Nhật ký mùa Hoa phượng đỏ...

Hide Nguyễn

Du mục số
Đọc lần thứ nhất....


phuonghong.jpg


"Nhìn quyển sổ đây giấy còn nhiều
Tội gì không viết mấy lời yêu
Yêu ba yêu má yêu tất cả
Yêu chủ sổ đây thế mới liều .."

Những dòng lưu bút thân thương thời áo trắng cắp sách đến trường, đến giờ này vẫn in sâu trong tri óc của tôi. Tôi định không viết về những kỹ niệm này vì nó là những gì rất riêng tư được cất giấu trong cuốn lưu bút cách đây 14 năm về trước... nhưng mỗi lần mùa thi lại đến những ký ức đó làn tràn về... làm cho tôi không thể không nhớ đến....

Những giọt nước mắt của chia ly,những tình cảm thật ngây thơ trong trắng thời học sinh,mỗi đứa một con đường, một định hướng, một tương lai đang ở phía trước,.....

Quãng đời học sinh có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất, vui vẻ nhất, vô tư nhất. Khi chúng ta lớn hơn chúng ta thấy sẽ thấy những điều trẻ con mà hồi còn đi học ta cứ nghĩ rằng chắc chắn là ta lớn rồi. Nhưng chính vì vậy ta mới là ta và ta mới có những kỉ niệm để nhớ về thời áo trắng thân thương.


20784662_images1552286_CVA7.jpg

Hình ảnh: ShinHL

Những ngày học cuối cùng là khoảng thời gian thật đặc biệt chúng ta sắp chia tay nhau, sẽ không bao giờ được ngồi cùng nhau trong một lớp nữa đông đủ như thế nữa. Có thể trên đường đời mỗi người sẽ trải qua nhiều lớp học nữa nhưng để một lần ngồi lại cùng nhau trong lớp học cũ ấy, cùng nhau ngồi lặng im, cùng nhau hát, cùng nhau nghe thầy cô giảng bài, cùng nhau đùa nghịch điều ấy gần như là không thể. Hãy biết quý trọng những giây phút ấy vì nó chỉ qua 1 lần trong đời và chính những giây phút ây được lưu lại trong ký ức cả cuộc đời.

Tôi không biết tại sao và từ bao giờ tình yêu văn thơ lại tràn ngập trong tâm hồn của mình,mặc dù tôi học rất khá các môn Toán Lý Hóa......Tôi bắt đầu làm thơ viết nhật ký, vì vậy cuốn lưu bút của tôi tràn ngập những câu thơ mà bây giờ tôi đọc lại tôi tự nhủ với mình sao mà thời đó mình ngây ngô thế......

"Phượng nở ve kêu hè lại về
Gợi lên tưởng nhớ buổi chia ly
Ta buồn lắm bạn ơi có biết

Lặng im ư, đừng nhé bạn ơi!
Trang giấy trắng ghi vài dòng lưu niệm
Để xa rồi ta mãi gần nhau

Tặng hoa ư! hoa cũng sẽ tàn
Tặng dòng lưu niệm muôn vàn nhớ thương "

Mỗi khi nhìn thấy những cành phượng đỏ tôi cũng thấy lòng mình xao xuyến lạ. Nghĩ về những buổi học ngày xưa, nhớ tới từng chi tiết cái lớp tôi vẫn học, nhớ cái bàn có 4 người có 2 thằng ngồi cạnh 2 cô bé chanh chua mà giờ đây 2 cô bé ấy mỗi người đã có 2 đứa con kháu khỉnh, nhớ bạn bè, nhớ thầy cô. Nhớ những cơn gió hè lao xao hàng dương đặc trưng của miền biển cạnh lớp học của tôi. Nhớ cả những tiếng ve trên cành phượng trước lớp, nhớ cây phượng già nhưng nhiều hoa vô kể ở gần phòng thí nghiệm và còn vô vàn điều để nhớ. Tự nhiên tôi muốn khóc...

"Thế gian đẹp nhất mặt trời
Tuổi thơ đẹp nhất là thời học sinh
Đời học sinh như chim Hoàng Yến
Sống từng ngày lưu luyến bên nhau

Thời gian này có lẽ những buổi thi học kỳ cuối cùng đang đến gần và tiếp đó là những ngày đợi chờ kết quả thi, hồi hộp đợi ngày họp phụ huynh và hơn hở đón kỳ nghỉ hè với bao nhiêu dự định. Với các học sinh cuối cấp thời gian này là thời gian đầy lo lắng xen lẫn buồn mỗi khi nghĩ tới ngày chia tay bạn bè, chia tay thầy cô, lớp học, mái trường rồi tiếp đó là kỳ thi đầy khó khăn vào đại học

Ngày ấy tôi cũng như các bạn bây giờ tập trung vào việc học, lo lắng không biết mình có đủ sức vượt qua kỳ thi đại học không. Thời đó đối với chúng tôi đại học là con đường duy nhất để thành công nhưng với các bạn ngày nay được tư vấn đầy đủ các bạn hiểu rằng đại học không phải là con đường duy nhất.

"Nhất nghệ tinh nhất thân vinh" bạn có thể học nghề,học trung cấp, học cao đẳng và sẽ học lên ĐH sau.... đến lúc nào đó việc học giống như một xa lộ bạn có thể hòa nhập vào xa lộ bằng bất cứ ngã rẽ nào và bạn muốn ngưng việc học bằng cách rời xa lộ bằng bất cứ hình thức nào...

Hôm nay, trời đột ngột nắng gay gắt hơn và rất ra dáng một mùa hè nóng bức thực thụ. Trên đường đã xuất hiện những bông hoa phượng đầu tiên, rực rỡ và kiêu hãnh dưới nắng chói chang. Chẳng phải hôm nay mới nhìn thấy những bông hoa phượng đầu tiên của mùa hè này. Mẫy ngày trước, những bông hoa phượng đột ngột xuất hiện bất ngờ và ngỡ ngàng trong mắt ai nhưng sự vội vàng và bận bịu cuốn phăng đi những cảm xúc cũng vội vã chẳng kém. Ngày nắng, khiến mình bỗng nhớ ra mình đã có những mùa hè đầy kỉ niệm và cũng đột ngột nhớ ra là ngoài kia bao nhiêu sĩ tử, bao nhiêu học sinh chuẩn bị chia tay. Đã từ lâu lắm rồi cứ mỗi độ hè về tôi lại nhớ tới câu thơ: "Mùa hè, mùa thi, mùa chia ly". Chúc các sĩ tử bước vào mùa thi thành công rực rỡ.

Hôm nay cảm xúc lại dâng trào, tôi ngồi đây để nhớ lại những ký ức tuổi học trò thay vì đi câu cá cùng bạn bè. Tôi là vậy, thỉnh thoảng lại ngồi một mình suy ngẫm những gì đã qua. Một con người nhạy cảm với cuộc sống, tôi quan sát những thay đổi của thời tiết, sự cảm nhận tinh tế làm tôi đôi khi quá đa cảm.

Những ký tuổi thơ học trò vụt đi qua nhanh như một cái chớp mắt để rồi mỗi lần nghĩ về là lại như lục tìm trong tiềm thức những yêu thương thơ dại. Tuổi học của tôi gắn liền với miền biển Vũng Tàu thơ mộng,cái nắng cái gió của miền mát lạnh của miền biển với những bãi cát hàng dừa chạy dọc bờ biển,với những cây bàng cây phựợng đỏ rực vào mỗi dịp hè!

Và cuối cùng tôi muốn nói tôi yêu Vũng Tàu, tôi chỉ muốn mình được bay cùng gió biển, tôi yêu bầu trời xanh trên biển, tôi yêu gió, tôi yêu những đám mây và tôi yêu những khoảng không rộng lớn trên cao, tôi thả ước mơ của mình vào những cánh diều.

Tôi thích được ngắm mặt trời mọc lúc bình minh,được ngắm mặt trời lặn lúc hoàng hôn.Tôi muốn được dạo biển mổi ngày, được ngồi nhâm nhi ly cafe cạnh bờ biển... Nhất là khi tuổi thơ - thời học trò luôn in sâu vào trong trí óc tôi…

Đọc lại của một người..
 
Đọc lần thứ ...




Hôm nay là buổi học cuối cùng… Thời gian dường như cũng chùng chình, đong đưa không muốn trôi. Sẽ không còn tiếng la chí chóe của thằng con trai nào đó bị mấy cô nương vắt tà áo dài lên rượt chạy khắp sân...


2d3cph2250092.jpg


Mùa chia tay - "mùa" khó quên trong đời học trò...


Ngày…tháng…năm…



Sáng hôm nay tụi nhóc kéo đến sớm hơn mọi hôm, có đứa 5h30 đã có mặt dù 7h mới vào lớp. Đứa nào cũng có vẻ trầm tư, đăm chiêu. Cũng đúng thôi, hôm nay là buổi học cuối cùng mà. Nắng vàng trải nhẹ, gió dịu dàng khẽ đưa. Thời gian dường như cũng chùng chình, đong đưa không muốn trôi. Sẽ không còn tiếng la chí chóe của thằng con trai nào đó bị mấy cô nương vắt tà áo dài lên rượt chạy khắp sân. Sẽ không còn những khuôn mặt nhăn nhó, mồ hôi nhễ nhại, tụm năm tụm bảy, nép mình dưới những bóng cây khiêm tốn trong giờ chào cờ vì sân trường nắng quá. Sẽ không còn cảnh cô học trò nhỏ vừa chạy vừa la: Chậm tí chú bảo vệ ơi, chờ con nhai xong ổ bánh mỳ đã. Sẽ không còn những cuộc cãi vã kịch liệt sau mỗi buổi thi, buổi học nhóm…Tất cả sẽ chỉ là kỉ niệm.



Ngày…tháng…năm…



Hôm nay tụi nhóc làm lễ ra trường. Trông đứa nào cũng chững chạc hẳn ra mặc dù bọn chúng vẫn mặc đồng phục như ngày thường. Vẫn những gương mặt ấy, giọng hát ấy nhưng sao hôm nay nghe hay lạ kì, cảm xúc lạ kì. Dường như đứa nào cũng cố hết mình trong lần cuối cùng được đứng trên sân trường này. Con cảm ơn thầy đã luôn sát cánh cùng tụi con. Lần nào lớp có chuyện buồn cô cũng là người khóc trước tụi con. Cho chúng con gửi lời xin lỗi đến cô, cô ơi hãy tha lỗi cho tụi con…Những lời nói tận đáy lòng của tụi nhỏ làm ai ai cũng không nén được xúc động. Hình như mắt học trò cay cay, mắt thầy cũng đỏ, mắt cô đẫm lệ.



Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại…giọng hát trong trẻo, nghẹn ngào của cô học trò vang lên làm cảm xúc vỡ òa. Tụi nhỏ ôm chầm lấy nhau, siết chặt lấy nhau mà khóc. Có đứa nhạt nhòa nước mắt, có đứa lặng thinh mãi, có đứa sững sờ, có đứa học trò quậy phá nổi tiếng ôm chầm lấy cô mà tức tưởi. Cố lên tụi con nhé! Thầy luôn bên cạnh tụi con giọng thầy ấm áp, nồng nàn.



Hôm nay trời tối nhanh quá….



Ngày…tháng…năm…



Buổi họp mặt liên hoan cuối cùng của tụi nhóc. Tụi nó đã hát hết mình, nhảy múa hết mình, sống hết mình cho khoảnh khắc cuối cùng. Ta ghét mày lắm. Ta đã từng nói xấu hầu như hết thảy tụi mày. Nhưng ta yêu tụi mày nhiều lắm. Tụi mày biết không cô bé kính cận hét lên trong tiếng khóc nức nở. Ta hứa với tụi mày sẽ không chơi nữa, chỉ còn khoảng 2 tháng nữa thôi, dù không kịp nhưng ta sẽ cố gắng hết mình - cậu học trò tự hứa trước lớp.



Tụi nó ôm chầm lấy nhau mà hát, mà khóc, mà cười. Rồi lại nằm lăn ra bãi cỏ thả tâm trí vào kí ức. Tìm về ngày ấu thơ, tuổi mộng nhiều mơ ước dưới mái trường, nhiều lần ta ước mơ hái sao trên trời, vòng tay thêm lớn từng ngày, năm tháng ấy trôi đi cách xa vời vợi - tiếng đàn ghi-ta của anh chàng nghệ sĩ vang lên hòa cùng cái giọng ồm ồm của cu cậu.



Ngày…tháng…năm…



Hôm nay vắng vẻ quá, yên tĩnh quá. Cái cảm giác ấy lại tràn về vào khoảng thời gian này. Dư âm buổi liên hoan cuối năm vẫn còn đấy. Giọng hát ấy, tiếng khóc ấy, tiếng cười ấy như vẫn còn văng vẳng quanh đây. Thời gian rồi sẽ trôi nhanh, một lứa học trò khác lại đến rồi lại đi, chỉ còn lại đây mỗi sân trường này. Hy vọng tụi nhóc sẽ thành công, sẽ vững vàng, bản lĩnh trên quãng đường đầy chông gai trước mắt…



Bước trên đường bạn hiền ơi xin nhớ, nơi xa ấy chắc sẽ không gặp nhau, ta luôn hứa mãi mãi không hề phai, không bao giờ quên hình bóng nhau - bài hát cuối của tụi nhỏ lại vang lên đâu đây…Gió nhẹ nhàng lướt qua trên sân trường.


Bài viết của một người , không phải tôi...
 
Những cơn mưa rào bất chợt mát lành và ngắn ngủi, những tiếng ve sầu đơn độc, thảng thốt chia tay mùa Hạ, những bước chân nhỏ xíu tung tăng trước cổng trường, những cụm hoa dại ven hồ lung linh trong nắng và làn gió rất dịu dàng.


chia%20tay%20mua%20ha.jpg


Ta yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của đàn ve sầu, yêu những cơn mưa rào ồn ã, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng khi thì say mê của lũ học trò, ta yêu tất cả những gì thuộc về nó, yêu đến cả cái nắng bỏng rát làm cho làn da ta chỉ ngăm ngăm bánh mật…

Rồi một ngày đầy nắng! Giữa sân trường ta chợt nhận ra một điều gì đó đang đến, ta muốn cưỡng lại và níu giữ nhưng điều đó là không thể. Lặng nhìn hoa nắng xôn xao trên tà áo dài xinh xinh, ta bật ra từ trái tim mình: MÙA HẠ ĐÃ XA!

Nắng đưa trời vào hạ
Gió đưa hồn lên khơi
Chợt hồn như phiến lá
Đã xanh ngơ ngẩn rồi

Chiều nay lòng bỏ ngỏ
Gọi tháng ngày yên vui
Trong tầm tay bé nhỏ
Vút bay qua cuộc đời

Chia tay mùa hạ! Ta mang theo ánh mắt hồn nhiên của cô bạn học trò ngồi ngay bàn sau. Ánh mắt ấy biết bao đêm làm trái tim ta phải thổn thức. Ngày mai chia tay rồi, định lấy hết can đảm ghi vào lưu bút của cô ấy những điều thầm kín nhưng…lại thôi vì sợ rằng lời nói yêu thương kia sẽ làm vỡ vụn tình bạn trong sáng thủa học trò. Thế là suốt những năm tháng sau mùa hạ cuối đó, ánh mắt ấy cứ hiện lên trong mỗi giấc mơ của ta…

Mùa hạ được nhắc đến nhiều nhất và để lại nhiều kỷ niệm nhất có lẽ là mùa hạ chia tay tuổi học trò cuối cấp 3. 12 năm đèn sách chỉ chịu đứng sau quỷ – ma về độ tinh quái và nghịch ngợm rồi cũng phải chia tay. Ngày mai khi ra đường không còn được “đóng mác” học trò nữa, sẽ nhớ thật nhiều những tháng năm tinh nghịch phảng phất nét hồn nhiên của tuổi mới lớn.

Biết bao ước mơ bỏ ngỏ, bao lời hứa chưa thành và những dòng lưu bút ghi thật nhanh. Dường như lúc đó ai cũng sống gấp hơn, sợ rằng mai này hết đời học trò sẽ không có cơ hội để trải nghiệm. Để rồi ngày chia tay những giọt nước mắt lăn dài, ai cũng cảm thấy trống trải khi ngày mai phải rời xa hàng ghế đá, sân trường, lớp học thân thương…

Ta đã không đủ can đảm để nói lời yêu thương với cô bạn đáng yêu cùng lớp. Đấy, mùa hạ cuối cùng thuở học trò là mối tình câm bao nuối tiếc…

Rồi thì mùa hạ của đời sinh viên, ngày mai mỗi đứa về một miền quê khác nhau, làm sao để sau này có thể tụ họp đông đủ cả lớp đây? Rồi thì mùa hạ cuối cùng cho một tình yêu, kể từ mùa hạ chia tay mối tình ấy đến giờ vẫn chưa gặp lại người ấy. Cũng chẳng biết vì sao chia tay, chỉ biết rằng trong mùa hạ ấy hai đưa đi về hai phương trời khác nhau mà quên chưa một lời tạm biệt… để rồi cứ mỗi khi hạ về bạn lại thấy day dứt không biết giờ người ấy thế nào?…

Chia tay mùa hạ, chia xa khoảng trời rưng buồn của những tháng năm học trò. Mùa hạ đã xa… những ước mơ ngày nào bỗng chốc cũng đã thành hoài niệm.

Ta chợt lặng đi bởi nhịp trống trường như vang vọng đâu đây … Thì ra, bây giờ đã là tháng chín. Một lần nữa bỏ lại sau lưng mùa hạ đã qua. Hãy tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của mình ngày ấy.

Nhạc sỹ Quỳnh Hợp đã đưa vào ca khúc “Chia tay mùa hạ” giai điệu nhẹ nhàng, phảng phất một nỗi buồn man mác gợi nhớ về những thời khắc êm đềm bên Mái trường xưa – nơi tâm hồn ta lớn lên theo lời giảng của thầy và nơi ấy tâm hồn ta khẽ xao xuyến với những rung động đầu đời: Tình yêu tuổi học trò.

Dòng thời gian trôi đi cùng những tháng năm êm đềm của tuổi học đường với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bè bạn, thầy cô. Mái trường, lớp học, sân trường, hàng phượng vĩ, bảng đen, chỗ ngồi, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã giữa giờ chơi, những âu lo bên trang sách …như vỡ oà trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đỏ như máu đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông, báo hiệu thời điểm chia tay mùa hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức:

Tìm nhau trong lớp học
Tìm nhau ngoài hành lang
Tìm nhau trong trang sách
Tìm nhau giờ lang thang

Tìm nhau ta tìm nhau.
Rồi mai ta tìm đâu
Những bóng hình xưa cũ
Mưa kín dòng sông sâu

Gửi dăm ba dòng chữ
Buộc lại mùa chia phôi
Người về trên đỉnh nhớ
Gọi khan lòng xa xôi.

Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỉ niệm nào có thể. Hãy ghi lại từng khuôn mặt bạn bè vào traí tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa.. Ôm nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là muôn sau niềm nhớ.
Hãy nhớ từng khuân mặt bạn bè vào trong tim nhé! và mỗi lần nhìn thấy hoa phượng các bạn sẽ lại được sống trong nhữ kỉ niệm xưa!

“Chia tay mùa hạ” mãi đi vào trong ta một cảm xúc lâng lâng mát rượi của cơn mưa cuối hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày nào, để lòng ai bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời…

******

Bất kì một ai , là người học sinh năm cuối hay người sinh viên áo xanh ngày mai ra truơng,chia tay mái trường....Không một ai còn vô tư và rụt rè như ngày mới vào nữa...
Những giọt nước mắt cứ rơi , nhẹ nhàng và hạnh phúc...
Ta đã đi qua một thời khắc rồi...
Ta sẽ bứoc tiếp về phía trước...
Ta lại đi và đến...

Trường xưa ơi ta còn luôn nhớ về...

Một người xa...
 
ÔI, cái lớp 10 yêu thương của tôi, tôi sắp xa các bạn rồi, nghe đồn lớp 11 học kiến thức max lắm, chắc chẳng được chơi nhiều đâu, Dù sao 2 năm nữa mới 12, lo gì, mà sao các bạn nữ lớp mình xấu gái thế cơ chứ ? Chẳng yêu được bạn nào cả ?????
 
Hơ, lại trường chuyên, lớp chọn à? Tụi tôi thì cứ năm nào, đi lên tiếp là năm đó, bạn đó trừ những thằng học dốt quá (may tôi ko ở dạng học dốt đó. Sơ sơ chắc được 6,5 TK rồi). 3 năm mà cứ phải chuyển lớp thì còn gì kỷ niệm nữa chứ, ôi , nhớ cái thằng ngồi cạnh tôi quá, nó toàn cho tôi ăn me chua, nó còn bảo tôi giống con gái nữa, bó tay, con trai thích ăn của chua cũng bình thường mà, .... Nhớ trận bóng đá quá, tổng kết làm 1 trận uống bia lai zzai cùng nhau, không say không về, hơ hơ, mệt ,,,,
 
Với mình, lớp 11 là năm học đẹp nhất tuổi học trò, và cũng là đẹp nhất cuộc đời . Lớp ấy, tuổi ấy ta vừa lớn lên, nhưng vẫn còn cái chút bỡ ngỡ, thơ dại. Ta học những kiến thức để bước vào kì thi "sinh tử "năm sau. Nhưng nó không cuốn mất hút ta đi như lớp 12...

Lớp 11 đủ để cho ta chút bận rộn học hành, đủ cho ta thời gian nhận biết yêu thương...

Lớp 11 đủ cho ta biết nhung nhớ và đã cảm quyến luyến một cái nhìn. Một chút bâng khuâng nhẹ nhàng...

Lớp 11 đủ cho ta biết giữa ta với gia đình là một sợi giây bền chặt và ấm áp...

Tuổi đẹp nhất bởi ta có thể giao hòa với cuộc sống, với quê huơng ruộng đồng, với hoa với ....

Tôi vẫn còn nhớ mãi hình ảnh một người bạn gái...bắt đầu từ lớp 11.
 
Lớp 10 vẫn thích hơn, vì lớp 10 được bắt đầu với cuộc sống mới, lớp 11 mình sẽ lao vào học như điên, nghe nói toán 11 khó lắm, lớp 11 là nền của lớp 12. Lớp 11 sẽ được học về đạo hàm thì phải, rồi cả hình không gian, không thể đùa với lớp 11 được. Lớp 10 vẫn sướng, được làm quen, mọi thứ đều thay đổi. Lớp 10 đáng yêu nhất. Lại còn hồn nhiên như là điên nữa, bé tí cũng máu bia rượu, haha. Hơ, lớp 10 mà tụi mình trêu cô giáo trẻ còn khóc đó, lớp 10, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng mới, thích coi các chị các anh đánh nhau, có các cuộc thi, vui ơi là vui.
 
Em ơi buồn làm chi
Anh đưa em về Sông Đuống
Ngày xưa cát trắng .....


Chữ ký của anh HIDE làm mình nhớ đến:

Em hãy phân tích đoạn thơ:

Em ơi buồn làm chi
...

(ba chấm)
Em phẳng lỳ !


(Cấm nghĩ linh tinh, đúng là học trò. trong dấu ba chấm là cái gì phẳng lỳ cơ chứ?> Cái gì phẳng mà em ấy lại buồn nhỉ? Trời ơi, học trò là ma hay là Quỷ .....
 
ÔI, cái lớp 10 yêu thương của tôi, tôi sắp xa các bạn rồi, nghe đồn lớp 11 học kiến thức max lắm, chắc chẳng được chơi nhiều đâu, Dù sao 2 năm nữa mới 12, lo gì, mà sao các bạn nữ lớp mình xấu gái thế cơ chứ ? Chẳng yêu được bạn nào cả ?????
Ôi trời ơi....
"mà sao các bạn nữ lớp mình xấu gái thế cơ chứ ? Chẳng yêu được bạn nào cả"
Tội cho bạn ghê á, lớp tôi có hơn 1 nửa là con gái (nên con trai đa số bị bắt nạt - trừ tôi hehe)...bạn nào cũng có 1 nét gì đó tinh nghịch, hồn nhiên...
...nhưng tôi thường không biết vì ít khi tôi để ý đến các bạn ấy lắm :boss:
 
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại

- Khi những tiếng ve trên cành đã râm ran, phượng hồng đã rực cháy một khoảng trời và điệp vàng đã phủ kín những lối đi. Mùa hè đến. Những năm tháng học trò đã mãi mãi xa rồi nhưng trong kí ức nó luôn là những kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta.

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại [/FONT]

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif] Thời gian một đi không trở lại đó là chân lí mà ai cũng biết. Thế nhưng con người luôn muốn níu lại thời gian, nhiều lúc muốn thời gian ngừng trôi và kim đồng hồ có thể quay ngược. Với những ai từng bước qua những năm tháng học trò, từng ngồi trên ghế nhà trường thì ước mơ ấy càng trở nên cháy bỏng. Ai có thể quên được những giây phút đẹp nhất trong cuộc đời ấy với tiếng nói thấy cô và những giọng nói tiếng cười. [/FONT]

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]
1244686661-haynhouocmuon_04.jpg
[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại!

[/FONT]​
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif] Chia tay luôn là giây phút chia xa đầy lưu luyến và chia tay tuổi học trò thì khoảnh khắc ấy càng nghẹn ngào “Đặt bàn tay lên môi, giữ chặt tiếng nấc nghẹn ngào, Thời gian sao đi mau xin hãy ngừng trôi”. [/FONT]

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif] Những gì đã qua không thể lấy lại được. Và những ước mơ luôn khiến mỗi chúng ta như có thêm động lực để phấn đấu hơn nữa để, “Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng/Sẽ còn mãi trong tim mọi người” và cũng để “Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niệm/Để nụ cười còn mãi lắng trên hàng mi, trên bờ môi/Và trong những... kỷ niệm xưa .....![/FONT]

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif] Mùa hè ơi sao đến vội vàng[/FONT]

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif] Với những ai yêu mùa hè với những ánh nắng đỏ lửa, những con đường rợp lá me bay hay yêu màu đỏ hoa phượng, màu tím bằng lăng thì luôn mong mùa hè đến thật nhanh. Thế nhưng, với những lớp học trò thì không ai muốn mùa hè đến nhanh vì mùa hè gắn liền với mùa của chia tay. [/FONT]

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif] Ngày tháng trôi qua mau, cho lòng thêm nuối tiếc.. Đó là sự nối tiếc về “Một thời mộng mơ đã qua”, về “tà áo trắng thướt tha sân trường”. Kỉ niệm qua đi, thời gian qua đi tất cả giờ chỉ còn lại trong kí ức “sẽ không còn những khi bâng khuâng nghe hè về trống vắng”. [/FONT]

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]
1244686793-haynhouocmuon_05.jpg
[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]
Phượng - loài hoa luôn gợi nhớ về những tháng năm học trò

[/FONT]​
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif] Thời khắc chia tay đến khi những giọt nước mắt vỡ òa hay chỉ là “rớt khẽ bờ mi”. Đó là giây phút chia xa. Chia xa rồi mọi thứ giờ đã chìm vào dĩ vãng và chỉ còn đọng lại trong nỗi nhớ của mỗi chúng ta về “bao năm tháng dịu êm”. Đó là lí do mà những ai đã bước qua tuổi học trò luôn băn khoăn tự hỏi “Mùa hè ơi sao đến vội vàng”. [/FONT]

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif] Đường về trường ôi sao lạ quá[/FONT]

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif] Trong sâu thẳm tâm hồn mình ai cũng muốn một lần được trở về với ngày xưa yêu dấu. Đó là giây phút ta lắng lại, mơ màng hay tưởng tượng về những ngày đã qua. Kỉ niệm ấy ùa về khi ta bước trên con đường thân quen. Vẫn là con đường ấy thôi. Vẫn là những cây điệp vàng vẫn trải đầy hoa, vẫn là lớp cũ trường xưa thế nhưng chỉ thiếu đi thầy cũ bạn xưa. Tâm trạng ấy khiến con đường về trường bỗng lạ quá. Cái lạ ấy phải chăng xuất phát từ chính cái lạ trong tâm hồn chúng ta. Thế nhưng lạ rồi lại thành quen khi mà những kỉ niệm nhanh chóng ùa về theo dòng suy nghĩ miên man với nỗi nhớ vô bờ. [/FONT]

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif] Đó là nỗi nhớ về những con người: nhớ bạn – những người “cùng sống dưới mái trường này”; nhớ thầy người “chắp cánh ta bay vào cuộc sống”.[/FONT]

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]
1244686661-haynhouocmuon_02.jpg
[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]
Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi

[/FONT]​
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif] Đó là nỗi nhớ về cảnh vật: nhớ về những ghế đá hàng cây. Đó còn là nỗi nhớ về mùa thi, nhớ về những ngày chia tay để “nụ cười còn xao xuyến lòng ai”. [/FONT]

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif] Tháng năm học trò đã qua đi nhưng hãy để dành một khoảng thời gian dù là ít ỏi thôi để chúng ta cùng nhớ về những ngày đã qua về những kí ức tuổi học trò:
[/FONT]


[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/dzdzC820gR[/FLASH]

(nguồn 24h)
 
sắp hết lớp 11 rồi, ôi nhớ quá đi thôi, nhớ trường , nhớ bạn, nhớ hương phượng rơi, nhớ cả màu hoa bằng lăng nữa.

Tuổi 17, mình biết thế nào là yêu, là thương là nhớ, là mộng mơ...

sắp bước vào tuổi 18 rồi, tự dưng thấy mình già đi, hic...hic:pudency::pudency: tự dưng lẫm cẩm quá, lại hay nhớ về ngày xưa...Ngày xưa có ji nhỉ? Sao làm lòng ta thấy bồi hồi. Chao ôi!!! :embarrassed:
 
Một màu hoa rực đỏ...


royal04.jpg




Chúng ta biết có còn bên nhau nữa....trên cành, phượng đã đơm bông lửa đỏ...

C33A0385075D432EB84795CFDC381CBA.jpg



Hoa có phải như người, chỉ biết xích lại gần nhau khi độ hè sang....

phuong.jpg


Trên cao chênh vênh,những ước mơ trong trắng vẫn đâm chồi nở nụ giữ nền trời xanh bao la..

3511719703_736a558bba.jpg



Dù cho ở nơi đâu....

hoa020mv.jpg



.....

Hình ảnh sưu tầm.
 
Vâng mọi người đều nói đúng , tuổi đời học sinh ghi lại những dấu ấn mà cho dù là thời gian _tất cả những đơn vị mà người ta cho là thứ gì cũng có thể bị lãng quên ,hãy vui lên khi còn là học sinh nhé^^
 
huhu bây giờ đọc lại cái này bỗng thấy .............xúc động quá. Mình còn những 2 năm nữa lận , để được là 1 con bé phá phách nghịch ngợm và cứng đầu!
Cứ như bây giờ thì ........thời gian hãy trôi nhanh 1 chút cho tôi.............đến với điều tôi muốn !
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top