Năm 11 kết thúc, tôi chỉ cầu mong thời gian trôi nhanh để được tốt nghiệp ra trường. Bởi mỗi thành viên trong lớp đều có vẻ xa cách, giao tiếp hời hợt, chỉ lo học và thỉnh thoảng "ghét ngầm" nhau...
Tôi bước vào năm cuối cấp một cách miễn cưỡng, cố quên đi môi trường học tập ảm đạm...
Những ngày cuối năm 11...
Hai năm. Một khoảng thời gian đủ lâu để tôi thích nghi với sự chững chạc.
Đôi lúc tôi muốn có một cô bạn gái đứng trước mặt mình và nói: "Tôi không ưa bạn", hoặc bọn con trai trong lớp chọc ghẹo tôi. Tôi cũng mong bị ai đó ném vào đầu một nhúm giấy vo viên để tôi tức lên, giãy nãy, và..."phản pháo" lại...
Nhưng đó chỉ là những hình ảnh thời cấp hai xưa...
Lớp 11 - đủ lớn và đã biết suy nghĩ sâu xa. Vì thế, những bạn "không thích" tôi sẽ không bao giờ biểu lộ ra khuôn mặt, cử chỉ. Bên ngoài, họ vẫn nói cười, giao tiếp vui vẻ. Nhưng kì thực, tôi "nghe loáng thoáng" những sự "bình phẩm", và cảm nhận được những cái bĩu môi sau lưng mình.
Bọn con trai cũng đã lớn, đã biết tôn trọng phái yếu. Và tất nhiên, mọi người hành xử với nhau "kiểu người lớn" nên cuộc sống cũng vì thế mà "người lớn" nốt...Lớp không có lấy một cặp "tình nhân", và mọi người chỉ thích chơi thân với "bạn bên ngoài"....
Họ quan trọng từng con điểm và chẳng để ý đến những chuyến đi dã ngoại.
Tâm trạng của tôi: lạc lõng, buồn bã và nuối tiếc thời thơ ấu...
Quen rồi những sự hời hợt, nỗi cô đơn và những sự hiểu lầm giữa những cái đầu suy nghĩ phức tạp
Mong thời gian trôi nhanh...Sống trong một bầu không khí lớp học quá ngột ngạt, bao mâu thuẫn xô đẩy chen lấn, và phải mang vác một tính cách giả tạo, tôi chịu không được...
Vậy mà...
Tôi hoàn toàn bất ngờ trước những điều bí mật được "phanh phui"...Nào là Bin và Jam đã từng...quen nhau (nhưng không công khai), và chia tay một tháng sau đó; nhỏ lớp trưởng từng "say nắng" một anh chàng ngồi cạnh mình; và cậu Fuyu đã từng...để ý tôi vào đầu năm học...Tất tần tật mọi chuyện, tôi "tổng hợp" được từ nhiều nguồn...Hai năm qua, vì mãi chúi mũi vào chuyện học, tôi chẳng hề quan tâm đến...
Thì ra, lớp mình cũng có những chuyện thật thú vị...
Lên 12, tự nhiên lớp tôi có nhiều nhân vật bắt đầu...để ý nhau công khai. Họ trở thành đề tài bất tận của những bạn còn lại trong lớp. Năm cuối cấp, chúng tôi học chung mỗi ngày 10 tiết, nên trò chuyện ngày càng nhiều...Những "tình cảm khó nói" dần nhen nhóm từ khi ấy, có thể là tình bạn, tình yêu, hoặc cái gì đó cao đẹp hơn...
Tôi phát hiện ra mình cười nhiều hơn...Tiết học nào đối với tôi cũng là sự thú vị, khi bạn bè pha trò hoặc thầy cô đùa ghẹo.
Tôi không còn học vì danh hiệu. Vì thế mà việc học trở nên nhẹ nhõm dù bài vở càng nhiều mỗi ngày. Đối với chúng tôi, bằng tốt nghiệp loại trung bình cũng được, miễn là đậu đại học và làm được những điều mình muốn khi chạm vào tuổi 18...
Tôi bắt đầu mong ngóng được đến lớp vào mỗi ngày. Vì khi ấy, tôi có thể quan sát cảnh anh chàng mọt sách "liếc mắt đưa tình" với cô bạn lớp phó, hay "xóm nhà lá" thường làm những trò quái đản, vui vui...Tôi cũng muốn được nghe những trận cãi nhau ùm trời từ hai nhân vật bàn cuối (có lẽ họ đang thích nhau đấy, hi hi)... Lớp mình ngày càng vui, lúc nào cũng có sự mới lạ...
Vì phải học hai buổi nên rất nhiều bạn ở lại trường để nghỉ ngơi sau khi học xong 5 tiết buổi sáng. Chúng tôi thường bày đủ trò để giết thời gian, khi thì tán phét, lúc lại...kể chuyện nhảm...Lớp học như một "trại tị nạn" khi bàn ghế xếp cạnh nhau la liệt, và mỗi người...nằm một góc để ngủ, nghe nhạc hoặc làm bài! Thỉnh thoảng, một số đứa lại "tự sướng" bằng những bức ảnh cực vui...
Tôi bắt đầu cảm thấy nhớ những điều đang hiện hữu trước mắt. Vì không lâu nữa, chúng tôi sẽ phải rời xa trường, chia tay nhau...Không ngờ, năm cuối cấp cũng chính là lúc chúng tôi xích lại gần nhau nhất, nhiều kỉ niệm nhất và vui nhất...
o0o
Lớp học đang chí chóe..."Xóm nhà lá" không hiểu có chuyện gì mà làm nhóm nữ ở tổ 4 "nổi điên", họ rượt nhau, gồng tay, so chuột, thậm chí...ngắt nhéo, cấu xé, những tiếng thét inh ỏi cũng những tràng cười thả giàn liên tục cất lên. Giờ ra chơi nhộn nhịp như cái chợ...
o0o
Đêm đã khuya, tôi vẫn chong đèn học bài và hàng loạt tin nhắn bay tới tấp thông báo: "E hèm, ngày mai có áo lớp đó bà con!"...
Một cảm xúc lạ chợt xuất hiện, dâng đầy trong tim tôi...
Và tôi hiểu rằng, tôi đang yêu lớp mình, nhiều lắm lắm...
Nguồn: muctim.com.vn
Tôi bước vào năm cuối cấp một cách miễn cưỡng, cố quên đi môi trường học tập ảm đạm...
Những ngày cuối năm 11...
Hai năm. Một khoảng thời gian đủ lâu để tôi thích nghi với sự chững chạc.
Đôi lúc tôi muốn có một cô bạn gái đứng trước mặt mình và nói: "Tôi không ưa bạn", hoặc bọn con trai trong lớp chọc ghẹo tôi. Tôi cũng mong bị ai đó ném vào đầu một nhúm giấy vo viên để tôi tức lên, giãy nãy, và..."phản pháo" lại...
Nhưng đó chỉ là những hình ảnh thời cấp hai xưa...
Lớp 11 - đủ lớn và đã biết suy nghĩ sâu xa. Vì thế, những bạn "không thích" tôi sẽ không bao giờ biểu lộ ra khuôn mặt, cử chỉ. Bên ngoài, họ vẫn nói cười, giao tiếp vui vẻ. Nhưng kì thực, tôi "nghe loáng thoáng" những sự "bình phẩm", và cảm nhận được những cái bĩu môi sau lưng mình.
Bọn con trai cũng đã lớn, đã biết tôn trọng phái yếu. Và tất nhiên, mọi người hành xử với nhau "kiểu người lớn" nên cuộc sống cũng vì thế mà "người lớn" nốt...Lớp không có lấy một cặp "tình nhân", và mọi người chỉ thích chơi thân với "bạn bên ngoài"....
Họ quan trọng từng con điểm và chẳng để ý đến những chuyến đi dã ngoại.
Tâm trạng của tôi: lạc lõng, buồn bã và nuối tiếc thời thơ ấu...
Quen rồi những sự hời hợt, nỗi cô đơn và những sự hiểu lầm giữa những cái đầu suy nghĩ phức tạp
Mong thời gian trôi nhanh...Sống trong một bầu không khí lớp học quá ngột ngạt, bao mâu thuẫn xô đẩy chen lấn, và phải mang vác một tính cách giả tạo, tôi chịu không được...
Vậy mà...
Tôi hoàn toàn bất ngờ trước những điều bí mật được "phanh phui"...Nào là Bin và Jam đã từng...quen nhau (nhưng không công khai), và chia tay một tháng sau đó; nhỏ lớp trưởng từng "say nắng" một anh chàng ngồi cạnh mình; và cậu Fuyu đã từng...để ý tôi vào đầu năm học...Tất tần tật mọi chuyện, tôi "tổng hợp" được từ nhiều nguồn...Hai năm qua, vì mãi chúi mũi vào chuyện học, tôi chẳng hề quan tâm đến...
Thì ra, lớp mình cũng có những chuyện thật thú vị...
Lên 12, tự nhiên lớp tôi có nhiều nhân vật bắt đầu...để ý nhau công khai. Họ trở thành đề tài bất tận của những bạn còn lại trong lớp. Năm cuối cấp, chúng tôi học chung mỗi ngày 10 tiết, nên trò chuyện ngày càng nhiều...Những "tình cảm khó nói" dần nhen nhóm từ khi ấy, có thể là tình bạn, tình yêu, hoặc cái gì đó cao đẹp hơn...
Tôi phát hiện ra mình cười nhiều hơn...Tiết học nào đối với tôi cũng là sự thú vị, khi bạn bè pha trò hoặc thầy cô đùa ghẹo.
Tôi không còn học vì danh hiệu. Vì thế mà việc học trở nên nhẹ nhõm dù bài vở càng nhiều mỗi ngày. Đối với chúng tôi, bằng tốt nghiệp loại trung bình cũng được, miễn là đậu đại học và làm được những điều mình muốn khi chạm vào tuổi 18...
Tôi bắt đầu mong ngóng được đến lớp vào mỗi ngày. Vì khi ấy, tôi có thể quan sát cảnh anh chàng mọt sách "liếc mắt đưa tình" với cô bạn lớp phó, hay "xóm nhà lá" thường làm những trò quái đản, vui vui...Tôi cũng muốn được nghe những trận cãi nhau ùm trời từ hai nhân vật bàn cuối (có lẽ họ đang thích nhau đấy, hi hi)... Lớp mình ngày càng vui, lúc nào cũng có sự mới lạ...
Vì phải học hai buổi nên rất nhiều bạn ở lại trường để nghỉ ngơi sau khi học xong 5 tiết buổi sáng. Chúng tôi thường bày đủ trò để giết thời gian, khi thì tán phét, lúc lại...kể chuyện nhảm...Lớp học như một "trại tị nạn" khi bàn ghế xếp cạnh nhau la liệt, và mỗi người...nằm một góc để ngủ, nghe nhạc hoặc làm bài! Thỉnh thoảng, một số đứa lại "tự sướng" bằng những bức ảnh cực vui...
Tôi bắt đầu cảm thấy nhớ những điều đang hiện hữu trước mắt. Vì không lâu nữa, chúng tôi sẽ phải rời xa trường, chia tay nhau...Không ngờ, năm cuối cấp cũng chính là lúc chúng tôi xích lại gần nhau nhất, nhiều kỉ niệm nhất và vui nhất...
o0o
Lớp học đang chí chóe..."Xóm nhà lá" không hiểu có chuyện gì mà làm nhóm nữ ở tổ 4 "nổi điên", họ rượt nhau, gồng tay, so chuột, thậm chí...ngắt nhéo, cấu xé, những tiếng thét inh ỏi cũng những tràng cười thả giàn liên tục cất lên. Giờ ra chơi nhộn nhịp như cái chợ...
o0o
Đêm đã khuya, tôi vẫn chong đèn học bài và hàng loạt tin nhắn bay tới tấp thông báo: "E hèm, ngày mai có áo lớp đó bà con!"...
Một cảm xúc lạ chợt xuất hiện, dâng đầy trong tim tôi...
Và tôi hiểu rằng, tôi đang yêu lớp mình, nhiều lắm lắm...
Nguồn: muctim.com.vn