Nhật kí online...

  • Thread starter Thread starter huetran
  • Ngày gửi Ngày gửi

huetran

New member
Xu
74
Năm 11 kết thúc, tôi chỉ cầu mong thời gian trôi nhanh để được tốt nghiệp ra trường. Bởi mỗi thành viên trong lớp đều có vẻ xa cách, giao tiếp hời hợt, chỉ lo học và thỉnh thoảng "ghét ngầm" nhau...

Tôi bước vào năm cuối cấp một cách miễn cưỡng, cố quên đi môi trường học tập ảm đạm...

Những ngày cuối năm 11...

Hai năm. Một khoảng thời gian đủ lâu để tôi thích nghi với sự chững chạc.

Đôi lúc tôi muốn có một cô bạn gái đứng trước mặt mình và nói: "Tôi không ưa bạn", hoặc bọn con trai trong lớp chọc ghẹo tôi. Tôi cũng mong bị ai đó ném vào đầu một nhúm giấy vo viên để tôi tức lên, giãy nãy, và..."phản pháo" lại...

Nhưng đó chỉ là những hình ảnh thời cấp hai xưa...

Lớp 11 - đủ lớn và đã biết suy nghĩ sâu xa. Vì thế, những bạn "không thích" tôi sẽ không bao giờ biểu lộ ra khuôn mặt, cử chỉ. Bên ngoài, họ vẫn nói cười, giao tiếp vui vẻ. Nhưng kì thực, tôi "nghe loáng thoáng" những sự "bình phẩm", và cảm nhận được những cái bĩu môi sau lưng mình.

Bọn con trai cũng đã lớn, đã biết tôn trọng phái yếu. Và tất nhiên, mọi người hành xử với nhau "kiểu người lớn" nên cuộc sống cũng vì thế mà "người lớn" nốt...Lớp không có lấy một cặp "tình nhân", và mọi người chỉ thích chơi thân với "bạn bên ngoài"....

Họ quan trọng từng con điểm và chẳng để ý đến những chuyến đi dã ngoại.

Tâm trạng của tôi: lạc lõng, buồn bã và nuối tiếc thời thơ ấu...

Quen rồi những sự hời hợt, nỗi cô đơn và những sự hiểu lầm giữa những cái đầu suy nghĩ phức tạp

Mong thời gian trôi nhanh...Sống trong một bầu không khí lớp học quá ngột ngạt, bao mâu thuẫn xô đẩy chen lấn, và phải mang vác một tính cách giả tạo, tôi chịu không được...

Vậy mà...

Tôi hoàn toàn bất ngờ trước những điều bí mật được "phanh phui"...Nào là Bin và Jam đã từng...quen nhau (nhưng không công khai), và chia tay một tháng sau đó; nhỏ lớp trưởng từng "say nắng" một anh chàng ngồi cạnh mình; và cậu Fuyu đã từng...để ý tôi vào đầu năm học...Tất tần tật mọi chuyện, tôi "tổng hợp" được từ nhiều nguồn...Hai năm qua, vì mãi chúi mũi vào chuyện học, tôi chẳng hề quan tâm đến...

Thì ra, lớp mình cũng có những chuyện thật thú vị...

Lên 12, tự nhiên lớp tôi có nhiều nhân vật bắt đầu...để ý nhau công khai. Họ trở thành đề tài bất tận của những bạn còn lại trong lớp. Năm cuối cấp, chúng tôi học chung mỗi ngày 10 tiết, nên trò chuyện ngày càng nhiều...Những "tình cảm khó nói" dần nhen nhóm từ khi ấy, có thể là tình bạn, tình yêu, hoặc cái gì đó cao đẹp hơn...

Tôi phát hiện ra mình cười nhiều hơn...Tiết học nào đối với tôi cũng là sự thú vị, khi bạn bè pha trò hoặc thầy cô đùa ghẹo.

Tôi không còn học vì danh hiệu. Vì thế mà việc học trở nên nhẹ nhõm dù bài vở càng nhiều mỗi ngày. Đối với chúng tôi, bằng tốt nghiệp loại trung bình cũng được, miễn là đậu đại học và làm được những điều mình muốn khi chạm vào tuổi 18...

Tôi bắt đầu mong ngóng được đến lớp vào mỗi ngày. Vì khi ấy, tôi có thể quan sát cảnh anh chàng mọt sách "liếc mắt đưa tình" với cô bạn lớp phó, hay "xóm nhà lá" thường làm những trò quái đản, vui vui...Tôi cũng muốn được nghe những trận cãi nhau ùm trời từ hai nhân vật bàn cuối (có lẽ họ đang thích nhau đấy, hi hi)... Lớp mình ngày càng vui, lúc nào cũng có sự mới lạ...

Vì phải học hai buổi nên rất nhiều bạn ở lại trường để nghỉ ngơi sau khi học xong 5 tiết buổi sáng. Chúng tôi thường bày đủ trò để giết thời gian, khi thì tán phét, lúc lại...kể chuyện nhảm...Lớp học như một "trại tị nạn" khi bàn ghế xếp cạnh nhau la liệt, và mỗi người...nằm một góc để ngủ, nghe nhạc hoặc làm bài! Thỉnh thoảng, một số đứa lại "tự sướng" bằng những bức ảnh cực vui...

Tôi bắt đầu cảm thấy nhớ những điều đang hiện hữu trước mắt. Vì không lâu nữa, chúng tôi sẽ phải rời xa trường, chia tay nhau...Không ngờ, năm cuối cấp cũng chính là lúc chúng tôi xích lại gần nhau nhất, nhiều kỉ niệm nhất và vui nhất...

o0o

Lớp học đang chí chóe..."Xóm nhà lá" không hiểu có chuyện gì mà làm nhóm nữ ở tổ 4 "nổi điên", họ rượt nhau, gồng tay, so chuột, thậm chí...ngắt nhéo, cấu xé, những tiếng thét inh ỏi cũng những tràng cười thả giàn liên tục cất lên. Giờ ra chơi nhộn nhịp như cái chợ...

o0o

Đêm đã khuya, tôi vẫn chong đèn học bài và hàng loạt tin nhắn bay tới tấp thông báo: "E hèm, ngày mai có áo lớp đó bà con!"...

Một cảm xúc lạ chợt xuất hiện, dâng đầy trong tim tôi...

Và tôi hiểu rằng, tôi đang yêu lớp mình, nhiều lắm lắm...


Nguồn: muctim.com.vn
 
Vào đời

“Trời! có phải con gái mình không vậy?”- đó là tiếng của ba mẹ tôi đầy ngạc nhiên khi nhìn thấy con gái của ông bà đang lui cui dưới bếp nấu nấu nướng nướng chuẩn bị cho bữa sáng! Đó là kết quả mà tôi có được sau một tháng làm sinh viên xa nhà….

doi.jpga.jpg


Một tháng trước...

Tôi còn là một cô bé tiểu thư chính hiệu. Tôi là con một trong gia đình nên bao nhiêu tình thương ba mẹ đều dồn hết vào tôi. Gia đình không quá sang giàu nhưng chưa bao giờ ba mẹ để tôi phải thiếu thốn thứ gì so với chúng bạn. Công việc duy nhất của tôi là ăn và học. Sự yêu thương của ba mẹ như một hàng rào bảo vệ vững chắc trước xã hội bên ngoài, mà tôi thì chỉ việc ngủ yên trong đó…

Tôi còn nhớ rất rõ đêm trước ngày tôi lên đường nhập học mẹ tôi vô cùng lo lắng, bà dặn dò đủ thứ từ đôi giày đôi dép tới chiếc bàn chải đánh răng, còn tôi thì cứ cau có “Mẹ dặn chi mà nhiều thế con lớn rồi mà!”...

Nhưng ngày đầu tiên xa nhà tôi mới biết mình không hề lớn một tẹo nào, tôi không biết ăn cá, tôi không biết giặt đồ, nấu ăn lại càng không, ngay cả việc ngồi xe một mình tôi cũng không dám, tôi nhận ra rằng mình dở đủ thứ….

Tôi bỡ ngỡ khi nhận ra rằng mình đang đơn độc giữa đất Sài Gòn rộng lớn này,

Tôi đã phải lúng túng biết bao trước những việc rất đỗi bình thường….

Nhưng may thay tôi nhận được sự giúp đỡ rất nhiệt tình từ các chị cùng phòng, các chị lúc nào cũng vui vẻ giúp đỡ tôi những lúc tôi cần. Các chị là vị cứu tinh của tôi mỗi lúc tôi lạc đường. Biết tôi hay nhớ nhà, các chị thường nói chuyện với tôi, kể tôi nghe về quê nhà của các chị. Các chị bảo rằng lúc đầu cũng có nhiều bỡ ngỡ như tôi vậy, nhưng rồi sẽ thích nghi được thôi. Điều đó làm tôi cảm thấy ấm lòng hơn rất nhiều

Tôi bắt đầu chú ý quan sát và học hỏi nhiều hơn, tôi nhận ra rằng trong tôi đang dần có sự thay đổi theo từng ngày….

Một tháng sau...

Tôi đã biết cách tự chăm sóc cho bản thân mình đã làm được những việc mà trước đây tôi chưa hề làm. Và quan trọng hơn cả tôi biết thương yêu ba mẹ nhiều hơn.

Sống xa nhà làm tôi nhớ biết bao những bữa cơm gia đình, nhớ những món ăn mẹ nấu, càng thấu hiểu thêm nổi vất vả mà ba mẹ phải chịu để nuôi tôi khôn lớn.

Tôi bước ra khỏi vòng tay bảo vệ của ba mẹ đầy bở ngỡ và xa lạ với xã hội phức tạp bên ngoài. Biết rằng có lúc tôi sẽ vấp ngã, nhưng tôi tin mình vẫn sẽ có thể đứng dậy để bước tiếp chặng đường phía trước…bởi, sau lưng tôi luôn có một vòng tay yêu thương và nâng đỡ…

Tôi tự tin bước những bước chập chững vào đời…

Cỏ (Tiền Giang)
 
Viết cho mẹ của con!

Trời mưa, đó là nước mắt của thiên nhiên, của tạo hoá…....... Khi nước mắt con rơi, đó cũng là khi con đang khóc….................. Nước mắt con bắt đầu chảy khi trời đã chìm trong đêm tối của một ngày giữa tháng hai.............., trong niềm vui,............... niềm mong mỏi của cả nhà, đặc biệt là trong cơn đau của mẹ… Con cất tiếng khóc đầu tiên chào đời, Cuộc đời của một sinh linh bé nhỏ bắt đầu từ đó.............................................. .................................................. ..................Nước mắt con chảy khi con vấp ngã trong những bước đi chập choạng đầu đời của một cô bé lon ton chưa tròn hai tuổi............................................ ..............................................Nước mắt… đó là khi con không được đi chơi, khi con vòi vĩnh mà không được ba mẹ chiều, …lúc đó, con 3-4 tuổi…......................................... .................................................. ......Lên 5 tuổi, con khóc khi con không nghe lời mẹ....................... Con trốn đi chơi, và vùi mình trong những trận khóc hờn vì bị đánh “oan”…...................................... ...............................................Đi học,.................. con khóc vì tội ăn sáng chậm làm muộn giờ làm của mẹ..............., con khóc vì mải chơi, bị điểm kém, vì thua đứa bạn….......................................... ...............................................15 tuổi, con vẫn khóc, nhưng không phải vì sự thơ dại và khờ khạo trẻ con nữa, con khóc vì danh dự, vì sự đụng chạm đến bản thân, khóc vì sự thua kém, khóc vì xấu hổ…..................16 tuổi, nước mắt tuôn chảy nhiều hơn khi con làm cha buồn, khi con quá ích kỷ và chỉ biết cho con, con đã không cần nghĩ trước khi nói bởi con cho rằng con đã lớn, rằng con đúng… Con khóc trong nỗi bùôn thực sự, trong sự ân hận. Lớn hơn, con biết suy nghĩ, con biết khóc vì sự chia cắt, vì những hiểu lầm, vì những trận cãi nhau của người lớn......................17 tuổi, cái tuổi khi đã đủ nhận thức đúng đắn hơn, con khóc vì con làm ba mẹ buồn, con khóc vì ba mẹ đã đặt nhièu hi vọng vào con mà con không làm được................................. Rồi con bết khóc khi có người làm tổn thương trái tim con…......................................... Đó là những ngày đã xa và hình như gần một năm rồi con chưa khóc nhiều, chưa khóc hết mình như ngày xưa. Nhanh lắm, sắp rồi, con sẽ tròn 18 tuổi, con sẽ lớn hơn, chững chạc hơn…........................................... .................................................. ............................ Ngày hôm nay là những niềm vui, những nụ cười rạo rực, nhưng ngày mai thế nào, con cũng không biết nữa, có thể, và chắc chắn rằng sẽ lại có lúc con khóc. Nhưng chắc chắn, nếu khi xưa sau mỗi lần khóc hờn trẻ con, con chìm sâu trong giấc ngủ thật ngon… thì giờ đây… con sẽ ngồi và ngẫm lại tất cả, con sẽ để nước mắt cuốn đi mọi phiền toái, và con sẽ mọi người, hiểu cuộc sống hơn. Chắc chắn con sẽ sống tốt hơn, và tốt hơn thế nữa…..........Con sợ nước mắt…nhưng…................................. .................................................. .........Nước mắt của nhân loại nhiều, nhiều lắm, có thế ,con mới hiểu có sự đau đớn vì mất mát, vì chia cắt của biết bao người…....................................... ..............................................Con hiểu nỗi đau khi mất đi một người thân............................................. ........................Con hiểu nỗi đau khi thất bại............................................. .............................................Con hiểu nỗi đau bằng xương bằng thịt............................................ ...............................Con hiểu nỗi buồn của sự lẻ loi trống vắng…......................................... ..........................…. Rồi một ngày khi đã cạn khô nước mắt, thì đời người cũng lặng lẽ ra đi. Có thế phải như thế, cần phải vậy mà con mới thấy nâng niu và trân trọng cuộc sống này hơn!....................
Có cần phải cạn khô dòng lệ nhỏ.....có cần phải như thế ko? mẹ ơ
i
53.gif


ST :(
 
Kẹo không chỉ ngọt

Khi còn nhỏ, ai chẳng thích được nhâm nhi những viên kẹo ngọt.

Tôi chạy một mạch lên bà Tư kẹo cà mua một gói nho nhỏ về ăn. Và thế là mấy đứa em lại xúm xít quanh tôi để xin chia kẹo. Tôi không thuộc loại người tham ăn, nên cũng chia cho chúng một đứa vài viên để cùng nhau tạo nên một bữa tiệc kẹo rẻ mà tuyệt chẳng gì bằng. Chúng tôi, đứa nào cũng chẳng dám nhai kẹo, chỉ mút mút và hít hít chất ngọt của kẹo để nuốt vào. Đứa nào ăn nhanh nhất sẽ là đứa buồn nhất, vì sẽ phải ngồi nhìn những người khác từ từ thưởng thức kẹo, còn mình thì buồn miệng không còn gì để nhai hay mút.

Vậy đó, những viên kẹo thưở ấu thơ của chúng tôi ngọt như vậy. Thỉnh thoảng, mẹ tôi đi chợ về, quà của bà không phải là kẹo mà là một gói đường tán đen đen hình nửa trái tim. Lúc ấy chúng tôi chẳng thèm để ý đến hình dáng của viên đường tán đen ấy, chỉ biết nó cũng ngọt và cũng có thể mút được. Chúng tôi có hai cách “tiêu thụ” đường tán: một là sẽ ăn nó với một chén cháo trắng vào sáng sớm. Hai là sẽ cắn từng miếng đường giòn ấy chung với ít cơm dừa dày. Một sự kết hợp trên cả tuyệt vời. Chất béo ngậy của dừa tuôn ào trên những chiếc gai vị giác, trộn lẫn với chất ngọt say của đường làm tôi lúc nào cũng thèm cắn một miếng, ngay cả trong giấc mơ. Thế đấy, quà quê khi xưa là vậy.

Giờ lớn lên, thỉnh thoảng tôi gởi một món quà nhỏ về quê, không là kẹo cà hay đường tán vì giờ chúng là những món ăn kém vệ sinh chắc gì lũ em tôi sẽ mừng. Khi xưa, nếu có kiến thức về vệ sinh thực phẩm như bây giờ, có lẽ tôi sẽ không ăn những viên kẹo ấy, những thỏi đường ấy. Món quà tôi gởi về cũng khiến lũ em họ tôi xôn xao lên, vì đó là kẹo sô-cô-la mang mác ngoại sẽ rất ngon nếu bỏ vào tủ lạnh hay là một loại bánh xốp “Made in France”. Tôi biết, quà của tôi làm chúng vui, nhưng mỗi viên kẹo, mỗi gói bánh đứa nào cũng có. Đứa nào cũng đem chúng về nhà riêng của mình, tối đói bụng sẽ lôi ra mà nhấm nhấp. Cái ấm cúng của sự quây quần chẳng còn. Ý nghĩa lắm, thiêng liêng lắm cơ, thiếu đi thì buồn thật.

Cũng có thể, một ngày kia, tôi về quê với một túi kẹo cà, một bịch đường tán cùng vài mẩu cơm dừa, rồi lại rủ những đứa em, những đứa cháu của tôi cùng ăn kẹo, thưởng thức dừa. Có thể chúng sẽ không ăn, nhưng tôi hứa tôi sẽ kể những chuyện li kì cho chúng nghe. Vì tôi cũng hiểu mỗi thời gian, mỗi “câu chuyện cuộc đời về tuổi thơ” sẽ khác nhau, và những câu chuyện của tôi có thể sẽ là thứ gia vị để kéo lũ nhỏ về với một khoảng quãng đời ấu thơ tươi đẹp của tôi. Tôi muốn chúng cũng có được thứ tôi có, một ít thôi, dù rằng thời gian đã đổi thay.

NGUYÊN HOÀNG

Nguồn: Muctim
 
sazqa1246086606.jpg



Thế là lại một cuối tuần nữa đến. Tuần truớc mình nói sẽ làm những việc như thế này, như thế này vào tuần này...Nhưng thật tệ ! Tuần này đã chẳng có những kết quả như mong đợi !

Một tuần không phải là quá nhiều trong một đời người dài trăm năm, và nó chẳng có ý nghĩa gì với tuổi trẻ. Một tuần chẳng qua như một đốt ngón tay...Âý thế mà, một tuần có thể làm đuợc bao nhiều là chuyện, và nó có thể anh hưởng đến cả cuộc đời ta.

875340_1217588772.jpg


Một tuần không phải là một ly cà phê đen quánh cho ta nhâm nhi chậm chãi.Nó cũng chẳng là một cuộc đua cho ta hừng hực lao theo...Một tuần, đơn giản nó là một món quà thôi !

qtct.jpg


Nhưng có mấy ai nhận đuợc món quà ấy không ? Món quà là kết tinh của niềm tin, của những nỗ lực không biết mệt mỏi từ bản thân. Nhưng giọt mồ hôi rơi không vô nghĩa vào mỗi cuối tuấn phải không ?

Cuối tuần, tôi chưa làm đuợc như ý của mình. Tôi sẽ nhận món quà gì đây ?

cuoi%20tuan%20troi%20nang.jpg


Tôi biết rằng, cuối tuần tôi vẫn thấy mình tồn tại, vẫn hi vọng và vẫn sẽ làm việc để hoàn thành ước muốn của mình. Cuối tuần của tôi là chờ đợi !

Em ở xa, cuối tuần của em là gì ?
 
Chỉ riêng mình tui với bà,,,,,,,,,,

Tui được xếp vào loại những cô bé nghịch ngợm nhất mà mọi người mới phong cho sáng hôm nay!! hì!!! dễ thương hôn bà??
thực ra tui bít mấy hôm nay bà bùn bùn vì nhìu lí do mà tui ko tiện hỏi, thực ra tui chả quan tâm đến bà là vì tui ko bít thổ lộ tình cảm của mình ntn??
Tui gạt đi những lời nói của bà chính là cách tui lắng nghe bà nói! tui thật tệ phải hôn???
Dường như lúc này bà cần có một người bạn tâm sự. Nhng ui lại ko thể làm điều đó cho bà! Vì tui cũng đang rất bùn!!
BÀ hay hỏi tui những chuyện về tương lai, như là sau này học trường nào hay là........ nhừn tui ko thích bà hỏi chút nào!!!!!!!! thui chào bà hẹn ngày mai vít tiếp!!!!!!!!!!!!
:big_smile::big_smile::big_smile:
 
Chỉ còn vài ngày nữa thôi là mình hoàn thành nhiệm vụ, cuộc sống cuốn mình đi nhanh quá, đôi lúc muốn làm nhiều nhưng thời gian không cho phép.
Bây giờ chỉ ước một tối thứ 7 có thể thức khuya để đọc sách và một ngày cn có thể ngủ nướng là hạnh phúc lắm rồi.

 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top