Những bóng ma trong đêm (Kỳ 1)
Khi đặt chân vào trong phòng, anh có cảm giác mọi thứ trong anh trở nên tối sầm như thể bóng đêm đang ép sát da thịt của anh, nó đang đè lên đầu anh với một trọng lượng khổng lồ và cùng lúc đó, đầu của anh dường như cứ lớn dần lên, hoàn toàn trống rỗng, nó tựa hồ muốn tách rời cơ thể anh và trôi lửng lơ. Anh dấn bước sâu vào trong phòng và rồi choáng váng, anh ngã sụp xuống sàn nhà như một người chết…
Đầu tiên xuất hiện Blue, sau đó đến White, sau đó nữa là Black và trước khi câu chuyện còn có Brown. Địa điểm nơi câu chuyện xảy ra là New York. Trước đây, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cho đến khi White đến văn phòng. White muốn Blue theo dõi một người đàn ông có tên là Black. Blue cần công việc. Anh đoán chắc đây là một vụ dính dáng đến chuyện hôn nhân và White là một anh chồng có máu ghen. Họ ký hợp đồng.
Blue lấy cái túi đeo vai nhỏ màu xám từ trên giá xuống và nhét vào trong đó một khẩu súng lục cỡ 38 ly, một ống nhòm, một cuốn sổ và những đồ nghề khác. Vén tấm màn cửa sổ, anh thấy Black đang ngồi bên kia phố của y. Kiểm tra bằng ống nhòm anh thấy Black đang ghi chép gì đó vào một cuốn sổ. Blue ghi lại toàn bộ những gì anh nhìn thấy về Black.
Hai ngày sau, Blue dậy sớm và chạy ngay đến bưu điện Brookly để kiểm tra số thư anh đã gửi đi. Đến quá trưa, lúc bưu điện bắt đầu đông dần, có một người đeo mặt nạ bước vào. Blue không lưu ý đến anh ta, một phần bởi khi có đó có quá nhiều người qua lại, nhưng lúc người đàn ông đó tách khỏi đám đông và bắt đầu bước về chỗ đặt những hộp thư gắn số, thì Blue nhìn thấy tấm mặt nạ.
Ngoại trừ chiếc mặt nạ, trông người đàn ông đó hoàn toàn bình thường và Blue có linh cảm ngay người đằng sau tấm mặt nạ kia chính là White. Người đàn ông đeo mặt nạ chạm vào hộp thư số 1001, xoay ổ khóa số và mở hộp thư. Ngay khi Blue nhận ra đó chính xác là người mà anh đang cần, anh bắt đầu tiến đến về phía hắn. Nhưng, người đàn ông ấy đã quá cảnh giác, nhét bức thư vào túi và khóa hộp thư lại, hắn vội liếc mắt ra xung quanh, thấy Blue đang đến gần, liền đánh tháo, chạy ra cửa thật nhanh. Blue bị bỏ lại phía sau, miệng thở dốc và đứng ngây ra như một tên ngớ ngẩn.
Hai ngày sau, Blue nhận được tấm ngân phiếu qua đường bưu điện, kèm với vài dòng của White gửi đến – “đừng đùa nữa”. White chỉ viết có vậy, cho dù đó không hẳn là một lời nhắn nhe nhưng Blue của thầy vui mừng khi nhận được nó vì cuối cùng anh cũng phá vỡ được bức tường im lặng của White. Dù có thế nào đi nữa thì chìa khóa cho vụ việc này vẫn là hành động. Anh phải tiếp tục phá vỡ từng thứ ở bất cứ nơi nào có thể. Mấy tuần sau đó, Blue trở lại bưu điện vài lần, hi vọng có thể bắt gặp lại White một lần nữa.
Sau một năm làm công việc theo dõi, Blue chỉ nhận ra rằng chính anh mới là người bị theo dõi và anh cũng chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình. Trong trường hợp này, chính Black là kẻ chiếm lấy cái vị trí mà Blue vẫn tưởng là của mình trong suốt thời gian vừa qua, và Blue lại giữ vai trò của Black. Có một điều gì đó uẩn khúc trong chuyện này. Mặt khác, cũng rất có thể Black là đồng bọn với White và cả hai người cùng âm mưu gài Blue kẹt vào tình thế này.
Blue chọn một chỗ thích hợp phía bên kia phố để nhập vai một người ăn xin, Black xuất hiện, bước xuống bậc thềm nhà mình và đi về phía nhà Blue. Black không chú ý gì đến người hành khất. Blue cất giọng hỏi một cách nhã nhặn:
- Ngài làm ơn bố thí cho kẻ nghèo khó này ít đồng lẻ…
Blue mừng vì đã có sự tiếp xúc ban đầu với Black, nhưng Black là một người rất bí hiểm. Đến lúc phải nộp kết quả cho khách hàng nhưng chẳng có gì khả quan. Anh cứ nghĩ rằng Black là cộng sự của White.
Đến hôm sau, anh bám theo Black vào khu Mahattan trên chuyến xe điện ngầm, lần này anh ăn mặc bình thường. Khoảng chín giờ, Black bước vào hành lang khách sạn Algonquin, và Blue theo sát xin phép được ngồi cạnh Black. Anh hỏi Black làm nghề gì và anh ta thẳng thắn trả lời rằng anh ta là một thám tử tư. Black kể về vụ việc mà anh ta đang theo dõi, nó giống với công việc của Blue, Blue bắt đầu choáng váng. Anh an ủi Black và khuyên anh nên từ bỏ vụ việc nhàm chán đó. Blue hỏi:
- Liệu đối tượng của anh có biết anh đang theo dõi hắn?
- Tất nhiên là hắn biết.
Blue thấy một giọt nước mắt lăn xuống má Black, nhưng trước khi anh có thể nói một điều gì đó, trước khi anh có thể lấy lại lợi thế của mình, Black đã vội vã đứng dậy và xin lỗi, nói y cần phải gọi điện thoại. Blue ngồi đợi chừng mười, mười lăm phút, nhưng rồi anh nhận ra mình đang tiêu phí thời gian. Black sẽ không trở lại. Blue trả tiền rượu rồi nhằm hướng cầu Brooklyn quay về. Khi đi xuống đến phố Organe, anh ngước nhìn lên cửa sổ nhà Black và nhận thấy căn phòng tối om.
Không sao cả, Blue tự nhủ, chẳng mấy chốc rồi y sẽ quay về. Chúng ta vẫn chưa kết thúc cuộc chơi được. Vào trong nhà, Blue cứ đi đi lại lại tính xem tiếp theo phải làm gì. Tuy nhiên, anh cũng đã đột phá được một điều gì đó, và đây là lần đầu tiên kể từ khi vụ việc này bắt đầu, anh không còn đứng ở vị trí cũ nữa. Rồi anh đi về phía cửa sổ, nhìn sang bên kia phố, anh thấy phòng của Black giờ đã sáng đèn.
Anh nằm vật xuống giường và nghĩ: Vậy là tạm biệt nhé, ông White. Ông chưa bao giờ tồn tại, đúng không… Chưa bao giờ có một người nào là White như thế cả. Và Black, y cũng thật đáng thương. Một thằng tội nghiệp.