mỏng và bảo: "Tiền cứu trợ, ba con gởi lên cho con đó!"


Ước mơ
Mẹ nghèo đi ở mướn. Con nhỏ chạy chơi với "cậu chủ" cùng lứa. Chơi trò cưỡi ngựa: nó luôn làm ngựa, cậu chủ cưỡi lên lưng. Ngựa phi, ngựa phi vòng vòng, tấm lưng nhỏ oằn cong. Mẹ nhìn rưng rưng nước mắt.
Đêm về, thoa lưng con, mẹ hỏi:
- Sao con không đổi làm chủ ấy ?
Đứa trẻ bảo:
- Con thích cưỡi ngựa thật chứ không thích cưỡi ngựa người.
Mẹ ừ mà lòng chạnh xót xa....


Những chiếc bao lì xì
Ba mẹ làm lớn, tết đến tôi được nhận nhiều bao lì xì đỏ thật đẹp với lời chúc học giỏi và chóng lớn.
Những bao lì xì xé ra tôi mua đồ chơi và bỏ đầy con heo đất.
Chiều, thấy thằng con dì Ba cầm thật nhiều bao lì xì. Tôi hỏi: “Mày được bao nhiêu?”

Sự bình yên
Trích
Một vị vua treo giải thuởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều hoạ sĩ đã cố công . Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích co hai bức va ông phải chọn lấy một.
Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên lá bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm nhìn bức tranh điều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo.
Bức tranh kia cũng có những ngọn núi , nhưng những ngọc núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp . Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xoá. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.
Nhưng khi nhà vui ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ một khe nức của một tảng đá. Trong bụi cây, một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ cũa mình...Bình yên thật sự.
"Ta chấm bức tranh này!-Nhà vua công bố - Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên."


Cho ngày hôm nay
Trích:
Có hai ngày trong tuần chúng ta không nên lo lắng.
Một ngày là ngày hôm qua, với những sai lầm, những âu lo, những tội lỗi, những thiếu sót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và nhựng nổi đau. Ngày hôm qua đã đi qua. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta không thể nào huỷ bỏ một hành đông mà chúnh ta đã làm cũng như không thể nào xoá đi một ngôn từ mà chúnh ta đã thốt ra. Ngày hôm qua đã đi xa rổi!!
Còn một ngày nữa mà chúnh ta không nên lo lắng, đó là ngày mai với những kẻ thù quá quắt, gánh nặng của cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hy vọng và việc thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên hoặc là chói lọi hoặc là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó cũng sẽ mọc lên. Và ngày trước khi nó mọc lên, vào ngày mai chúng ta chẳng có mối đe doạ nào, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra mà.
Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất - ngày hôm nay . Bất cứ ai cũng đều phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm nay khiến người ta phát rồ - mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.

Trái tim hoàn hảo
Trích:
Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có tì vết hay rạng nứt nào. Đám đông điều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói:" Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẻ nhưng đã đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhung không vừa khít nên tạo ra một bề mặt sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai cưòi nói :" Chắc là cụ nói đùa ! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn trái tim của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt. "
- Mỗi vết cắt trong tim tôi tượng trưng cho một nguời mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ , anh chị , bạn bè... Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tim tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi va con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những vết sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúnh nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉng thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúnh tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc không cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng mộtngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoản trống mà tôi luôn chờ đợi.

Chàng trai đứng yêu với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu của cụ già đã chảy trong tim anh...


Sức Mạnh Của Nụ Cười
Trích:
Tôi viết ra điều này từ kinh nghiệm bản thân mình. Một ngày nọ, mệt mỏi sau một ngày làm việc, tôi bước từ sở làm về với một khuôn mặt nặng trĩu. Thế rồi một người chẳng quen biết gì trên xe điện mỉm cười với tôi, và theo phản xạ, tôi cũng cười đáp lại. Đột nhiên, mọi mệt nhọc trong tôi dường như tan biến.
Có một câu chuyện của Saint Exupéry mà tình cờ tôi đọc được. Những người say mê văn học không xa lạ gì với tác giả cuốn Hoàng tử bé. Ông đã từng là phi công tham gia chống phát xít trong Chiến tranh thế giới thứ hai. Từ những năm tháng này, ông đã viết ra Nụ cười. Tôi không biết đây là một tự truyện hay là một truyện hư cấu, song tôi tin rằng nó có thật. Trong truyện, Saint Exupéry là một tù binh bị đối xử khắc nghiệt và ông nghĩ rằng nay mai mình cũng sẽ bị xử bắn như những người khác. Ông viết:
" Tôi trở nên quẫn trí. Bàn tay tôi co giật và rút từ túi ra một điếu thuốc. Nhưng tôi lại không có diêm. Qua chấn song, tôi nhìn thấy người cai tù. Anh ta không thấy tôi, nên tôi đành gọi:
- Xin lỗi, anh có lửa không ?
Anh ta nhún vai rồi tiến lại gần. Khi rút que diêm, tình cờ mắt của anh nhìn vào mắt tôi. Ngay lập tức, tôi mỉm cười. Tôi chẳng hiểu tại sao mình làm thế. Có lẽ vì khi muốn làm thân với ai đó, người ta dễ dàng nở một nụ cười.
Lúc này, dường như có một đốm lửa bùng cháy ngang kẻ hở giữa ngay tâm hồn chúng tôi, giữa hai trái tim con người. Tôi biết anh ta không muốn, song do tôi cười nên anh ta phải mỉm cười đáp lại. Anh bật diêm, đến gẩn tôi hơn, nhìn thẳng vào mắt tôi và miệng vẫn cười. Giờ đây, trước mặt tôi không còn là một viên cai tù phát xít mà chỉ la một con người.
-Anh có con không?- Anh ta hỏi tôi.
- Có - Tôi đáp, và lôi từ túi ra chiếc bóp có tấm hình gia đình mình. Đoạn anh ta cũng lôi từ túi ra tấm hình của những đứa con và bắt đầu kể những ước mơ của anh đối với chúng.
Đôi mắt tôi nhoà lệ. Tôi biết rằng mình sắp chết và chẳng bao giờ gặp lại người thân. Anh ta cũng khóc. Đột nhiên, không nói một lời, anh mở khoá và kéo tôi ra khỏi buồng giam. Nh lẵng lẽ đưa tôi ra khỏi thành phố , thả tôi ra rồi quay trở về.
Thế đó, cuộc sống của tôi đả được cứu rỗi nhờ một nụ cười."
Từ khi đọc được câu chuyện này , tôi nghiệm ra đưọc nhiều điều. Tôi biết rằng bên dưới mọi vỏ bọc mà chúng ta tạo ra để bảo vệ mình , bảo bệ phẩm giá và vị thế, bên dưới những điều này còn có một cái thật qúy giá mà tôi gọi là tâm hồn.
Tôi tin rằng nếu tâm hồn bạn và tâm hồn tôi nhận ra nhau thì chúng ta không còn gì phải sợ hãi hay căm thù nhau. Nếu bạn từng có một khoảnh khắc gắn bó với người khác qua sức mạnh của nụ cười , thì tôi tin bạn cũng đồng ý với tôi đó là một phép mầu nho nhỏ, một món quà tuyệt vời mà chúng ta có thể dành cho nhau. Mẹ Theresa đã cảm nhận điều này trong cuộc sống và bà đưa ra một lời khuyên chân thành:" Hãy mỉm cười với nhau , mỉm cười với vợ bạn , với chồng bạn , với con cái bạn và với mọi người - dù đó là ai , vì điều này sẽ giúp bạn lớn lên trong tình yêu của nhau."

Hạnh Phúc Vô Biên
Trích:
Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất chấp hoàn cảnh của riêng mình. Nỗi khổ được sẻ chia sẽ vơi nửa , nhưng hạnh phúc được sẽ chia sẽ nhân đôi.
Hai ngưòi đàn ông điều bệnh nặng, được xếp chung một phòng tại bệnh viện. Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày một tiếng váo buổi chiếu để thông khí trong phổi . Giường ông ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng. Người kia phỉa nằm suốt ngày. Hai người đã nói với nhau rất nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình , nhà cửa , công việc, những năm tháng trong quân đội và cả những kỳ nghỉ đã trải qua.
Một chiều, khi được ngồi dậy , người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời gian để tả lại cho bạn cùng phòng những gì ông thấy được ngoài cửa sổ. Người kia , mỗi chiều lại chờ đợi được sống trong cái thời khắc một tiếnng đó - cái thời gian mà thế giới của ông được mở ra sống động bởi những hoạt d0ông và màu sắc bên ngoài.
Cửa sổ nhìn ra một công viên với một cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt , ngỗng đùa giỡn trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp tình nhân tay trong tay đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. Những cây cổ thụ xum xuê toả bóng mát , và xa xa là đường chân trời của thành phố ẩn hiện.
Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế , người kia có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình một bức tranh sống động. Một chiều, người đàn ông bên cửa sổ mô tả một đoàn diễu hành đi ngang qua. Dù không nghe được tiếng nhạc, người kia vẫn như nhìn thấy được trong tưởng tượng qua lời kể của người bạn cùng phòng.
Ngày và đêm dần trôi..

Một sáng , khi mang nước tắm đến phòng cho họ , cô y tá phát hiện người đàn ông bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người nhà đến mang ông ta về. Một ngày kia , người đàn ông còn lại yêu cầu được chuyển đến cạnh cửa sổ. Cô y tá đồng ý để ông được yên tĩnh một mình. Chậm chạp gắn sức, ông nhổm dậy bằng hai cùi chỏ và ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Ông căn thẳng nhìn ra cửa sổ. Đối diện với cửa sổ chỉ là một bức tường xám xịt. Ông hỏi cô y tá cái gì khiến cho người bạn khốn khổ cùng phòng của ông đã mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cửa sổ. Cô y tá cho biết rằng người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta cũng không thấy được bức tường nữa. Cô nói:" Nhưng có lẽ ông ta muốn khuyến khích ông can đảm hơn.

Hoa Hồng Tặng Mẹ
Trích:
Anh dừng lại tại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng cho mẹ anh qua đường bưu điện.Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300 km.Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi tại sao nó khóc.
- Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng cho mẹ cháu- nó nức nở- nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đô la.
Anh mỉm cười và nói với nó:
- Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.
Anh liền mua cho cô bé va đặt một đoá hồng để tặng cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh trả lời:
- Dạ, chú cho cháu đi nhờ tới nhà mẹ cháu.
Rồi nó chỉ đường cho anh lái tới một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói :
-Đây là nhà của mẹ cháu.
Nói xong nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.
Tức thì anh quay lại tiệm hoa, huỷ bõ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300 km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.

Bạn Có Nghèo Không ?
Trích:
Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến một nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. "Đây là là một cánh để dạy con biết qúy trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình." - người cha nghĩ đó là bài học thực tế tố cho đứa con bé bỏng của mình.
Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười: " Chuyến đi như thế nào hả con ?"
- Thật tuyệt vời bố ạ !
-Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy !
-Ô, vâng.
-Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này ?
Đứa bé không ngần ngại:
-Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm.Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phải phục vụ người khác. Chùng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra nững thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở lẫn nhau...
Đến đây người cha không nói gì cả.
"Bố ơi, con đạ biết chúng ta nghèo như thế nào rồi.."- cậu bé nói thêm.
Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì chúng ta đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì không có. Cũng có những thứ không có giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đứng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.

Khi Thượng Đế Tạo Ra Người Cha
Trích:
Khi Thượng đế tạo ra các ông bố, ngài bắt đầu tạo một thân hình cao to. Nữ thần đứng cạnh hởi: " Đó là kiểu bố gì vậy ? Nếu ngài định tạo ra bọn trẻ nhỏ thì tại sao làm ra những ông bố cao lớn như vậy ? Hắn sẽ phải qùy gối khi chơi bi, gập người khi đặt bọn trẻ vào giường và cúi mình khi hôn chúng."
Thượng đế mỉm cười, nói: " Vâng, nhưng nếu ta cho hắn thân hình cỡ trẻ con, ai sẽ khiến lũ trẻ phải nhìn lên ?".
Và khi Thượng đế tạo ra bàn tay bố, đó là những bàn tay to và gân guốc.
Nữ thần lắc d0ầu nói:" Những bàn tay lớn sẽ không thể xoay sở với kim băng gài tả, với những hột nút nhỏ xíu và những chiếc ruy băng mềm mại cột tóc đuôi gà".
Thượng đế mỉm cười và nói:" Ta biết, nhưng những bàn tay như vậy sẽ đủ lớn để giữ cho bé trai những món những món nó đánh rơi khởi túi và cũng đủ nhỏ để nâng niu khuôn mặt các con".
Sau đó, Thượng đế nặn đôi chân dài, ốm và đôi vai rộng.
Nữ thần làu bàu :" Ngài không thấy rằng ngài đang tạo ra một ông bố không thể ôm con trong lòng sao ?".
Thượng đế nói:" Một người mẹ cần ôm con trong lòng, còn một người cha cần có đôi vai rộng để kéo xe trượt tuyết, để giữ thăng bằng cho bọn trẻ tập xe đạp, để bọn trẻ tựa đầu ngủ trên đường về nhà từ rạp xiếc."
Lúc Thượng đế đang làm những bàn chân to chưa từng thấy, nữ thầm buột miệng hỏi:" Thật là sai lầm ! Ngài có thật nghĩ rẳng những cái xuồng to bè kia sẽ bật khỏi giường khi đứa trẻ khóc hay có thể đi qua bữa tiệc sinh nhật nhỏ mà không giẫm phải chân ít nhất ba vị khách tí hon ?".
Thượng đế mỉm cười trả lời :" Chúng sẽ ổn thôi. Rổi ngươi sẽ thấy, chúng sẽ đỡ đứa trẻ khi nó cưỡi ngựa hay khi ch1ung hỏang sợ vì lũ chuột trong nhà kho, và sẽ mang những đôi giày to khiến bọn trẻ trầm trổ khi ướm chân vào".
Thượng đế làm việc suốt đêm, ngài cho bố lời nói đầy cương quyết và quyền uy; cho bố đôi mắt nhìn thấu mọi sự nhưng bình tĩnh và kiên nhẫn. Cuối cùng, gần như sau klhi suy nghĩ lại, ngài cho b61 thêm những giọt nước mắt. khi đó, Thượng đế quay qua hỏi nữ thần: " Bây giờ, các ông bố cũng đầy tình thương như các bà mẹ, ngươi có thích không ?".
Và nữ thần đã không nói thêm gì.

Bóng nắng bóng râm
Trích:
Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:

- Nhà ngoại ở cuối con đê.

Trên đê chỉ có mẹ, có con

Lúc nắng, mẹ kéo tay con:

- Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.

Con cố.

Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:

- Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.

Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?

Trời vẫn nắng, vẫn râm...

...Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên

Thịt gà
Trích:
Tạnh mưa, bọn trẻ bưng cơm đứng ăn trước cửa. Tý khoe: "Nhà Tý ăn thịt gà!"

Đêm đó, bà Tám chửi: " Mả cha nó, nghèo mạt kiếp tiền đâu ăn gà, nó ăn gà bà, nó chết bất đắc. "

Ông giáo buồn lắm, ngã bệnh, đột ngột qua đời. Thương tình, hàng xóm lo ma chay. Tý hớn hở vì nhà nó đông vui.

Trời đổ mưa.

Thằng Tý la lớn: " Con gà vô nhà, dậy bắt làm thịt ba ơi! "

Mọi người nhìn theo. Thì ra, một con cóc dưới kẹt tủ đang giương mắt nhìn lên quan tài ông giáo

Mồ hôi
Trích:
Xưa, nội nghèo, Ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để chú được đi học. Thành tài, chú cưới vợ, ra riêng.

Ngày hỏi vợ cho thằng Hai, chú mời mấy người cùng cơ quan. Ai cũng com-lê, cà-ra-vát. Chú bảo: Anh Hai hay đau bao tử, ở nhà nghỉ cho khỏe.

Ba ừ, im lặng vác cày ra đồng. Mồ hôi đổ đầy người.

Cũng những giọt mồ hôi ấy, xưa mặn nồng biết chừng nào, mà giờ, sao nghe chát cả bờ môi.

Xa
Trích:
Thành phố dịu lại sau cơn mưa đầu mùa. Đêm nay, con thèm được nghe những tiếng côn trùng rỉ rả kêu sau vườn, tiếng ễnh ương ngoác mồm nơi con suối nhỏ. Xa quê, con đem cả nỗi nhớ vào giấc mơ chưa tròn. Ở nơi ấy, gánh hàng rong của mẹ có bị cơn mưa đêm làm ế ẩm không, mẹ ơi...

Ngày mai, khi môn thi cuối cùng chấm dứt, con sẽ trở về, đón những cơn mưa dầm nơi quê nhà và sẽ thức chờ mẹ trong tiếng gọi nhau của lũ dế sau hè.

Bà tôi.
Trích:
Ba và chú giận bà nội nên bà phải ở riêng một mình trong căn lều nhỏ. Hàng ngày, tôi mang cơm ra cho bà. Ngày đó, tôi đã chín tuổi nhưng vẫn bắt bà phải đút cơm.

Năm sau, bà bị bệnh gan, cái bụng chướng lên. Tôi mang cơm ra cho bà nhưng ba tôi không cho, thấy ba tôi xách cơm vào, bà hỏi:

- Thế thằng Cún đâu?

- Tôi không cho nó mang cơm sang nữa, sang đây bà đút cơm cho nó, nó bị lây bệnh thì sao, bệnh gan là hay lây lắm.

Bà không nói gì, chỉ im lặng xúc vài miếng cơm. Hơn một tuần sau, bà mất.

Vì nó mồ côi.
Trích:
Ngày đầu tiên cô phụ trách một lớp học tình thương đa phần là những trẻ lang thang không nhà cửa.
Cuối buổi học.
- Cô ơi. Dạy tụi con hát đi cô.
- Hát đi cô.
Còn mười phút. Nhìn những cái miệng tròn vo và những đôi mắt chờ đợi, cô dạy cho tụi trẻ bài "Đi học về".
- Hát theo cô nè... Đi học về là đi học về. Con vào nhà con chào ba mẹ. Ba mẹ khen...
Phía cuối lớp có tiếng xì xào:
- Tao không có ba mẹ thì chào ai?
- ...
Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay.
Sưu tầm
 
Nói xấu trên diễn đàn: Quản không nổi?

962423971_4rum.jpeg


Mảnh đất màu mỡ
Cùng với những diễn đàn của các tổ chức, các hội, đoàn thể hoạt động “bài bản” với người quản trị được trả lương, thì vô số diễn đàn do cá nhân, tập thể lập ra hoạt động mang tính chất phi chính trị với admin tình nguyện (làm việc bằng sự nhiệt tình, không có lương), rồi mạng xã hội ngày càng mọc lên như nấm nhằm đáp ứng nhu cầu giãi bày tâm tư, học tập, tán gẫu… của cư dân mạng. Và nếu có dịp ghé qua hàng loạt diễn đàn trên mạng hiện nay như ttvnol.com, sanotc.com, ddth.com, tamtay.vn, linkhay.com, webtretho.com…, không khó để người ta bắt gặp và “nhặt” ra được những nội dung bôi nhọ, nói xấu với đủ mức độ khác nhau: Từ “qui mô nhỏ”, bàn tán và soi mói đời sống riêng tư của những cá nhân “thường dân” đến những cuộc bình phẩm, đưa vào lời bình luận mang cả mối tư thù người nổi tiếng. Và đáng lo ngại hơn, đó còn là những nội dung đả phá chính trị, bêu xấu chế độ Nhà nước…

Ví dụ về những vụ nói xấu, lăng mạ trên mạng nhiều vô kể. Có thể đưa ra ví dụ liên quan đến cô ca sỹ Hoàng Thùy Linh – người cách đây không lâu đã bị ví là… “con vịt”, “con gà” ngay trên diễn đàn game Linh Vương (tại địa chỉ linhvuong.zooz.vn) do cô làm hình ảnh đại diện: Hình ảnh Thùy Linh dù vẫn “diện” bộ xiêm áo lộng lẫy nhưng gương mặt lại được một “phần tử quá khích” dùng kĩ thuật đồ họa gắn với một… chú gà, chú vịt rồi “đính kèm” những lời lẽ thô tục. Vụ Trung tâm BKIS cùng Giám đốc Nguyễn Tử Quảng bị nói xấu trên Facebook, sản phẩm diệt virus của họ bị dè bỉu, bị “dìm hàng” so với sản phẩm của CMC được lan truyền với tốc độ chóng mặt sang vô số diễn đàn trong nước, trở thành tâm điểm để người ta bình phẩm với đủ ý kiến khác nhau.

Và gần đây nhất, hồi tháng 10/2009, vụ “lùm xùm” liên quan đến cuộc thi Hoa hậu quý bà Việt Nam 2009 cũng là điển hình cho sự bôi nhọ, làm nhục người khác trên diễn đàn. Một thành viên có nickname là “BocuaKan” đã tung lên diễn đàn Webtretho.com (một diễn đàn khá có tiếng trong cộng đồng mạng Việt Nam, là điểm đến của rất nhiều ông bố, bà mẹ với hơn 280.000 thành viên) bài viết “Ôi hoa hậu nái sề” để nhằm vào cô Thu Hường –thí sinh tham gia cuộc thi Hoa hậu quý bà Việt Nam 2009, đồng thời cũng là phóng viên đang làm việc cho một tờ báo điện tử lớn trong nước. Bài viết đã chẳng ngại mà… rằng: “Có một chị thí sinh, suốt ngày kiện tụng với ban tổ chức. Chị này thuộc hàng điện 380 vôn, cắm bút thử điện vào là đèn sáng quắc. Chị có một vẻ đẹp không khác gì con cá ngựa ngâm rượu. Đó là thân hình tong teo, mắt thâm quầng lờ đờ như bị nghiện ma túy, đầu luôn rối bù như Xúy Vân…”.

Admin: Quản không xuể!

Để xảy ra vô số vụ việc “lùm xùm”, gây bất bình trên cộng đồng mạng cũng như ảnh hưởng đến uy tín của chính các diễn đàn, cộng đồng thường quy ngay trách nhiệm cho các admin – người quản trị mạng. Tuy nhiên, hầu hết các diễn đàn đều đưa ra thông báo: Thành viên viết bài phải chịu trách nhiệm. Trở lại với vụ “Hoa hậu nái sề” kể trên, ngay sau khi sự việc xảy ra, phóng viên Báo BĐVN đã liên lạc với bà Mai Chi (phụ trách cộng đồng của website webtretho.com) để trao đổi về trách nhiệm của Ban quản trị mạng. Bà Mai Chi cho biết: chỉ có webtretho.com là trang phát ngôn chính thức và Ban quản trị phải chịu trách nhiệm. Còn diễn đàn trên trang web này là diễn đàn mở, thì thành viên chịu trách nhiệm hoàn toàn.

Vậy, trách nhiệm của đơn vị quản lý diễn đàn, website sẽ là gì trong khi các diễn đàn họ gọi là “mở” do chính họ lập ra đã gây ra vô số rắc rối cho đời sống mạng, quan hệ xã hội? Luật sư Nguyễn Hồng Bách (Đoàn Luật sư Hà Nội) sau sự vụ “Hoa hậu nái sề” có trao đổi với báo giới rằng: Nếu mở một diễn đàn để các thành viên tham gia mà không quản lý được thì sẽ dẫn tới tình trạng như thành viên nói xấu chính quyền. Lúc đó không lẽ web lại không chịu trách nhiệm?

Tuy nhiên, xét ở góc độ thực tế, thì cho dù các diễn đàn có muốn quản lý chặt đi chăng nữa cũng vô cùng khó khăn, nếu như không muốn nói là không thể. Bên cạnh những diễn đàn, website có người quản trị được hưởng lương làm việc cật lực để “dọn rác”, thì rất nhiều diễn đàn, việc quản trị được giao phó cho những người tình nguyện tâm huyết, họ thường phải kiểm duyệt nội dung diễn đàn bằng cách… tranh thủ thời gian rảnh rỗi khiến thông tin “bẩn” khó có thể được làm sạch. Chị Thu Hà – admin của diễn đàn muare.vn cho biết: Do tất cả thông tin khai báo để trở thành thành viên diễn đàn đều có thể là ảo với tên, tuổi, ngày tháng năm sinh, nickname… Rồi địa chỉ e-mail, cũng chỉ cần mất một vài phút người ta đã có thể lập ra hàng loạt tài khoản miễn phí để đăng ký thành viên, tung hoành ngang dọc trong môi trường mạng, đả phá các thành viên diễn đàn, những nhân vật “có tầm” trong xã hội. Và nghiêm trọng hơn, là nói xấu chính quyền, có tư tưởng phản động. Những thành viên như thế xuất hiện rất nhiều, admin cứ khóa nick vi phạm lại xuất hiện nick khác đứng ra thách thức liên tục. Còn vụ việc ầm ĩ của Thu Hường, sở dĩ chị có thể đâm đơn lên Bộ Công an, Cục Báo chí, Hội Nhà báo Việt Nam… để làm rõ trách nhiệm của Ban quản trị webtretho.com cũng như xem xét tư cách người mang nickname “BocuaKan” (vốn cũng là một nhà báo) là do may mắn đã nắm rõ đích danh người mang nickname.
(Theo ictnews)​
 
[Ảnh] Thế giới kỳ ảo dưới lòng đại dương băng giá

Dưới làn nước lạnh băng ở vùng Nam cực là thế giới đầy màu sắc của những loài sinh vật và cảnh tượng huyền bí mà thiên nhiên tạo ra.

Những con sao biển tấn công và ăn thịt một loại sao biển khác to hơn chúng dưới đáy đại dương vùng Nam cực.


Những thác nước bị đóng băng nằm dưới lòng đại dương. Những dòng nước nhỏ xuống từ các tảng băng tan và đóng thành băng khi tiếp xúc với mặt nước biển tạo thành cảnh tượng kỳ thú.


Hải quỳ đang làm thịt một con sứa.


Những con sao biển bám quanh xác một con hải cẩu con.


Loại sứa này sống gần bề mặt của vùng nước lạnh giá vùng Nam cực. Đường kính chiếc chuông của nó có thể lên đến 1 m.


Con hải cẩu đực nhe răng dọa người chụp ảnh.


Thảm hải quỳ trên vùng đáy đại dương từng là nơi núi lửa phun trào.


Ở mặt băng phía trên dòng nước lạnh giá là nơi sinh sống của những con chim cánh cụt.

Ngọc Sơn (Ảnh: Barcroft Media)​
 
Đặt cốc nước xuống

Đặt cốc nước xuống

Một giảng viên đang giảng bài cho sinh viên của mình về cách xử lý stress .Ông giơ một cốc nước lên và hỏi sinh viên:

-Các em nghĩ cốc nước này nặng đến mức nào ?

Mỗi người có một câu trả lời, trong khỏang từ 20 đến 500 gram .Sau khi nghe tất cả các câu trả lời, vị giảng viên mới có kết luận:

Trọng lượng chính xác không phải là điều quan trọng nhất .Nó phụ thuộc vào khỏang thời gian các em cầm cốc nước này:

Nếu em giữ nó trong một phút, hòan tòan không có vấn đề gì cả
Nếu em cầm nó suốt một giờ, em sẽ thấy tay mình bắt đầu đau
Nếu em cứ cầm nó trong cả một ngày, có thể tôi sẽ phải gọi xe cấp cứu cho em


Rõ ràng vẫn là cùng một trọng lượng, nhưng em giữ nó càng lâu thì nó càng trở nên nặng nề đối với em. Tương tự như vậy, nếu chúng ta cứ giữ mãi những gánh nặng, những buồn bực, không sớm thì muộn, chúng ta sẽ không thể chịu được nữa, vì chúng sẽ ngày càng nặng nề hơn .Cho nên, nếu chúng ta không hòan tòan bỏ chúng đi ngay được, thì thỉnh thỏang chúng ta cũng phải đặt cốc nước xuống, nghỉ một chút trước khi lại nhấc nó lên.

Sắp bước qua 1 năm mới chúng ta hãy đặt cốc nước xuống nhé!
 
Khi nào U23 Việt Nam vô địch Seagame 25?

Ngày 17/12/2009, Beckham, Kiatisak và Thanh Bình mơ lên thiên đàng. Beckham hỏi Chúa:
- Chúa ơi, bao giờ nước Anh vô địch World Cup?
- 20 năm nữa con ạ. - Chúa nói.

Kiatisak cũng hỏi:
- Khi nào Thái Lan vô địch Asian Cup?
- 100 năm nữa. - Chúa trả lời.

Thanh Bình toát mồ hôi hỏi:
- Thế còn ngày Việt Nam vô địch Sea Games?

Chúa mỉm cười đáp:
- Chiều nay thôi con à!
 
giá như hiệp 1 ghi đc bàn thắng.
giá như hiệp 2 ko sa sút
giá như chúng ta kèm người chặt hơn.
giá như giá như chúng ta tận dụng đc cơ hội.
giá như T.Trường ko bị đau.
giá như Xuân Hợp ko phản lưới nhà.
giá như Tiến Thành ko đệm bóng lên trời.
giá như trọng tài công minh hơn.

ôi bao cái giá như để VN vô địch
 
việt nam thua thật là đáng tiếc. bản thân tôi cũng rất buồn. nhưng ghét một điều là mấy nhà báo, mấy bình luận của mình nói về đội tuyển việt nam mình thấy ghét quá. lúc thì đưa lên mây lúc thì cho xuống dưới địa ngục. tôi nghĩ chúng ta nên lên tiếng về nhà báo và bình luận viên. toàn quăng lựu đạn để rồi đuợc những cái gì. báo đăng như thế nào so với thực tế. bình luận viên nói gì trước lúc trận đấu bắt đầu. đặt ra những hi vọng mà thực tế đạt đuợc là bao nhiêu %. báo và bình luận viên chỉ làm chúng ta thất vọng về đội tuyển việt nam. bình luận viên truớc trận đấu và bình luận viên trong trận đấu đều như nhau
 
Mình cũng đồng ý kiến với susukibo. Bình luận tuy làm cho trận đấu thêm phần hấp dẫn nhưng nghe nó cứ làm sao ấy? Không giải thích nổi cảm giác khi nghe bình luận trước và sau trận đấu, trong trận đấu thì còn đỡ hơn. Nghe các BLV bình luận trong các trận của giải ngoại hạng Anh mình thích hơn nhiều, vì ở đó không có sự chen lấn của tình cảm.
 
Blog có thể giết chính mình

7bx8e4xh82bk3g1mjit7.png

Cẩn thận với những "lời ăn tiếng nói" trên blog, nếu không nó có thể giết chết chính bạn. Ảnh minh họa.

ICTnews - Đã có không ít những người mất việc làm, khổ sở vì những "lời ăn tiếng nói" trên blog cá nhân.

Ngọc Minh xin nghỉ ốm vào chiều thứ 6. Nhưng thực sự cô không ốm, mà lên kế hoạch đi biển cuối tuần với bạn bè sớm.
Vài ngày sau đó, Ngọc Minh post (đăng) ảnh chuyến đi biển lên blog của mình. Một kẻ “xấu bụng” trong cơ quan phát hiện được đường link và gửi tới cho sếp. Ngay sau đó, cô bị sếp điệu lên giải trình. Không bị mất việc nhưng cô đã gặp rất nhiều rắc rối.

Còn Tuấn Anh bắt đầu cuộc sống độc lập sau khi lên Hà Nội học. Vui thú cuộc sống tự do mới, Tuấn Anh thoải mái post những cuộc phiêu lưu tình ái, những cuộc nhậu thâu đêm với bạn bè. Anh ta nghĩ blog của mình chỉ có bạn bè đọc. Nhưng một người họ hàng đã gửi đường link blog của anh ta cho bố mẹ ở quê, ngay lập tức Tuấn Anh bị đưa vào “tầm kiểm soát” và bị gia đình cắt giảm "ngân sách".

Hai câu chuyện chỉ là một vài ví dụ về tai họa của blog. Để tránh những tai vạ từ blog, có một số điều bạn nên suy nghĩ khi viết blog.
Bạn không thể biết được ai đọc blog của mình trừ khi bạn đóng các entry. Nếu chia sẻ bình thường, bất kỳ ai cũng có thể đọc được những suy nghĩ sâu kín nhất của bạn trên blog chỉ với cộng cụ Google hoặc qua chia sẻ link của blog.

Bạn cũng nên biết là nhiều công ty đang sử dụng Google là công cụ tìm kiếm các ứng viên có năng lực phù hợp yêu cầu của họ. Vì thế, blog có thể đưa việc làm đến cho bạn nhưng cũng có thể làm bạn mất việc.
Thông thường, chúng ta rất dễ trút giận lên blog để chia sẻ với bạn bè. Nhưng sẽ tốt hơn nếu suy nghĩ liệu bài viết trên blog của mình có ảnh hưởng đến ai không một khi nó được công bố trên mạng. Bởi mạng thì dễ đưa nhưng rất khó xóa, vì các bộ máy tìm kiếm như Google có tính năng lưu lại cả những dữ liệu trên mạng đã bị xóa. Hơn nữa, các nội dung trên blog rất dễ sao chép, chỉ trong thời gian ngắn có thể nó thể xuất hiện tràn lan trên mạng.
Văn Quyền​
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top