Hide Nguyễn
Du mục số
- Xu
- 1,943
Hướng đến ngày nhà giáo Việt Nam 20 - 11
Hai năm, 28 thành viên 12 anh mỗi người một nẻo, đứa Hà Nội, đứa Sài Gòn, kẻ Huế, người Đà Nẵng. Về quê mỗi năm 2 lần, thậm chí một lần, muốn họp mặt lại cũng chẳng bao giờ đủ được.Nhưng mỗi lần gặp là một lần vui, thấy ai cũng chững chạc và trưởng thành hơn nhiều...
ừ thì ai cũng đã chọn cho mình một con đường, kỷ niệm cũng chỉ là kỷ niệm, qua đi thì nuối tiếc, nhưng chẳng thể trở về...
[FONT=Times New Roman, Times, serif] Ừ, vậy là cũng đã 2 năm xa trường rồi còn gì...[/FONT] Cũng đã 2 năm, cứ đến khoảng thời gian này, lòng ta lại thầm đếm từng ngày trở về...
Ta đã xa những góc sân, những khoảng trời lồng lộng gió và nắng ấy suốt 2 năm..
Hai năm,Ta cũng đã không nhìn thấy khoảnh khắc cây điệp vàng bất chợt trổ hoa vàng chỉ sau một đêm không ngủ.Ta đã từng lặng người đi-giữa sân trường không một bóng người,cây điệp vàng vàng rực cả Chuyên Quảng Bình-vàng rực những sâu thẳm tâm hồn ta-như thiêu như đốt nỗi nhớ nhung khắc khoải-nỗi nhớ tiếc khôn nguôi, và ta biết rằng thời gian đi qua là không bao giờ trở lại...
Hai năm,Những nhánh phượng đầu mùa đã không còn thấy ta-con bé cứ thích đạp xe đi học sớm, ngồi một mình bên khung cửa sổ, ngắm những cánh phượng đong đưa trong gió,hít thở mùi gió, mùi nắng sớm đặc trưng của mảnh đất cội nguồn biển ,cứ thích giữ cho riêng ta, cho riêng 12 anh...
Hai năm, ta cũng đã không làm thơ nữa, bài thơ ta viết ngày xa trường thật buồn:
Ngày hôm qua cổng trường còn mở vội
Tìm chú ve với tiếng gáy say nồng
Bé yêu ơi em còn nhớ hay không
Hôm qua đó-còn chờ em trước cổng
Mà hôm nay đã xa...
Hoa phượng cháy một góc trời như lửa
Nắng tháng năm xao xác một ngày mưa
Run run tay ép giùm nhau cánh phượng
Giữ bao yêu thương chôn mãi trong lòng...
Xa nhau rồi biết có còn thương mong
Như thủa ngày xưa bạn bè chung lớp...
Phượng vẫn cháy một góc trời rợn ngợp...
Nắng chiều hằn xuống vòng xe
Ngẩn ngơ bướm phượng tìm về nơi đâu... Hai năm, 28 thành viên 12 anh mỗi người một nẻo, đứa Hà Nội, đứa Sài Gòn, kẻ Huế, người Đà Nẵng. Về quê mỗi năm 2 lần, thậm chí một lần, muốn họp mặt lại cũng chẳng bao giờ đủ được.Nhưng mỗi lần gặp là một lần vui, thấy ai cũng chững chạc và trưởng thành hơn nhiều...ừ thì ai cũng đã chọn cho mình một con đường, kỷ niệm cũng chỉ là kỷ niệm, qua đi thì nuối tiếc, nhưng chẳng thể trở về...
Nhớ lắm ngôi trường của ta- ngôi trường nằm giữa mênh mông đồng ruộng xanh ngắt, đến mùa gặt lại thơm lừng mùi rạ. Trông xa trường thật tội nghiệp, trơ trọi, lẻ loi và hiu hắt...
Nhớ quay quắt những ngày mưa bão, sáng sớm đạp xe giữa con đường lầy lội đất đỏ, hai bên bờ sông đỏ ngầu,dù ghì chặt tay lái, vẫn kinh hãi khi nghĩ rằng ta sẽ bị thổi bay xuống tắm sông bất cứ lúc nào...
Nhớ lắm những đứa con gái học chuyên anh nghịch như quỷ sứ, suốt ngày ăn hiếp, khủng bố và chọc quê tụi con trai lớp địa, lớp toán...và từng ghi danh thiên sử khi bị thầy hiệu trưởng cho phạt phơi nắng dưới sân trường, cho "thiên hạ" chê cười rằng "con gái mà to mồm"...
Nhớ lắm Hằng mama- mẹ yêu 12 anh-người là thần tượng-là niềm tự hào của ta,của bạn bè ta, của chuyên Quảng Bình bởi phong cách hóm hỉnh, thâm thúy, giản dị và khả năng sư phạm tuyệt vời..Còn bao nhiêu thầy cô nữa trên con đường ta đi...Những trải nghiệm, những bài học cuộc sống mà thầy cô đã truyền, đã dạy cho ta, những năm tháng đó tưởng chừng như gió thổi mây trôi, nhưng khi bước vào giảng đường, tập bước đi bằng đôi chân của mình, nước mắt thầm chảy vào trong để nhận ra rằng ta đã nợ thầy cô nhiều đến mức nào..
Ta đã để lại sau lưng ta, cho những thế hệ Chuyên Quảng Bình nối tiếp ta những mùa điệp vàng, những mùa phượng cháy ấy...cùng một niềm tự hào không tả
Miên man trong niềm hạnh phúc ngày về, lại thấy bao gương mặt quen thuộc, lại thấy cây thấy cỏ, lại thấy những bước chân, thấy những nụ cười, thấy ghế đá, bàn nâu, và biết rằng ta đã yêu, đã nặng lòng với chuyên Quảng Bình, từ những năm tháng đó cho đến bây giờ và mãi mãi về sau.
Hai năm, 28 thành viên 12 anh mỗi người một nẻo, đứa Hà Nội, đứa Sài Gòn, kẻ Huế, người Đà Nẵng. Về quê mỗi năm 2 lần, thậm chí một lần, muốn họp mặt lại cũng chẳng bao giờ đủ được.Nhưng mỗi lần gặp là một lần vui, thấy ai cũng chững chạc và trưởng thành hơn nhiều...
ừ thì ai cũng đã chọn cho mình một con đường, kỷ niệm cũng chỉ là kỷ niệm, qua đi thì nuối tiếc, nhưng chẳng thể trở về...
[FONT=Times New Roman, Times, serif] Ừ, vậy là cũng đã 2 năm xa trường rồi còn gì...[/FONT] Cũng đã 2 năm, cứ đến khoảng thời gian này, lòng ta lại thầm đếm từng ngày trở về...
Ta đã xa những góc sân, những khoảng trời lồng lộng gió và nắng ấy suốt 2 năm..
Hai năm,Ta cũng đã không nhìn thấy khoảnh khắc cây điệp vàng bất chợt trổ hoa vàng chỉ sau một đêm không ngủ.Ta đã từng lặng người đi-giữa sân trường không một bóng người,cây điệp vàng vàng rực cả Chuyên Quảng Bình-vàng rực những sâu thẳm tâm hồn ta-như thiêu như đốt nỗi nhớ nhung khắc khoải-nỗi nhớ tiếc khôn nguôi, và ta biết rằng thời gian đi qua là không bao giờ trở lại...
Hai năm,Những nhánh phượng đầu mùa đã không còn thấy ta-con bé cứ thích đạp xe đi học sớm, ngồi một mình bên khung cửa sổ, ngắm những cánh phượng đong đưa trong gió,hít thở mùi gió, mùi nắng sớm đặc trưng của mảnh đất cội nguồn biển ,cứ thích giữ cho riêng ta, cho riêng 12 anh...
Hai năm, ta cũng đã không làm thơ nữa, bài thơ ta viết ngày xa trường thật buồn:
Ngày hôm qua cổng trường còn mở vội
Tìm chú ve với tiếng gáy say nồng
Bé yêu ơi em còn nhớ hay không
Hôm qua đó-còn chờ em trước cổng
Mà hôm nay đã xa...
Hoa phượng cháy một góc trời như lửa
Nắng tháng năm xao xác một ngày mưa
Run run tay ép giùm nhau cánh phượng
Giữ bao yêu thương chôn mãi trong lòng...
Xa nhau rồi biết có còn thương mong
Như thủa ngày xưa bạn bè chung lớp...
Phượng vẫn cháy một góc trời rợn ngợp...
Nắng chiều hằn xuống vòng xe
Ngẩn ngơ bướm phượng tìm về nơi đâu...
Nhớ lắm ngôi trường của ta- ngôi trường nằm giữa mênh mông đồng ruộng xanh ngắt, đến mùa gặt lại thơm lừng mùi rạ. Trông xa trường thật tội nghiệp, trơ trọi, lẻ loi và hiu hắt...
Nhớ quay quắt những ngày mưa bão, sáng sớm đạp xe giữa con đường lầy lội đất đỏ, hai bên bờ sông đỏ ngầu,dù ghì chặt tay lái, vẫn kinh hãi khi nghĩ rằng ta sẽ bị thổi bay xuống tắm sông bất cứ lúc nào...
Nhớ lắm những đứa con gái học chuyên anh nghịch như quỷ sứ, suốt ngày ăn hiếp, khủng bố và chọc quê tụi con trai lớp địa, lớp toán...và từng ghi danh thiên sử khi bị thầy hiệu trưởng cho phạt phơi nắng dưới sân trường, cho "thiên hạ" chê cười rằng "con gái mà to mồm"...
Nhớ lắm Hằng mama- mẹ yêu 12 anh-người là thần tượng-là niềm tự hào của ta,của bạn bè ta, của chuyên Quảng Bình bởi phong cách hóm hỉnh, thâm thúy, giản dị và khả năng sư phạm tuyệt vời..Còn bao nhiêu thầy cô nữa trên con đường ta đi...Những trải nghiệm, những bài học cuộc sống mà thầy cô đã truyền, đã dạy cho ta, những năm tháng đó tưởng chừng như gió thổi mây trôi, nhưng khi bước vào giảng đường, tập bước đi bằng đôi chân của mình, nước mắt thầm chảy vào trong để nhận ra rằng ta đã nợ thầy cô nhiều đến mức nào..
Ta đã để lại sau lưng ta, cho những thế hệ Chuyên Quảng Bình nối tiếp ta những mùa điệp vàng, những mùa phượng cháy ấy...cùng một niềm tự hào không tả
Miên man trong niềm hạnh phúc ngày về, lại thấy bao gương mặt quen thuộc, lại thấy cây thấy cỏ, lại thấy những bước chân, thấy những nụ cười, thấy ghế đá, bàn nâu, và biết rằng ta đã yêu, đã nặng lòng với chuyên Quảng Bình, từ những năm tháng đó cho đến bây giờ và mãi mãi về sau.
[FONT=Times New Roman, Times, serif] Theo : NHUNG 12 ANH_ 03-06[/FONT]
[FONT=Times New Roman, Times, serif] chuyen-qb.com
[/FONT]
[FONT=Times New Roman, Times, serif] chuyen-qb.com
[/FONT]