Nhật ký của Tử thần...

  • Thread starter Thread starter death00
  • Ngày gửi Ngày gửi

death00

New member
Xu
0
Entry...
Sáng sớm, nó bị đánh thức bởi tiếng chim bồ câu đằng sau nhà... cu rúc... cu rù...
Nó mở cửa sổ đón ánh nắng sớm mùa hạ... Hít hà từng hơi thở để mong những luồng khí quý giá trôi dần cào lồng ngực. Nó ngửi thấy mùi hoa sấu thoang thoảng. Tiếng gió nhẹ thổi vi vu thành một bản nhạc nở tung những nốt thanh âm trong trẻo đang nhảy nhót trong ánh nắng sớm.
Chà! Một buổi sớm đẹp!
Nó ... đã không còn là trẻ con. Nó đã 22 tuổi rồi. (có ai đó nói đùa... nó đã 22 mùa ổi chín rụng lộp độp ở sân sau...)
Thời học sinh, thời sinh viên cũng đã trôi qua... như dòng sông trôi dần về ký ức. Cái ký ức ngọt ngào thấm đầy sự vất vả, cực nhọc nhưng chứa chan tình yêu thương, chở che của người thân và bạn vè...
Nó nhớ lại những tháng ngày đã qua... tuổi thơ đầy khó khăn nhưng ngập đầy tiếng cười khi nó chỉ là một con nhóc loi choi, rồi nó lớn, biết học chữ, biết làm thơ, biết hờn giận, biết yêu cái đẹp... Rồi nó lớn hơn nữa, biết ý thức sự tồn tại của chính mình, biết đến sự xuất hiện của một quy luật của Thượng đế đó là có con trai và con gái, biết số hữu tỷ không phải ra đời khi bạn Mi Mi không đồng ý cho bạn Bin mút chung kẹo mút (để cắn kẹo mút vỡ làm đôi), biết thế giới thật nhiều màu sắc, biết tình bạn thật tuyệt vời... Rồi nó lại lớn thêm, biết cuộc sống xung quanh nó không đẹp đẽ và vành vạnh như nó vẫn tưởng tượng, biết sự thật không phaỉ là tất cả, biết niềm vui không một mình ngự trị trên trái đất mà còn có những nỗi đau, biết cuộc đời có những điều người ta thấy bằng mắt, nghe bằng tai nhưng cũng có những điều người ta phải cảm nhận bằng trái tim và trí tưởng tượng của chính mình, biết tới tình yêu (có lẽ thế) :D biết tới sự mất mát, sinh ly tử biệt... nó còn biết nhiều hơn nữa chăng? Hình như nó chỉ đang học hỏi mà thôi...
Nó mỉm cười! Ánh nắng đã nhuộm vàng khung cửa sổ cũ kỹ.
Nó sẽ bắt đầu từ đâu....trong miền ký ức lạ kỳ vọng về trong tiềm thức tưởng như đáng lẽ đã ngủ quên...
Ký ức từ lâu lắm...
 
Entry...
Sinh ra trong sự mong mỏi của cả đại gia, nó thấy hãnh diện ghê lắm. Từ những năm xa xưa, khi những cặp vợ chồng cưới nhau 3-4 năm chưa thấy "tin vui", nó nghĩ chắc thày u nó vào dạng hiếm... Nó thấy thương u nó, tý nữa thì u nó phải mang cau đi hỏi lẽ cho chồng. Nó thấy sống mũi cay cay... nhưng rồi nó cũng quên đi...
Nó cứ vậy lớn lên từng ngày. Nó ở với ông bà ngoại, thày u nó vẫn đang bận bịu ghê lắm. Thày nó đang đi học tận thủ đô, u nó lại đang đi học trung cấp ở trung tâm thành phố, nó thấy thiếu hơi ấm của cha mẹ. Đôi lúc nó cũng thấy tủi thân và buồn bã nhưng ông bà ngoại thương nó, cưng nó nhất nhà. Nó là cháu gái đầu tiên của ông bà mà lại. Nó thấy mình thật hạnh phúc khi được yêu thương.
Nó rất thông minh. Ông ngoại bảo thế! Nó phổng mũi cười tươi nhưng rồi lại mếu máo khóc um lên mỗi khi không thuộc bài, không thuộc mặt chữ. Nó biết thạo tiếng việt, ông ngoại bắt nó học chữ Nho. học Tam tự kinh. Nó lười...ông ngoại lại quất roi vào mông đau điếng. Nó ghét học chữ Nho, nó lại không được đi học mẫu giáo như các bạn... bà ngoại thương nó, gàn ông bảo thời học chữ Nho của ông đã xa lắm rồi, bây giờ chẳng còn ai học nữa. Con nít con nôi, mới tý tuổi đầu đã bắt học lắm thứ chữ nghĩa lại đang tuổi ăn tuổi chơi. Bà ngoại nựng nó, ôm nó vào lòng khi thấy đôi mắt nó rưng rưng đỏ hoe sau trận đòn của ông ngoại.

Ngày ấy chắc đã xa...
Khi nó lớn, học tới bài thơ về ông đồ già
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua

nó lại khẽ khàng rơi nước mắt...
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu
Nó bắt đầu biết đến nỗi niềm hoài cổ pha chút tiếc nuối xa xăm của những con người giống như ông ngoại. Những kiếp người sống dưới sự chuyển mình dữ dội của thời đại và những xáo trộn vô hình của cuộc đời. Đó dường như là cái ngoảnh đầu về quá khứ nhưng bàn chân cứ bước về hiện tại thành thử cứ day dứt không hiểu mình đang đi về nơi đâu...
 
Một kí ức tuyệt vời...............( nó như là of.....:D có đúng o hả chị)
Chúc chị luôn hạnh phúc với những kí ức tươi đẹp và tuyệt với nha
Chị yêu quý:x
 
Entry...
Rồi nó vào lớp vỡ lòng. Nó cậy biết trước nên chẳng chịu học hành gì. Nó hay chốn học đi chơi với lũ trẻ con chăn trâu ở sau trường. Mấy lần bị bắt quả tang nó vẫn chẳng chừa. Chữ nó xấu như gà bới thế là nó phải ăn toàn trứng ngỗng với gậy gộc, đi xe đạp cong vành, thỉnh thoảng họa hoằn lắm thì có hôm ngồi ghế tựa ê mông. (thế mà nó vẫn được học sinh giỏi, cháu ngoan Bác Hồ :( Có vẻ như nó đã góp một phần nào đó cho sự ra đời của cuộc vẫn động "hai không" từ cái năm hai ngàn không trăm ...lâu lắm.)
Mỗi lần cố giáo gọi nó đều liến thoáng đọc hồi rồi ngồi phịch xuống ghế, cái mặt vênh vênh lên tự đắc. Cô giáo hay xếp nó ngồi cạnh con trai. (Người lớn lúc ấy gọi là ngồi xen kẽ). Nó thấy thằng bạn ngồi cạnh hay hay và... rất hiền
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Entry...
... Cứ mỗi khi hắn nói chuyện nó đều xoắn tai hắn thật đau nhưng hắn chẳng phản ứng gì. (không biết là hắn nhường hay là hắn ... sợ nó nhỉ?). Hắn tên Sơn. Bây giờ hắn sắp trở thành kỹ sư cầu đường. Mỗi lần gặp nhau hắn thường trêu nó rằng hắn nhớ những cái xoắn tai của nó ngày xưa. Nó chỉ cười, ngước nhìn khuôn mặt gầy gầy đã sạm đen vì nắng gió. Hắn ngày ấy... chắc là... nhường nó mấy cái xoắn tai.
Hắn nhỏ con và mê truyện tranh kinh khủng. Nhà hắn giàu. Nó nghĩ thế vì đồ dùng của hắn không bao giờ bị hỏng. Nó chắc toàn đồ tốt. Hắn vẽ đẹp, đặc biệt là các nhân vật trong truyện tranh. Nó thích nhìn hắn mỗi khi hắn vẽ, khuôn mặt tập trung, môi mím chặt nhưng đôi tay uyển chuyển, mềm mại cùng cây bút chì trông điêu luyện vô cùng. Thế rồi một ngày nó dần thích đọc truyện tranh như hắn. Hay mượn truyện tranh của hắn và những cái xoắn tai dường như thưa dần đi.
Hắn dạy nó vẽ. Nó rất thích. Bây giờ nó vẫn thầm cảm ơn hắn là người đã khai quật lên cái tài này trong nó. Buồn cười, ngày ấy nó chỉ biết đến những truyện tranh của con trai. Đêm về thỉnh thoảng nó vẫn mơ được trở thành dũng sĩ Hesman trừ gian diệt ác hay thấy mình trở thành Sôngôku cưỡi rồng bay lượn trong không gian...
Ngày ấy nó mới học lớp 4!
Nó bắt đầu đi học thường xuyên hơn. Những trận đòn của ông ngoại mỗi khi nó trốn học cũng biến mất dần dần... Nó thích tới nhà Sơn. Tới nhà hắn để được đọc truyện và ăn bánh ngọt không mất tiền. Hình như trong trí óc ngây thơ của đứa nhóc 9 tuổi thì như vậy là hạnh phúc lắm rồi. Đúng như nó nghĩ. Nhà hắn giàu. Phòng của hắn chất đầy truyện tranh. Nó tròn xoe mắt đưa khắp gian phòng rộng lớn. Nó há hốc miệng suýt nữa thì rơi hai hàm răng ra ngoài nếu không nghe thấy tiếng mẹ hắn gọi hai đứa ra ăn dưa.
Thế rồi nó nghe thấy hắn thỏ thẻ : "tớ sắp phải chuyển trường!"
Nó vẫn tới trường như mọi khi, vẫn lớp học ấy, vẫn chỗ ngồi thân quen, nhưng nó chỉ còn lại một mình. Nó không thấy buồn. Nó đã biết buồn đâu. Nó móc trong ngăn bàn của hắn ra một đống giấy lộn xộn toàn những tranh vẽ của hắn và có cả chữ nữa. Những từ ngữ được sắp xếp vụng về:
"Con nhóc đanh đá! Mình ghét nó! Sao cô lại bắt chuyển chỗ thế này?"
" Mình mới ngoảnh xuống nói chuyện với nhỏ Quỳnh có một lúc mà đã bị con nhóc đó túm tóc. Con nhóc khùng!"
" Mình nhìn bài nhóc khùng có xíu mà nhóc lườm nguýt mình thôi rồi! Cái đồ kiết xỉ, ki bo. Người ta làm được đã chả thèm nhìn. Tức quá đi. Nhóc nhìn mình bằng con mắt hình viên đạn rồi... che bài lại. Hừ! Đồ nhỏ mọn. Không thèm!"
"Điên mất! Cục tẩy gôm mẹ mới mua cho mình, con nhóc khùng lại mượn rồi làm rơi mất tiêu. Tìm thấy thì dính đầy đất, bẩn không chịu được! Mình bảo không dùng nữa rồi cho nó luôn. Con nhóc có vậy mà reo lên sung sướng như tá điền được mùa. Thì ra hạnh phúc với nhóc ngốc cũng giản đơn..."
"Ôi trời, con nhóc khùng hôm nay tết tóc thành hai bím cụt cụt đi học trông quái quái, cỏ vẻ không hợp với nhóc lắm. :D"
"Con nhóc dở hơi! Sao nó cứ nhìn mình vẽ nhỉ? mất tập trung quá đi! Nhưng thấy vẻ háo hức của con nhóc, mình thấy... hay hay. Không biết nhóc thế nào nếu cũng vẽ được như mình? Hay là mình dạy nhóc khùng vẽ nhỉ?"
"Ngày hôm nay xui tận mạng. Mình bị con nhóc khùng xoắn tai tới mấy lần vì tội nói chuyện riêng. Nào mình có nói gì nhiều đâu, chỉ là góp ý với bọn bàn dưới về mái tóc tém cụt ngủn mới của nhóc thôi mà"
" Nhóc ngốc hôm nay không đến lớp. Chắc là hôm qua đi học về la cà dọc đường bị ông ngoại biết được cho ăn no đòn."
" Mình đứng ngoài ngõ chẳng dám vào nhà nhóc ngốc, nhóc đang ngồi ngoài sân ê a đọc bài gì đó mà mình cũng chẳng rõ. Thỉnh thoảng lại túm lấy chiếc dép lẳng vô con gà cụt đuôi đang bĩnh mông chuẩn bị ị bậy ra sân. Nhóc ngơi học bài, lật đật chạy ra nhặt dép vào. Mấy bận như vậy rồi lầm bầm gì đó đi vào trong nhà. Lúc trở ra thấy nhóc khệ nệ khuân thùng thóc lép ra vườn. Mình chỉ biết phì cười..."
"Mình dạy nhóc vẽ. Nhóc rất thích. Chả hiểu sao mình thấy vui vui. Nhóc vẽ khéo lắm nhưng bàn tay nhóc đen đúa lạ kì."
"Nhóc hay cười và thích bắt nạt mình kinh khủng. Chắc tại mình hiền, chả bao giờ trả đũa nhóc. Nhưng mình chợt hiểu ra, nếu mình trả đũa nhóc, mình sẽ chẳng bao giờ được nhóc xoắn tai, lườm nguýt nữa. Biết đâu nhóc cũng sợ con trai đánh."
" Mình không nói chuuyện riêng nữa cũng chẳng quay ngang quay ngửa như hồi đầu. Bây giờ bên cạnh nhóc minh thấy có nhiều điều thú vị và mới lạ. Những mẩu chuyện không đầu không cuối của nhóc có vẻ như không bao giờ kết thúc. Vẻ mặt hào hứng, thích thú của nhóc, chắc là mình sẽ nhớ lâu lâu..."
"Ghét ghê! Mình lại nhìn nhóc ngủ gật nữa rồi. Trời đất! Lại còn chảy nước miếng nữa chứ! May là ngồi bàn chót chứ nếu 2 đứa bị đứng bảng vì tội không chú ý vào bài thì mất mặt chết mất...Nhóc bỗng nhiên mỉm cười... Nụ cười của nhóc trong giấc mơ. Hẳn là mình sẽ nhớ nó lâu lắm..."

"Mình sắp phải chuyển trường. Nhóc biết được buồn lắm. Lúc ở nhà mình về, nhóc không nói gì, chìa tay đưa trả lại mình cục gôm tẩy hôm xưa nhưng bây giờ rất sạch sẽ và thơm phức. Nhóc nói nhóc không dám dùng. Nhóc ngốc!"

"Mình nhét toàn bộ đống nhật ký lớp học vào hộc bàn cùng với số tranh vẽ mỗi ngày định tặng cho nhóc. Chỉ hi vọng nhóc sẽ đọc được những dòng này."
"Chúng mình sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Nhóc à! Lời nói cuối cùng... Mình không ghét nhóc...!"
Nó cất tất cả những tờ giấy cẩn thận vào chiếc hộp bằng gỗ xoan sơn cánh gián mượn tạm của ông ngoại.
Ngày ấy đã trôi xa lắm....
Bỗng một ngày nó gặp lại hắn. Sơn. Giữa cái giá lạnh mùa đông và cái nhộn nhịp của phố phường Hà Nội khi Tết sắp về. Nó mỉm cười khi thấy hắn bước bên một cô gái.
Nó tự nhủ sẽ trả lại những dòng nhật ký của hắn ngày xưa...
Nó thấy cõi lòng nhẹ bẫng, bồng bềnh như áng mây lãng du. Nó thấy cái lạnh không còn tê tái mà ngọt ngào thấm dần vào linh hồn nào đó nhỏ bé và cô đơn...
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Entry...
Nó lên lớp 5!
Nó thấy mình lớn thêm một chút, nó thấy mình biết tự giác hơn, không còn trốn nhà đi chơi lang thang như trước nữa. Bây giờ nó ngồi cùng một bạn nữ... nó thấy... tiêng tiếc. Biết đâu được ngồi cùng với con trai lại khám phá ra được điều gì đó hay hay và đặc biệt... Nó thấy nhớ Sơn...!
Đầu tuần, cô giáo lại đổi chỗ ngồi. Lần này là bàn đằng sau nó. Nó thấy Hưng và nhỏ Hương được xếp ngồi cùng nhau.Hưng là thằng con trai nó không bao giờ tới gần và trò chuyện. Cậu ấy quá đẹp trai, học quá giỏi và có nụ cười quá đẹp (ít nhất lúc nó 11 tuổi thì nó vẫn biết tới 3 chữ nụ-cười-đẹp). Thế nên con nhóc lười nhác, xấu xí, đen đúa như nó không bao giờ dám nghĩ rằng có một ngày được nhìn thẳng vào mắt cậu ấy chứ đừng nói là bắt chuyện.
Thế nhưng...
Có điều gì đó đã thay đổi...
Từ đầu năm học tới giờ nó chỉ quen vài thằng con trai hay cãi lộn và gây gổ trong lớp. Nó hay là kẻ châm ngòi cho mọi cuộc tranh luận. Nó thấy Hưng hay xuất hiện, lý sự này kia rồi cuối cùng biến nó trớ thành kẻ thua cuộc. Mấy bận thế nó thầm nghĩ "đừng thấy vẻ ngoài đẹp trai, dễ thương mà... oánh giá con người. Thì Hưng đấy thôi. Trông thì đẹp trai mà... xấu tính muốn chết." Có một lần nó và hội bàn dưới cãi nhau một bài toán khó. Nó khăng khăng làm theo ý mình rồi mang bài nộp cùng cả lũ. Hôm sau, nó ăn ngay trứng ngỗng. Còn nhóm làm theo cách của Hưng thì toàn 9 với 10. Nó tức điên, đôi mắt đỏ hoe, trực muốn trào nước mắt...
" tại cậu làm tớ bị điểm kém!"
"Ai bắt cậu làm thế đâu! Tại câụ thích đối đầu đấy chứ"
"tại sao cậu cứ phản đối tớ thế?"
"Làm bạn với tớ đi!"
"Gì cơ?"
"Làm bạn tốt sẽ đứng cùng một phe dù thế nào..., nếu cậu cũng nghĩ giống tớ, ít nhất cậu cũng không phải làm ngược lại"
"Hả?"
"Làm bạn tốt! Thế nhé!"
... Nó thấy truyện này thật kì lạ. Nó chẳng dám tin vào tai mình, chỉ tròn xoe đôi mắt, nuốt nước bọt đánh cái "Ực!"
Hôm sau nó tới lớp, nhận được nụ cười "chết người" của Hưng (có vẻ như vốn từ vựng của nó đã nhiều thêm). Nó bắt đầu cảm thấy hình như không phải lúc nào cũng bất công với nó hết. Nó thích những lúc tranh luận bài vở, những lúc nghe Hưng kể những câu truyện về những con vật trong truyện ngụ ngôn mà nội Hưng đã kể. Nó vẫn vẽ. Nó vẫn giữ thói quen ngày xưa mỗi khi không có việc gì làm. Mỗi lúc như vậy, nó lại nhớ tới người bạn nhỏ ngày xưa... Có điều bây giờ nó không vẽ Sôngôku hay Hesman nữa mà chuyển qua vẽ nhân vật theo kiểu con gái. Nó biết xin tiền ngoại, mua thẻ thư viện ở trường và rôì để ngập chìm trong những cuốn sách và những ước mơ. Và tất nhiên Hưng luôn đi cùng nó.
Nhà Hưng ở trong khu tập thể trong trường cấp 3 gần nhà nó. (ngôi trường mà sau này nó đã gắn bó những năm tháng cấp 3 đầy kỉ niệm) Mẹ Hưng là giáo viên dạy văn trong trường. Cứ sáng sớm, nó thây Hưng đứng đợi nó ở đầu ngõ rồi hai đứa đi học. Nó thấy vui trong lòng. Khác với Sơn, Hưng hay sang nhà nó chơi và học cùng nó. Chắc chắn Hưng là người đầu tiên khiến nó nhận ra là nó thông minh (ít ra là không phải theo cách nghĩ của ông ngoại). Hưng không hiểu sao thích học chữ Nho và tìm hiểu thứ văn hóa Trung Hoa. Có vẻ như Hưng với ông rất hợp chuyện. Chà! Hai đứa nhóc mới chỉ học lớp 5!
Ngày nó đi thi kể chuyện theo sách ở trên tỉnh, Hưng sang tận nhà chúc nó thi tốt và không quên dặn nó mua quà. (hi hi, lúc ấy vẫn là trẻ con). Rồi nó chỉ được giải khuyến khích, nó buồn hiu, Hưng ngồi cạnh nó và an ủi nó rất nhiều...
 
Entry...
Ngày qua ngày cứ thế lặng lẽ và yên bình trôi qua... Nó thường hay tới lớp một cách vui vẻ, nó dần dần vơi đi nỗi nhớ một người bạn cũ. Người bạn tên Sơn. Nó chẳng bao giờ chơi mấy trò con gái... Nó cũng thấy mình hơi lạ. Nó thấy thích thú với đạp ngựa, chọi gà cỏ... Đôi khi còn có cả cãi lộn với tụi con trai trong lớp. Nhưng bây giờ... Nó bắt đầu thay đổi thói quen khi thấy Hưng chơi chắt chuyền với lũ con gái trong lớp. Hưng chơi rất giỏi, quả bòng khô trong tay cậu ấy cứ nhịp nhịp đều đều... nó lại thấy những trò con gái cũng rất hay. Và nó học chơi chắt chuyền từ đấy. haix, thế mới gọi là trẻ nít... chứ nếu không nó đã không thèm học mà nhảy chồm chồm lên đòi chơi đạp ngựa thay vì mè nheo với ông ngoại bắt ông vót một bộ chắt chuyền thật đẹp mang tới lớp chơi. Có lần nó bị mất cỗ chuyền, thế là nó cả gan trộm bằng sạch đũa ăn cơm của bà ngoại. Nó bị ông ngoại đét mông thật đau. Nó chừa nhưng bù lại Hưng đã làm cho nó một bộ khác, tuy không đẹp bằng bộ cũ nhưng nó thấy thích thú vô cùng. Hưng là người tập cho nó thói quen đọc sách và thói quen đặt những câu hỏi tại sao. Nó thích đọc sách từ đó. Tất cả các loại sách đủ các chủng loại tạp pí lù. Sách nào nó cũng có thể nghiến cót két như một con mọt suốt ngày. Nó thấy sách thật thú vị. Ở trong ấy có thật nhiều điều hay, nhiều điều mới lạ mà nếu không đọc thì thật là phí phạm.Hưng thường gọi nó đi thư viện ở ngoài trung tâm thị trấn. Nó thích báo nhi đồng, thiếu niên tiền phong và điều nó thích nhất là được đọc chung cùng với Hưng. Hic! Thôi, nó vẫn là trẻ con mà.
Một hôm, trời vào đầu mùa hạ... nắng rất mỏng manh, từng hạt nắng hiu hắt nhẹ nhõm thả mình trên tán lá phượng già như nói với nó điều gì đó, một điều rằng có thể nó sẽ phải một lần nữa... Xa. Lá xà cừ cũng thế! Cúi mặt, hấp háy lay động tựa hồ như khoảng không bị cô đặc lại trong cái nắng nhạt non nớt và thơ ngây ấy. Hưng nói với nó, rất rõ ràng, rành rọt không giống như Sơn:
- Làm bạn với tớ cậu thấy vui không?
- Vui - Nó nhặt cánh phượng tiên vừa mới rơi xuống sân trường.
- Nhà tớ sắp chuyển sang Bắc Ninh. Tất nhiên, cả nhà, cả tớ.
- Thế à? - Nó hỏi ráo hoảnh nhưng trong lòng như sắp khóc- Thế thì đi may mắn nhé!
Nó vùng bước chân đi và nó nghe thấy tiếng Hưng vang vang:
- Một ngàn năm vẫn là bạn tốt nhất. Tớ sẽ không quên!
Nó vẫn bước chân đi, nó có vẻ chưa quen với những cuộc chia li tình bạn. Nó thấy một lần rời xa bạn thân như Sơn đã là đủ. Nó không nghĩ tới một ngày lại phải rời xa bạn thân như thế này. Bây giờ nó lại quay về vị trí xuất phát... nó lại còn lại một mình... phải thế không nhỉ?
Những bài toán khó giờ đây nó thấy mình đủ cứng cáp để tranh luận với tất cả mọi người trong lớp nhưng thiếu vắng đi một giọng điệu quen thuộc, nó thấy mọi thứ sẽ nhàm chán lắm. Khúc chắt chuyền vẫn nằm đó, trong hộc bàn thân thương, giờ đây im lặng vì chủ nhân của nó sẽ không chơi chắt chuyền như ngày xưa vì chẳng có ai có thể chơi đủ giỏi và khéo léo để so tài. Đường đi học mỗi ngày đã dài nay lại một lần dài và rộng thêm. Thư viện vốn dĩ đã vắng vẻ nay lại càng cô quạnh hơn, im lìm núp bóng sau hàng sữa già. Nó lại thấy buồn, nó lại thấy cô đơn. Ui trời, nó vẫn còn nhỏ lắm. Nó mới hết lớp 5 thôi mà.
Và rồi nó biết Hưng hơn nó 1 tuổi... mãi về sau này... và nó lại mỉm cười...
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top