Nếu không làm điếm... em sẽ chẳng quen anh!

  • Thread starter Thread starter h2y3
  • Ngày gửi Ngày gửi

h2y3

New member
Xu
0
anhso-181857_hú_hú_(4106).jpg


“Pé Su” – cái tên quen thuộc mà anh vẫn từng gọi em nghe thật trẻ con anh nhỉ? Ừ thì trẻ con thật vì em kém anh đến 10 tuổi và đối với anh thì em mãi mãi chỉ là một đứa trẻ cứng đầu. Bên nhau trong suốt thời gian qua, anh đâu biết được em đã hạnh phúc như thế nào khi em được sống làm người, được gặp anh, yêu anh, cho anh có được những phút giây hạnh phúc, thăng hoa... nhưng cuộc đời thật bất công khi em chỉ là kẻ thứ ba xen vào giữa hạnh phúc của gia đình người khác. Và cũng ôm mang bổn phận làm chồng, làm cha nên anh không thể bỏ tất cả đến đến với em như trước đây nữa.


Vậy là đã hai tháng bọn mình không gặp nhau, trong thời gian đó đã khiến em nhận ra được nhiều điều thật thú vị nhưng cũng cay đắng, để rồi những cảm xúc ấy đã khiến em đi đến một quyết định dù có đau đớn thì cũng phải chấp nhận và vượt qua, đó là chia tay anh.


Chia tay anh để anh trở về với ngôi nhà nhỏ của anh, nơi đó còn có một người vợ và đứa con nhỏ vẫn đang cùng anh xây hạnh phúc. Nghe sẽ thật nực cười nếu em nói rằng vì em yêu anh nên em cũng yêu tất cả những gì thuộc về anh kể cả gia đình nhỏ bé của anh. Nhưng tình yêu của em đã đặt không đúng chỗ khi em chấp nhận làm người thứ ba lặng lẽ âm thầm, vui buồn cùng anh với những tâm sự về cuộc sống, gia đình, công việc… em không tranh giành anh với vợ anh, em chỉ muốn được nhìn thấy anh và ở bên cạnh anh dù chỉ trong khoảnh khắc. Em như một cái bóng vô hình cứ lặng lẽ đến với anh rồi lặng lẽ ra đi cũng giống như thứ tình cảm anh dành cho em.


anhso-181817_hú_hú_(4107).jpg

16 tuổi, em đã có mối tình đầu tiên
Mình gặp nhau trong lúc em đang lâm vào tình trạng khủng hoảng cực độ và chính anh đã đến và giúp em vượt qua thời gian khó khăn ấy. Em nhớ lắm cái ngày đầu tiên mình gặp nhau, đấy cũng là một ngày đáng khinh rẻ nhất cuộc đời em.


16 tuổi, sự bốc đồng, nông nổi và muốn chứng tỏ bản thân, em đã cho mọi người biết khả năng chịu chơi của mình bằng những việc làm ngỗ ngược, những hành động khó có thể chấp nhận được ở một cô gái mới lớn. 16 tuổi, em đã có mối tình đầu tiên, em sống buông thả theo bạn bè để rồi trong một lần đi chơi, em đã bị chính người bạn trai lấy đi cái quý giá nhất của người con gái. Và kể từ đó, em càng sống sa đọa hơn khi buông mình thác loạn cùng lũ bạn với những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng ở quán bar.


Và rồi biến cố cuộc đời xảy ra khi ba mẹ phát hiện ra cuộc sống buông xuôi của đứa con gái mình trong lúc gia đình gặp nhiều khó khăn về tài chính. Cậu em trai đau ốm lại phải nhập viện, chi phí để chữa trị cho em trai mất rất nhiều tiền khiến em như rơi xuống vực sâu không đáy. Em muốn sống như một con người bình thường như sao khó quá. Có thể do điều kiện sống của em thay đổi quá đột ngột, hơn nữa, sự kìm kẹp đến nghẹt thở của ba mẹ khiến em càng ngày càng đi sâu hơn vào con đường tiêu cực.


Người ta vẫn thường nói, “Làm người tốt thì khó, làm người xấu thì rất dễ” và lúc đó, em lại một lần nữa buông xuôi bản thân mình và sống bất cần, vì em nghĩ khi mình đã không còn gì để mất thì giữ gìn cũng chẳng được ích gì…


Một ngày nọ, em đã làm mất một triệu tiền học phí. Có lẽ đó là số tiền không lớn với mọi người nhưng với thời điểm hiện tại, nó rất lớn đối với em. Và vì không có số tiền ấy để nộp học phí nên em đã nghe bạn bè xấu rủ rê đi vào con đường tội lỗi lúc em 18 tuổi đó là làm điếm. Nghe hai từ “làm điếm” thật đáng khinh miệt đúng không anh?


1284081244-neu-khong-lam-diem-dd.jpg
Anh có muốn qua đêm cùng em không?
Và rất tình cờ, em đã gặp anh trên mạng. Em treo status về suy nghĩ hiện tại của mình và anh đã gọi điện nói chuyện với em. Ngay từ lần đầu tiên nói chuyện với nhau, em đã cảm nhận anh là một người đàn ông khác hẳn với những người mà em đã từng gặp. Anh nói chuyện lịch sự, tôn trọng em và như hiểu được tâm trạng của em qua lần đầu tâm sự vu vơ về cuộc đời mình, rồi em hỏi “Anh có muốn qua đêm cùng em không?”. Anh chỉ cười và nói “Anh sẽ giúp em số tiền ấy mà không phải trả lại anh như vậy đâu” nhưng thực chất, đó cũng gần như một cuộc ngã giá giữa gái bán hoa và một vị khách còn ái ngại. Cuộc nói chuyện hôm đó thật dài, rồi anh hẹn gặp em ở Window 4.


7h kém 15 phút em gặp anh. Anh lịch lãm, đàn ông và cách anh nói chuyện cũng rất có chừng mực. Chính những điều đấy là khiến em rất bất ngờ, bất ngờ vì tại sao một người đàn ông lịch lãm như anh mà lại hẹn gặp một cô gái bán hoa tầm thường như em. Chúng ta đã bắt taxi đến khách sạn. Anh quan tâm em thật nhẹ nhàng, từ lời nói đến những cảm giác của em. Cách nói chuyện của anh chân thành, giọng nói đầm ấm khiến em cảm giác rất tin tưởng... Nhưng qua ánh mắt, lời nói em cũng cảm nhận được rằng, tận sâu bên trong con người anh, bản năng đàn ông đang trỗi dậy…


Đến khách sạn, bước chân em nặng trĩu lê từng bước lên phòng với một cảm giác nhục nhã, ê chề của lần đầu tiên "buôn hoa bán phấn". Lúc ấy, thực sự em rất sợ, nỗi sợ hãi không thể nào giải thích được. Anh không vội vàng… mà rất từ tốn như cách nói chuyện của anh vậy. Nhưng lúc đó, em chỉ muốn chúng ta nhanh chóng “trả nợ” cho xong mọi chuyện để rồi, ai về nhà nấy, với cuộc sống riêng của mỗi người mà không một chút vướng bận…
 
Hạnh phúc như chúng ta yêu nhau đã từ rất lâu và cả hai đều muốn cùng nhau gắn bó tâm hồn cũng như cả thể xác. Sau đó, em kể cho anh nghe chuyện học tập và những câu chuyện không vui trong gia đình mình, anh cũng chia sẻ cùng em về công việc anh đang làm và những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của anh… cả hai chúng ta dường như đã phá tan khoảng cách giữa khách mua hoa và gái bán hoa.
Mình bịn rịn chia tay nhau như những đôi lứa đang yêu. Và hằng ngày những cuộc điện thoại, những tin nhắn hỏi han và suốt đêm thức online để kể cho nhau nghe những câu chuyện thường ngày trong cuộc sống. Trái tim em rộn ràng khi mình đã yêu và được yêu thật sự. Em chỉ mong sao, cuộc sống như thế này sẽ kéo dài mãi… để anh và em được gần gũi, yêu thương, chia sẻ cùng nhau những vui buồn cũng như niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong cuộc sống thường nhật.



Cho đến một ngày, em bàng hoàng trong nỗi xót xa khi anh đã thú nhận với em rằng, anh đã có gia đình và một cậu con trai hai tuổi. Tim em lúc đó như muốn vỡ tung ra khi tình yêu em vừa trao cho một người thì cũng là lúc em phải đón nhận sự xót xa, đắng chát mà tình yêu này mang lại. “Anh xin lỗi vì anh không ngờ mình lại yêu em nhiều đến thế. Em còn trẻ, chắc chắn em sẽ còn nhiều cơ hội mới. Anh không muốn làm em tổn thương thêm nữa… nhưng hãy cho anh được ở bên em, quan tâm lo lắng cho đến khi em tìm được một tình yêu mới và không cần anh bên cạnh nữa. Khi đó, anh sẽ tự động rút lui khỏi cuộc sống của em”.


Em đau đớn nhận ra sự thật phũ phàng ấy nhưng em vẫn không muốn chấp nhận nó. Với suy nghĩ nông cạn của tuổi trẻ và sự ích kỉ, vô tâm đã khiến em chấp nhận làm người thứ ba, âm thầm đến với anh rồi âm thầm, lặng lẽ một mình với màn đêm trong cảm giác tội lỗi với người vợ và đứa con trai của anh… Nhưng vì yêu anh, em mù quáng chấp nhận tất cả, bỏ qua tất cả...


1284428390-gai-diem-1.jpg
Nhưng vì yêu anh, em mù quáng chấp nhận tất cả.

Những lần gặp nhau sau đó, chúng mình cùng nhau đi uống café, đi shopping và rồi, chúng mình cùng nhau đi dạo dưới những khu phố, cây cầu rất lãng mạn. Anh yêu em, tôn trọng em nên khi nhìn thấy em, anh rất vui và hạnh phúc mà không cần đòi hỏi ở em thứ dục vọng rẻ tiền ấy. Để rồi, càng ngày em lại càng thấy yêu anh hơn, yêu con người cùng mọi thứ xung quanh cuộc sống của anh.


Anh là một doanh nhân thành đạt nên anh suốt ngày bận rộn với công việc. Thời gian đầu, chúng mình rất hạnh phúc bên nhau nhưng càng về sau, những cuộc gặp gỡ, những buổi hẹn hò cứ thế thưa dần… linh cảm cho em biết có điều gì không hay đang xảy ra với mình nhưng vì yêu anh, tin anh nên trái tim em lại tự an ủi mình và em cứ sống trong sự chờ đợi như thế.


Từ khi quen anh, em đã thay đổi rất nhiều. Em sống chững chạc hơn, suy nghĩ người lớn hơn và anh cũng dạy cho em rất nhiều điều trong cuộc sống nhưng anh đã không thể dạy em làm thế nào để quên anh, để trả anh về với nơi bắt đầu.


Đêm. Em ngồi lặng lẽ nghe những bài hát buồn và nghĩ về mình, nghĩ về anh… và cứ thế, nỗi nhớ lại cuộn trào trong tâm hồn em. Những lúc như vậy, em mới hiểu được một điều rằng, đối với anh, em chỉ là một phần nhỏ trong ngăn chứa bí mật của trái tim anh. Anh còn có gia đình, có người vợ hiền, có đứa con ngoan, có sự thành công trong công việc... Còn em, em chẳng là gì hết, phải không anh?


Em không còn thói quen ngủ sớm như trước khi chưa quen anh nữa. Hôm nào, em cũng thức khuya đến tận 1, 2 giờ sáng… em cũng chẳng hiểu mình thức khuya như vậy để làm gì? Có lẽ là em đợi anh, tìm hình ảnh anh trong vô vọng và suy nghĩ vu vơ về những điều không tưởng? Đôi khi… em muốn nắm lấy đôi bàn tay anh thật chặt nhưng anh cứ vội đến rồi vội đi… Thế thì làm sao em có thể giữ anh bên mình được? Có bao giờ anh nghĩ đến em, nhớ đến em và cảm thấy thương em, một con bé cô đơn, bất hạnh không anh? Chỉ nghĩ đến những điều đó thôi, em cảm thấy thương cho chính thân phận mình quá anh ạ!


Có không biết bao chàng trai đến bên em rồi lại phải lặng lẽ ra đi… bởi trái tim em không thể dành cho một ai khác ngoài anh yêu của em cả. Có những lúc, tim em như nghẹn lại khi nghĩ đến anh, đến cuộc sống hiện tại của vợ chồng anh, đến những niềm hạnh phúc của anh và chị ấy dưới mái nhà chung đó… Tại sao em lại phải hành hạ mình như thế này? Tại sao em lại từ chối tất cả những người con trai đến với em, chỉ vì mình đã trót yêu anh, một người đàn ông đã có gia đình.


Chia tay anh, em không khóc, không hối hận… nhưng em đau, đau lắm và cũng vui, vui lắm anh ạ! Em đau vì cái cảm giác ê chề, tuyệt vọng, đầy tội lỗi, còn vui vì cái cảm giác được thanh thản, giải thoát bản thân khỏi vòng quay oan trái ấy.

anhso-182008_hú_hú_(1433).jpg

Tình yêu của anh dành cho em ngọt ngào như kẹo nhưng lại đắng cay như chính cuộc đời này.

Yêu anh. Em yêu anh nhiều lắm, em có thể sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì anh nhưng em hiểu, anh sẽ không bao giờ đánh đổi mọi thứ vì em. Yêu anh. Em yêu cái cảm giác được người ta trân trọng trong khi mình bần hèn nhất… và em hiểu, anh cũng đã từng đến bên em, từng yêu em trong lúc bản thân mình chẳng có thứ gì trong tay hết.


Nhớ anh rất nhiều… nhưng em sẽ không đến với anh nữa. Em sẽ phải đưa anh về với gia đình, với chị ấy… Vì em hiểu, anh yêu chị, thương chị rất nhiều. Chị là một người phụ nữ rất giỏi trong công việc, đảm đang trong gia đình, hết lòng vì chồng, vì con thì chị ấy không đáng bị lừa dối như thế! Đôi khi, em thử đặt mình vào trường hợp của chị, em mới hiểu được nỗi đau của người chồng mình yêu thương nhất phản bội. Và lúc đó, em tự hỏi mình rằng: “Liệu em có tiếp tục sống với người chồng phản bội mình không?”… và thật sự, em cũng không thể tìm ra câu trả lời chính xác nhất cho bản thân mình.


Từ nay, em sẽ rất khó để làm quen với cảm giác không có anh bên cạnh. Nhưng em không thể hèn hạ sống cuộc sống của một kẻ thứ ba xen vào giữa hạnh phúc gia đình của người khác. Em sẽ cô đơn, sẽ buồn tủi, sẽ chênh vênh với những sáng, trưa, chiều, tối không có anh bên cạnh… nhưng tâm hồn em sẽ được thanh thản, nỗi lòng em sẽ được nhẹ nhõm khi em đã sống đúng bổn phận và trách nhiệm của mình.


Đứng thật vững trên đôi chân của mình… em sẽ đi thật chậm, thật chậm rãi… nhưng em sẽ không bao giờ ngoái đầu nhìn lại về những lỗi lầm, tủi hờn, đau thương trong quá khứ!


Tạm biệt anh, tình yêu cũng như nỗi đau của em… ngọt ngào như kẹo nhưng lại đắng cay như chính cuộc đời này.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top