|   |      Họ và tên      : Văn Tâm Lan Tuổi : 17 Nghề nghiệp : Học sinh Nhật ký đón Tết            Tết  ! Nghe đơn giản và bình dị nhưng sao nó chứa đựng trong đó biết bao ý  nghĩa và đậm đà màu sắc quê hương Việt Nam đến thế. Cô giáo dạy Văn có  hỏi chúng tôi thế này :" Theo các em lúc chuẩn bị lễ hội hay vào lễ hội  vui hơn". Chỉ thế thôi mà lớp ồn ào hẳn lên. Tôi nghĩ là trước lễ hội sẽ  vui hơn nhiều. Điều đó lại càng đúng đối với Tết cổ truyền.     Vẫn  vậy, còn khoảng 10 ngày nữa là bước sang năm mới. Ở trường học tôi cùng  các bạn đang tận hưởng những giây phút cực kì thoải mái bên những nắm  hạt dưa, mấy thứ bánh kẹo tết mà gia đình mua từ trước đó. Tiếng tí tách  của hạt dưa, lào xào của vỏ bánh còn lại trên bàn cộng thêm vị ngọt  ngọt, bùi bùi. Chỉ nhớ lại thôi mà tôi cũng mong tết đến thật nhanh.   Ở  Việt Nam bắt đầu Tết là lễ Ông Công Ông Táo. Theo quan niệm, mỗi gia  đình đều có ông Táo coi giữ nhà bếp, cứ đến 23 tháng Chạp là ông Táo  phải thu xếp lên trời báo cáo mọi việc làm  của gia đình trong một năm qua. Vì vậy phải có mâm cơm đạm bạc để tiễn  ông Táo về "chầu". Bà và mẹ tôi thường nấu xôi, bày chả, giò, một đĩa  rau xào còn tôi chỉ biết chạy lăng xăng lên xuống nếu bà có bảo gì thì  làm. Đợi hương tàn bà bảo tôi mang cá ra hồ thấy, thấy tiếc con cá này  quá nhưng ông Táo phải có cá  chép mới về trời được. Thế nên tôi đành vâng lời. Trước khi con ca lặn  mất tôi có nói :" Chúc mày và ông Táo lên đường bình an nhé!". Vậy là  Tết đến thật rồi! Ngoài đường phố, trong nhà đều ngập tràn khí xuân, đâu  đây vẫn còn thoang thoảng mùi nhang đèn thơm phức. Những ngày tiếp theo  cả nhà bắt tay vào sửa soạn.     Nhiệm vụ của tôi và em là lau rửa nhà cửa, chén bát; ngoài giếng cô với  mẹ giặt giũ rèm, màn, quần áo; trong nhà bố đang treo mấy câu đối  tết...Mỗi người một việc, ai cũng hăng hái trong niềm vui vì được góp  công sức cho mùa Tết năm nay. Đang làm thì mấy bác họ của mình vào chúc  Tết hai bà. Đây lại là một nét đẹp nữa của Tết dân tộc. Vừa là hết một  năm cũ đầy biến động, vừa chào đón một năm mới, vừa là thời gian cho con  cháu thể hiện tấm lòng hiếu thảo của mình với bề trên. Xong việc tôi và  mấy đứa ở xóm rủ nhau lên siêu thị chơi.Vừa lên xe buýt là mấy đứa trò  chuyện rôm rả lắm làm mọi người trên xe cũng vui lây. Chao ôi! Mới đến  cổng mà tôi đã rợn ngợp trước cảnh tượng này. Người người ra vào, tiếng  cười nói bàn tán về hàng hóa tết xôn xao. Vào bên trong càng thấy choáng  ngợp hơn nữa. Hàng hóa đầy ắp, phong phú hơn ngày thường rất nhiều, ánh  sáng lung linh, màu sắc rực rỡ...Nghe nói có lạm phát mà sức mua của  người dân không hề giảm đi chút nào. Đúng là Tết, nhà nào cũng muốn thật  đầy đủ và sung túc thì mới thỏa mãn. Tuy hàng ở siêu thị nhiều là vậy  nhưng lại rất đắt và quá khắt khe về khâu mua bán háng hàng hóa nên tôi  không thích lắm. Nếu nói đến Tết thì nơi đầu tiên mà tôi không bao giờ  quên: đó chính là khu chợ ở gần nhà. Đi chợ Tết thì nên  đi bằng xe đạp hoặc đi bộ không nên đi xe máy lại càng không nên đi ô tô  bởi chỉ có đi từ từ để tầm mắt mở ra khắp phương trời thì mới thấy hết  vẻ đẹp của tết Việt. Tôi thường cùng mẹ và em đi xe đạp vừa có thể ngắm  cảnh vừa đỡ ... mỏi chân. Những vỉa hè hằng ngày chỉ có lá rơi xào xạc  mà giờ đã đầy những cây cảnh; bên cạnh là những chậu quất có quả chín  vàng ươm, những chậu mai rực rỡ với năm cánh hoa vàng. Chen mãi mới gửi  được xe, đến cổng chợ thì thật khó để tả hết được không khí nơi đây. Chợ  Tết đông nghìn nghịt chật cứng cả lối đi. Người người qua lại tấp nập,  đông vui như trẩy hội. Tiếng trao đổi mua bán, gọi nhau í ới nghe thật  nhộn nhịp. Mặc dù cuộc sống ngày càng được hiện đại hóa nhưng những nét  đẹp văn hóa vẫn được giữ vững: những hàng bày trầu cau, vôi, muối, dầu  đèn, giấy tiền vàng mã,...đều tấp nập người bán người mua đã phản ánh  lên điều đó. Hàng hóa Tết thì nhiều vô kể nhưng nếu nói đắt hàng hơn  ngày thường chỉ có thể là hàng bánh kẹo. Nào mứt bí, mứt dừa, mứt  sen,...rồi kẹo dẻo, kẹo mềm, bánh xốp, bích quy,...tất cả tỏa ra một mùi  thơm ngọt ngào, hấp dẫn đối với người mua. Mẹ dẫn tôi đi mua bánh kẹo  xong sau đó đến hàng thịt cá, ra đến chợ mẹ còn mua thêm hoa quả nữa.  Nhưng vẫn còn một việc nữa cần phải làm trước đêm giao thừa. Nguyên liệu  gồm: gạo nếp ngon này, đậu xanh bóc vỏ, thịt mỡ, lá dong, lá  chuối,...mọi thứ đã đầy đủ. Chỉ nghe chắc ai cũng đoán ra rồi. Mai là 29  Tết nhà tôi sẽ gói bánh chưng, tuy không phải là mới mẻ nhưng thiếu đi  việc này thì không còn gì là Tết nữa. Sáng sớm dậy tôi cùng cô lau sạch  lá đã luộc chín để nguội, trong bếp nồi đậu xanh đang ninh cho nhừ sau  đó đánh nhuyễn ra, em tôi nhận giã gừng và một số gia vị. Bố tôi sẽ gói  bánh. Tuy không phải là điệu nghệ nhưng bánh bố gói rất vuông, bánh  không quá nhiều nếp hoặc quá nhiều nhân, lạt buộc vừa tay nên lá không  hề bị nhăn. Hồi nhỏ, tôi vẫn hay đòi bố gói riêng cho tôi một chiếc bánh  chưng con, trong đó thì đậu thường nhiều hơn gạo. Ngoài ra bố cũng gói  khoảng 3,4 cái bánh tét thêm vào đó. Đến trưa là bắt đầu nổi lửa nấu  bánh. Bà nội nói với chị em tôi:" Bánh chưng mang tất cả tinh hoa văn  hóa Việt gói gọn vào trong lại chứa đựng cái hồn của dân tộc và thể hiện  sự thờ kính Trời, Đất, tổ tiên của nhân dân ta. Bởi nên thiếu bánh  chưng là thiếu hẳn hương vị ngày Tết". Nghe vậy tôi cũng hay ra vào bếp  đẩy củi vào và trông cho bánh mau chín. Tối, bếp vẫn đỏ lửa, tôi muốn  ngồi đợi bánh chín nhưng buồn ngủ quá. Đến sáng hôm sau thì mọi thứ đã  đâu vào đấy rồi.Bỗng dưng lúc này tôi nhớ ra một câu đối đã tồn tại bao  đời nay như một bức tranh điển hình cho Tết cổ truyền:                                  Thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ                         Cây nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh.        Chiều tối, mẹ vẫn còn bận rộn với mâm cơm tất niên. Bố tôi đang làm  thịt gà để cúng vào lúc giao thừa. Bà nội bày mâm ngũ quả, mấy cặp bánh  chưng, một bình hoa lay ơn và một đĩa trầu lên bàn thờ. Bà đặt bên phải  một chai rượu trắng, bên trái một chai rượu cẩm nhà tôi tự làm. Phải nói  nghệ thuật ủ rượu của mẹ cứ gọi là tuyệt vời. Khách đến nhà chúc tết ai  cũng muốn uống thử loại rượu này và khen lấy khen để. Hằng ngày trông  khá rộng vậy mà hôm nay trên bàn thờ không còn chỗ nào có thể để thêm  được nữa. Tôi thắc mắc bà đặt nhiều thứ lên thế làm gì, bà chỉ cười rồi  ôn tồn: "Dù nhà ta thiếu thốn nhưng đã là Tết thì phải đầy đủ những thứ  này. Nó thể hiện tấm lòng của con cháu đối với tổ tiên hơn nữa đây cũng  là truyền thống của dân tộc đấy cháu ạ". Bao giờ cũng vậy bà luôn mang  đến cho tôi cái vị dân tộc mà dường như lứa tuổi của chúng tôi đã lãng  quên. Tôi luôn mong bà sống thật lâu với con cháu bởi tôi muốn có thời  gian chăm sóc bà như bà đã chăm sóc chúng tôi, hơn nữa tôi còn muốn được  sống mãi trong không khí đậm đà hương vị quê hương như lúc này. Dường  như cái hồn và vẻ đẹp truyền thống của dân tộc có trong gia đình tôi là  do bà mang lại mà sau này dù có đi khắp phương trời đến tận cùng thế  giới tôi cũng không bao giờ tìm thấy ở nơi nào khác.             Càng nghĩ tôi càng thấy mình đúng. Không gì hồi hộp hơn, nhộn nhịp hơn  khi được đón Tết cùng gia đình mình, nhất là khoảng thời gian chuyển  giao giữa năm cũ và năm mới. Còn rất nhiều phong tục tập quán khác như:  tục dựng cây nêu, hái lộc đầu năm, xông đất, mừng tuổi, đi lễ chùa cầu  may,...và nhiều nhiều nữa không thể kể hết, thêm vào đó là nhật kí đón  Tết của gia đình tôi thì với tôi không gì sánh bằng. Nếu có dịp các bạn  hay những ai chưa hiểu rõ về Tết cổ truyền của Việt Nam hãy đến nhà tôi  thì các bạn sẽ biết.
		
		
	
	   |