Nhà văn Băng Sơn

Hide Nguyễn

Du mục số
Đọc văn Băng Sơn, nhiều người cứ nghĩ chắc ông suốt ngày lê la các quán hàng. Nhưng thật ra hiếm khi ông ngồi thưởng thức món ăn ngon Hà Nội ở những quán cóc cạnh đường. Đơn giản vì ông sợ... bẩn. Có một nhà phê bình nhận xét về ông: Băng Sơn là người viết văn chệch chuẩn, bởi ông viết báo nhưng lại là viết văn trên báo và những chữ ông dùng ít nhà báo dùng, để chuyển tải một thể loại của văn chương là tuỳ bút và đoản văn. Ông là người viết rất nhiều về những món ăn dân dã ở Hà Nội.

Nhận 60 triệu đồng tiền nhuận bút báo Tết?

- Rất ít người biết rằng trước khi là nhà văn viết tuỳ bút nổi tiếng, ông là một nhà thơ. Sự “lấn sân” này có khởi nguồn như thế nào?

- Đúng là rất ít người biết. Trước khi đến với tuỳ bút, tôi đã có 30 năm làm thơ. Đã được in khoảng 500-600 bài thơ trên các báo và in chung được 2 tập thơ. Tuy nhiên, để sống được, tôi phải làm thêm nghề vẽ bưu thiếp thuê ở nhà và kiếm được kha khá tiền. Nhưng có bao nhiêu tiền, tôi đều nướng hết vào sách. Tôi có hàng vạn cuốn sách và đọc rất nhiều. Từ năm 1970 tôi mới bắt đầu viết văn. Và khi lấn sang lĩnh vực này, tôi không làm thơ được nữa, chắc do tư duy của mình khác đi nên diễn tả bằng thơ không được nữa.


bang2%281%29.jpg


Nhà văn Băng Sơn (người đứng) mua quả Phật thủ của một chị bán hàng rong.

-Ông nổi tiếng là nhà văn viết khoẻ và chăm chỉ. Người ta đoán rằng có năm vào dịp Tết, ông thu nhập tới 60 triệu đồng tiền nhuận bút. Thực hư chuyện đó như thế nào?


2 triệu hay 50 nghìn cũng như nhau

- Mức nhuận bút kỷ lục nhất mà ông được nhận là bao nhiêu?

- Cao nhất là 2 triệu/bài, nhưng cũng chỉ là viết cho báo Tết thôi. Còn thấp nhất là 50.000đ/bài. Và tôi cũng không phàn nàn gì về điều đó cả. Đưa bao nhiêu nhận bấy nhiêu thôi.

- Điều đó có đồng nghĩa với việc "tiền nào của ấy”?

- Không có gì khác nhau cả, bởi vì bên dưới bài viết là cái tên “Băng Sơn”. Vì thế, không thể đưa thứ “phế phẩm” ra được, mà làm như thế, bạn đọc cũng mất tín nhiệm đối với mình. Dù nhuận bút nhiều hay ít, báo lớn hay báo nhỏ, tôi đều viết hết khả năng của mình, kể cả những bài tôi ký tên khác.

- Cái đáng nói ở đây là tôi viết có nhiều không và có được độc giả chấp nhận không. Tôi viết không phải vì tiền nhuận bút mà vì lòng mình ứ tràn. Thứ hai là tôi viết vì được nhiều tờ báo ưu ái muốn có tên tôi ở trên tờ báo của họ. Có những báo tôi viết cho số Tết đến giờ vẫn chưa được lĩnh nhuận bút. Chẳng hạn như tờ Văn nghệ của tỉnh Hà Nam, hay tạp chí Thế giới đẹp chẳng hạn, từ tháng 4 đến giờ vẫn chưa trả nhuận bút. Vậy nhưng tôi cũng kệ thôi, bao giờ họ trả thì trả chứ cũng không “đòi” bao giờ, mặc dù cái báo Thế giới đẹp ở ngay phố Nguyễn Du cách nhà tôi không xa là bao. Tôi không bao giờ tổng kết xem mình viết được bao nhiêu tiền cả.

- Ngoài thế mạnh của ông là viết về văn hoá con người, về ẩm thực, có bao giờ ông được đặt viết những vấn đề khác không?

- Có. Thường thì khoảng 90% là tôi nhận lời, còn lại là từ chối vì họ đặt tôi viết những vấn đề không phù hợp với tôi. Như có báo đặt tôi, viết về vấn đề chống tham nhũng thì tôi từ chối, vì nó nằm ngoài khả năng của tôi.

Chưa bao giờ ngủ trước 3h sáng


bang3.jpg


- Có dạo, cái tên “nhà văn Băng Sơn” như một “đặc sản” trên các tờ báo. Điều đó cho thấy, sức làm việc của ông hẳn rất kinh khủng?

- Đó là khoảng thời gian cách đây chừng 5 năm, khi đó tôi chưa bị bệnh, từ năm 2000-2003 là những năm tôi viết nhiều nhất. Các bài viết của tôi tràn ngập trên các tờ báo, không chỉ có ở Trung ương, Hà Nội, mà còn ở các tờ báo tỉnh như: TP HCM, Huế, Thanh Hoá, Thái Bình, Nam Định...Mấy chục năm với nghề viết, trước khi tôi bị bệnh, chưa bao giờ tôi đi ngủ trước 3h sáng cả. Một bài chừng 4 trang A4 đánh máy chữ, tôi viết chừng 3 giờ đồng hồ là xong. Nhưng tuỳ bút là phải viết một mạch, xong mới đứng dậy. Nếu viết chưa xong mà để mai viết tiếp thì coi như bỏ bài đó.


Gần 80 tuổi vẫn gọi “anh-em”

Đến thăm gia đình ông mới thấy, con người ông như thế nào thì văn chương thế ấy. Ở đó, người ta dễ dàng nhận thấy nếp sinh hoạt của một gia đình Hà Nội gốc, không ồn ào, giữ gìn từng lời ăn tiếng nói song cũng rất cởi mở và thân thiện với mọi người.

Nhà văn Băng Sơn kể: “Hơn 50 năm nay, vợ chồng tôi chưa bao giờ cãi nhau cả. Lần bà ấy “nặng lời” nhất với tôi là trong lúc cãi nhau, bà ấy xưng “tôi” với chồng. Tôi bảo: “Ơ, em lại xưng “tôi” với anh?”. Thế là cười, hết cả cãi nhau. Mỗi khi bà ấy giận, chỉ cần nghiêm mặt là tôi nhịn ngay và ngược lại, nếu tôi giận thì bà ấy sẽ hiểu ý không nói thêm gì nữa”. Và đến giờ, dù hai ông bà đã gần 80, đã sắp có chắt rồi nhưng đôi bạn già ấy vẫn xưng hô với nhau rất thân mật là “anh- em” như thủa ban đầu.

- Ông viết nhiều như thế thì có bài nào bị trùng không?

- Cũng có. Có thể trùng về đề tài nhưng không trùng ý. Chẳng hạn như viết về bánh chưng. Năm nay viết về màu xanh của nó thì sang năm viết về cảm giác ngồi canh nồi bánh chưng như thế nào. Hay viết về dưa hành. Có năm viết về màu sắc của nó trên mâm cơm như thế nào, có năm viết về dinh dưỡng của nó. Dưa hành không mang lại giá trị dinh dưỡng nhưng nó là chất xúc tác để tiêu hoá được các chất khác. Hay cây xanh Hà Nội thì tôi viết nhiều. Và mỗi lần viết, tôi luôn tìm cách thể hiện mới.

- Dù đã thành “thương hiệu” nhưng có bao giờ bài viết của ông bị trả lại vì không dùng được không?

- Có chứ. Đến như Nguyễn Đình Thi còn có những tác phẩm không được dùng, Xuân Diệu còn có những bài thơ bị chê... huống chi là mình, mình còn thấp hơn nhiều chứ. Có những cái tôi viết gửi vài tờ báo cũng không báo nào in cả. Trước tiên là mình phải trách mình chứ, đâu phải cái gì làm ra cũng dùng được. Nghề viết phải kiên trì suốt một đời. Tôi bắt đầu viết từ năm 17 tuổi và đến giờ đã 77 tuổi tôi vẫn viết. Cũng có nhiều cái không được độc giả nhớ đến. Chắt lọc lại cả một đời viết văn, làm thơ của tôi cũng chỉ đọng lại được vài cái thôi.

Tôi chỉ bằng số lẻ của nhà văn Tô Hoài

- Có một nhà văn nói rằng, nói đến văn chương là phải nói đến tiểu thuyết. Nhưng ông là nhà văn đắm đuối với tuỳ bút, vốn rất ít người viết và cũng rất ít người thành công?

- Khi đến với văn xuôi tôi đã nghĩ, nếu mình làm thơ thì mình phải cạnh tranh với 1 triệu “nhà thơ”. Nếu viết truyện ngắn thì phải cạnh tranh với 5 ngàn người. Nếu viết tiểu thuyết sẽ phải cạnh tranh với 1 ngàn người. Nhưng nếu viết tùy bút thì tôi chỉ phải cạnh tranh với dăm người. Trong đó có nhiều người đã mất rồi như Thạch Lam, Vũ Bằng, Xuân Diệu. Giờ còn có Hoàng Phủ Ngọc Tường, Tô Hoài, Đỗ Chu để tôi “cạnh tranh” thôi.


bang4.jpg


Vợ chồng nhà văn Băng Sơn.

- Trong cuốn sách “Những áng văn ẩm thực”, không biết là ngẫu nhiên hay cố ý mà người ta xếp các tên lần lượt là: Thạch Lam, Xuân Diệu, Vũ Bằng, Tô Hoài và cuối cùng là Băng Sơn. Nếu hiểu theo nghĩa “xếp hạng” thì nhà văn Băng Sơn đứng thứ 5 trong số những “cây đa cây đề” viết về ẩm thực Việt Nam?

- Tôi vui vì sự sắp xếp đó nhưng có lẽ, tôi chưa đến mức được như thế đâu.

- Ông so sánh mình như thế nào với nhà văn Tô Hoài?

- Tô Hoài là nhà văn viết tiểu thuyết và chỉ đến khi về già ông mới viết tuỳ bút. Sự nghiệp văn chương của ông đã có tới 150 đầu sách, còn tôi chỉ có 40 đầu sách, còn chưa bằng số lẻ của ông. Mình không đọ được với ông ấy đâu.

- Nhưng ở riêng lĩnh vực tuỳ bút thì sao?

- Mình cũng không thể bằng ông ấy được, vì vốn sống của ông ấy ghê gớm quá. Và với ngòi bút già dặn một đời văn như ông ấy thì mình không thể đứng cùng được, mà phải lùi xuống một tí.

“Tôi là nhà văn sống bằng nghề viết báo”

- Có thời điểm, ông là một thành viên trong nhóm “Ngũ hổ Hà Nội” về viết nhiều, viết khoẻ?

- Đúng thế, nhưng giờ cũng tan tác hết rồi. Nguyễn Hà, Lữ Giang chết. Lê Bầu thì già yếu rồi. Tạ Hữu Yên thì chuyên viết về Hồ Chủ tịch. Ông Lê Bầu gần đây thì thiên về dịch sách Trung Quốc là nhiều. Chỉ còn một ông già cứ lẽo đẽo viết là tôi thôi.

- Trong giới văn chương thì ông là một trong số ít người sống được bằng nghề viết và cũng có “của ăn của để”.

- Câu ấy vừa đúng vừa không đúng, vì thực ra, là nhà văn nhưng tôi sống chủ yếu bằng nghề viết báo, dù chỉ là dùng báo chí để viết văn. Lương hưu của tôi bây giờ cũng là lương của một nhà báo. Ở Việt Nam không có nhà văn chuyên nghiệp nào có thể sống được bằng nghề viết văn cả. Vì thế, “anh em ruột” của nghề viết văn là viết báo. Một năm giỏi lắm thì tôi in được 2 cuốn sách, mỗi cuốn được chừng 4-5 triệu đồng. Nếu chỉ trông vào đó thì sống sao nổi. Trong khi đó, nếu viết báo, một tháng tôi cũng có được vài triệu. Nhưng thực ra thì tôi vẫn là người nghèo thôi. Gia đình tôi sống rất đơn sơ, giản dị.


bang5.jpg


Nhà văn Băng Sơn gắn bó và hiểu tường tận về từng con đường, góc phố Hà Nội.


Sợ nhất là bẩn

- Có một giai thoại về đời sống ẩm thực của nhà văn Băng Sơn rằng: ông viết nhiều về ẩm thực nhưng rất ít khi thấy ông ngồi lê la ở các hàng ăn. Các quán ăn vỉa hè thì càng xa lạ với ông. Ông chỉ đến đó để quan sát, tìm hiểu chứ tuyệt nhiên không ngồi đó ăn bao giờ. Nếu ăn ở ngoài thì vợ ông bao giờ cũng xách chiếc cặp lồng đã được tráng nước sôi sạch sẽ và mua về nhà cho ông ấy ăn. Vì ông ấy rất sợ bẩn. Điều đó là có hay không?

- (Cười sảng khoái) Cái đó đúng nhưng không đến mức phải tráng nước sôi như thế đâu. Tôi vốn là người sạch sẽ và rất sợ ăn uống ở ngoài đường. Ăn phở mà thấy đũa ẩm ẩm là tôi không ăn được, nên phải mua về nhà cho yên tâm. Gần 10 năm nay tôi không ăn được mắm tôm, tương, không ăn những đồ tanh như lươn, ếch, thịt chó. Nói cô đừng cười, mỗi khi đi đâu tôi rất sợ phải bắt tay vì tay là nhiều vi trùng nhất, bắt tay nhau thì khác nào truyền vi khuẩn sang nhau. Đến da thịt mà còn như thế huống chi là trong ăn uống lại càng phải cẩn thận hơn chứ. Mỗi khi đi đám ma, đám cưới, tôi rất hạn chế uống nước.


Những tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Băng Sơn:

Thú ăn chơi người Hà Nội (NXB Văn hoá Thông tin - 1993), Nghìn năm còn lại (NXB Hà Nội - 1996), Nước Việt hồn tôi (NXB Phụ Nữ - 1995), Đường vào Hà Nội (NXB Thanh Niên - 1997)...
Tôi có những ông bạn rất thân nhưng mời tôi đi uống trà, cà phê hay đến đàm đạo chuyện đời, chuyện văn chương thì được, còn chuyện ăn uống thì họ nói: “Mời lão ấy làm gì vì đến lão chỉ ngồi nhìn chứ có ăn đâu”.

- Nhưng nếu không “mục sở thị” thì sao ông có thể viết đúng, viết hay được?

- Vì những cái đó, thời trẻ tôi đã ăn hết rồi, không sợ gì cả. Giờ về già mới cẩn thận như thế thôi. Có lẽ vì thế mà tôi ít khi bệnh tật, chỉ bị bệnh già thôi. Cụ Tô Hoài còn uống được bia, chứ tôi còn không uống được rượu. Có lẽ đó là lối sống sinh hoạt của một người nghèo Hà Nội đã ngấm vào người tôi, nên đến giờ, tôi sống vẫn rất thanh cảnh, nhẹ nhàng.

- Một giai thoại nữa là, có thời điểm ông viết nhiều quá, đến mức không nhớ đã gửi bài cho những báo nào nên đến từng toà soạn để hỏi xem có nhuận bút hay không?

- Cái đó chỉ đúng một nửa thôi. Sau này, tôi ghi chép rất cẩn thận vào trong một cuốn sổ. Mỗi năm một cuốn. Ghi không chỉ để theo dõi mà còn để tránh sự trùng nhau, đã gửi bài này báo này rồi thì không gửi nữa. Trước đây không ghi thì không thể nhớ được. Vì có thời điểm, một năm tôi in đến 500 bài trên tất cả các báo, nếu không ghi thì làm sao mà nhớ được.


- Xin cảm ơn nhà văn Băng Sơn!


Theo : Giadinh
 
Nhà văn Băng Sơn

"Cái chính là bản thân người viết có nhàm chán hay không"

Bảy mươi tuổi, ông có sức viết thật đáng nể: 2-3 bài/ ngày. Từng thể nghiệm ở nhiều thể loại khác nhau: thơ, xã luận v.v... nhưng sau Vũ Bằng và Nguyễn Tuân có lẽ người ta hay nhắc đến tên ông ở thể loại tuỳ bút: "Thú ăn chơi người Hà Nội" (tập 1,2,3,4 xuất bản các năm 1997,1999,2000), "Nước Việt hồn tôi" (Xuất bản năm 1995), "Nghìn năm còn lại" (1996), "Cái thú lang thang" (1997) v.v... và mới đây "Dòng sông Hà Nội" (2002) là những tập sách gồm nhiều bài viết của ông khai thác ở thể loại này.

- Thưa nhà văn Băng Sơn, có thể nói loại tuỳ bút đã mang lại cho ông đến một duyên may, còn vận rủi, có khi nào ông nghĩ tới tình trạng "bội thực" của độc giả khi phải đọc mãi một tác giả với một thể loại nhất định?

+ Nhà văn Băng Sơn: - Điều đầu tiên là không phải độc giả nào cũng đọc mãi một tác giả và chỉ đọc một thể loại cố định. Hơn nữa nội trong một thể loại, nếu có 1000 nhà văn thì có 1000 cách viết khác nhau. Tôi luôn cố gắng tìm ra một lối đi riêng, tránh lặp lại mình. Theo tôi, không sợ độc giả nhàm chán. Cái chính là bản thân người viết có nhàm chán hay không?

- Vậy có khi nào nhà văn rơi vào tình trạng bất lực, tự cảm thấy mình rất nhàm chán?

+ NV Băng Sơn: - Ở một đề tài cũ, tôi cố gắng đưa vào đó một cách viết mới , suy nghĩ mới. Bài sau luôn phải bổ sung cho bài trước, mở rộng hơn bài trước. Những tác phẩm nằm trong số này không nhiều. Thường thì khi ngồi trước máy chữ, trước đó trong đầu tôi đã hiện hình những ý tưởng mới rồi. Nguyên tác của tôi là: Khi không phát hiện ra điều gì mới, không viết. Tôi tránh lặp lại mình bằng cách đó.

- Cuốn sách mới nhất của ông được NXB Thanh niên ấn hành tháng 1-2002 có tên "Dòng sông Hà Nội". Ông có thể giải thích đôi chút về tên gọi đầy chất thơ này?

+ NV Băng Sơn: - Đây là một cuốn sách có số phận khá long đong, nó nằm ở NXB 2 năm sau đó mới được ra đời. Sách dày 344 trang gồm nhiều bài tuỳ bút về Hà Nội, bạn bè, những sự vật quen thuộc của quê hương đất nước: bóng tre, mùa sen, trăng chiêm, cháo lá đa v.v... về cơ bản vẫn là những bài viết theo mạch cũ là tuỳ bút trữ tình.

Hà Nội trong hình dung của tôi là hình ảnh một dòng sông thường nhận về mình những nguồn nước nhỏ to, rồi tìm cho mình một hướng đi riêng ra biển. Hà Nội cũng nhận về mình tất cả sản vật, tinh tuý, con người của mọi địa phương. Nó lọc đi tạp chất, chỉ giữ lại tinh hoa. Vì thế mà Hà Nội hào hoa, thanh lịch tao nhã, tế nhị. Ám ảnh của tôi về "Dòng sông Hà Nội" đã trở thành tên gọi của cuốn sách.

- Đời viết văn của ông gắn liền với thể loại tuỳ bút. Vậy thế nào là một tác phẩm tuỳ bút hay thưa ông?

+ NV Băng Sơn: - Định nghĩa "hay" trong văn chương nói chung là rất khó. Với cá nhân tôi, một tác phẩm khi viết ra mà mình có thể tạm bằng lòng trước hết là phải trong sáng. Toát ý người viết và người đọc bằng cách này cách khác cũng có thể hiểu được. Vì ngôn ngữ của tuỳ bút gần với thơ, tôi cố gắng tìm chữ "đắt" giàu sức gợi. Ví dụ khi viết về liền chị quan họ, tôi gọi họ là "nàng gái" chữ"nàng" nghe có cổ hợp với không khí của quan họ. Tả cô dân quân "áo lẳn tròn" cũng sẽ gợi hơn "bờ vai lẳn tròn". Vũ khí của người viết tuỳ bút là liên tưởng. Do đó viết tuỳ bút, khi đọc lên thấy lung linh, thấy óng ánh là được.


- Xin cảm ơn nhà văn

theo : Phunuthudo
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top