Entry...
Sáng sớm, nó bị đánh thức bởi tiếng chim bồ câu đằng sau nhà... cu rúc... cu rù...
Nó mở cửa sổ đón ánh nắng sớm mùa hạ... Hít hà từng hơi thở để mong những luồng khí quý giá trôi dần cào lồng ngực. Nó ngửi thấy mùi hoa sấu thoang thoảng. Tiếng gió nhẹ thổi vi vu thành một bản nhạc nở tung những nốt thanh âm trong trẻo đang nhảy nhót trong ánh nắng sớm.
Chà! Một buổi sớm đẹp!
Nó ... đã không còn là trẻ con. Nó đã 22 tuổi rồi. (có ai đó nói đùa... nó đã 22 mùa ổi chín rụng lộp độp ở sân sau...)
Thời học sinh, thời sinh viên cũng đã trôi qua... như dòng sông trôi dần về ký ức. Cái ký ức ngọt ngào thấm đầy sự vất vả, cực nhọc nhưng chứa chan tình yêu thương, chở che của người thân và bạn vè...
Nó nhớ lại những tháng ngày đã qua... tuổi thơ đầy khó khăn nhưng ngập đầy tiếng cười khi nó chỉ là một con nhóc loi choi, rồi nó lớn, biết học chữ, biết làm thơ, biết hờn giận, biết yêu cái đẹp... Rồi nó lớn hơn nữa, biết ý thức sự tồn tại của chính mình, biết đến sự xuất hiện của một quy luật của Thượng đế đó là có con trai và con gái, biết số hữu tỷ không phải ra đời khi bạn Mi Mi không đồng ý cho bạn Bin mút chung kẹo mút (để cắn kẹo mút vỡ làm đôi), biết thế giới thật nhiều màu sắc, biết tình bạn thật tuyệt vời... Rồi nó lại lớn thêm, biết cuộc sống xung quanh nó không đẹp đẽ và vành vạnh như nó vẫn tưởng tượng, biết sự thật không phaỉ là tất cả, biết niềm vui không một mình ngự trị trên trái đất mà còn có những nỗi đau, biết cuộc đời có những điều người ta thấy bằng mắt, nghe bằng tai nhưng cũng có những điều người ta phải cảm nhận bằng trái tim và trí tưởng tượng của chính mình, biết tới tình yêu (có lẽ thế)
biết tới sự mất mát, sinh ly tử biệt... nó còn biết nhiều hơn nữa chăng? Hình như nó chỉ đang học hỏi mà thôi...
Nó mỉm cười! Ánh nắng đã nhuộm vàng khung cửa sổ cũ kỹ.
Nó sẽ bắt đầu từ đâu....trong miền ký ức lạ kỳ vọng về trong tiềm thức tưởng như đáng lẽ đã ngủ quên...
Ký ức từ lâu lắm...
Sáng sớm, nó bị đánh thức bởi tiếng chim bồ câu đằng sau nhà... cu rúc... cu rù...
Nó mở cửa sổ đón ánh nắng sớm mùa hạ... Hít hà từng hơi thở để mong những luồng khí quý giá trôi dần cào lồng ngực. Nó ngửi thấy mùi hoa sấu thoang thoảng. Tiếng gió nhẹ thổi vi vu thành một bản nhạc nở tung những nốt thanh âm trong trẻo đang nhảy nhót trong ánh nắng sớm.
Chà! Một buổi sớm đẹp!
Nó ... đã không còn là trẻ con. Nó đã 22 tuổi rồi. (có ai đó nói đùa... nó đã 22 mùa ổi chín rụng lộp độp ở sân sau...)
Thời học sinh, thời sinh viên cũng đã trôi qua... như dòng sông trôi dần về ký ức. Cái ký ức ngọt ngào thấm đầy sự vất vả, cực nhọc nhưng chứa chan tình yêu thương, chở che của người thân và bạn vè...
Nó nhớ lại những tháng ngày đã qua... tuổi thơ đầy khó khăn nhưng ngập đầy tiếng cười khi nó chỉ là một con nhóc loi choi, rồi nó lớn, biết học chữ, biết làm thơ, biết hờn giận, biết yêu cái đẹp... Rồi nó lớn hơn nữa, biết ý thức sự tồn tại của chính mình, biết đến sự xuất hiện của một quy luật của Thượng đế đó là có con trai và con gái, biết số hữu tỷ không phải ra đời khi bạn Mi Mi không đồng ý cho bạn Bin mút chung kẹo mút (để cắn kẹo mút vỡ làm đôi), biết thế giới thật nhiều màu sắc, biết tình bạn thật tuyệt vời... Rồi nó lại lớn thêm, biết cuộc sống xung quanh nó không đẹp đẽ và vành vạnh như nó vẫn tưởng tượng, biết sự thật không phaỉ là tất cả, biết niềm vui không một mình ngự trị trên trái đất mà còn có những nỗi đau, biết cuộc đời có những điều người ta thấy bằng mắt, nghe bằng tai nhưng cũng có những điều người ta phải cảm nhận bằng trái tim và trí tưởng tượng của chính mình, biết tới tình yêu (có lẽ thế)

Nó mỉm cười! Ánh nắng đã nhuộm vàng khung cửa sổ cũ kỹ.
Nó sẽ bắt đầu từ đâu....trong miền ký ức lạ kỳ vọng về trong tiềm thức tưởng như đáng lẽ đã ngủ quên...
Ký ức từ lâu lắm...