Hide Nguyễn
Du mục số
- Xu
- 1,943
Cứ đuổi bắt mải mê đến vướng cành, vướng bụi xước cả chân tay, đến dập dụi những bông nhãn vừa mới nở. Lũ trẻ chúng tôi nghịch ngợm nhưng nội không mắng. Nội gọi chúng tôi vào, đưa cho những củ khoai lang vùi còn nóng thơm phưng phức và nội kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện.
....
....
Xuân đang qua đi trong làn mưa bụi rớt rụng đầy hoa xoan. Và khi mùa xuân sắp đi hết chặng đường của nó, ta bỗng nhận ra những biến ảo kì diệu...
Dưới ánh sáng nhẹ tan vào không trung, ta nhận ra màu xuân như đầm đậm hơn trong mỗi góc ta nhìn.
Khi màn đêm buông xuống, khi vũ trụ khéo léo cất giữ những tia sáng cho nửa thế giới bên kia thì ở bên này, đêm vẫn có cho riêng mình bao điều kì diệu...
Rời xa những con phố rực rỡ anh đèn, xa cái nhộn nhịp náo nức chốn phồn hoa đô hội, ta đưa hồn mình lãng đãng với đêm cuối xuân trên những miền quê yên ả thanh bình. Chính ở đây, đêm mới thực sự là đêm... Dưới bầu trời lác đác sao sa, ta nhận ra bằng thính giác giữa không gian đêm những tiếng le de triền miên vọng lại từ khắp các hang dế phía đồng. Bằng khứu giác, ta nhận ra hơi đất ngai ngái lạ, nhận ra cái ngan ngát khi mỗi làn gió thoảng qua mang hương bưởi nhè nhẹ thả vào không gian. Và đôi khi, còn cảm giác thấy cả vị ngòn ngọt đầu lưỡi khi mở miệng hớp lấy những làn mưa li ti, mỏng manh. Chỉ có một thứ duy nhất mà ta có thể nhận ra bằng ánh mắt, bằng đôi tay và bằng chính tâm hồn đang rung động những yêu mến, khẽ khàng. Ấy là những ánh sao đêm của đất...
Sao của đất không ở tít trong vũ trụ bao la kì bí ta vẫn hằng mơ. Sao của đất không lộng lẫy như muôn ánh điện màu bên hàng hoa sữa đưa hương nơi Thủ đô yêu dấu... Sao chỉ be bé, bay bay, khi vun vút những vệt dài, khi nhấp nháy theo một giai điệu đều đều, khi ẩn, khi hiện len len vào đám cây đồng cỏ. Sao từng chùm, từng đàn túa ra từ đâu bay tíu tít sáng sáng cả một mảng không gian lung linh tuyệt đẹp Có những khi sao toả ra, bay tứ tung lãng đãng một mình. Đêm đêm, từ một cái ban công nhỏ nhìn ra, nếu may mắn bạn sẽ có được một hay vài trong số những ánh sao đêm ấy. Bạn sẽ trìu mến đưa tay lên ngắm nghía thật kĩ, thật rõ cho tới khi nó vút bay đi vào bạn sẽ lại mơ màng nhìn theo...
Tôi còn nhớ, hồi nhỏ, mỗi khi thoáng thấy sao đầy vườn là tụi nhỏ trong xóm tôi lại chạy ra rượt bắt, đem bỏ vào những cái vỏ trứng chỉ đục thủng một lỗ nhỏ làm đồ chơi khoe với nhau. Cứ đuổi bắt mải mê đến vướng cành, vướng bụi xước cả chân tay, đến dập dụi những bông nhãn vừa mới nở. Lũ trẻ chúng tôi nghịch ngợm nhưng nội không mắng. Nội gọi chúng tôi vào, đưa cho những củ khoai lang vùi còn nóng thơm phưng phức và nội kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện. Chuyện về những "con ma chơi" hoá thân vào những ngôi sao đêm mà chúng tôi vẫn nghịch kia. Thế là từ hồi ấy, tụi tôi không đứa nào còn dám bắt chơi nữa.
Cho tới tận bây giờ, khi đã đủ lớn để hiểu, để thấy vẻ đẹp của chúng thì tôi không còn sợ những "con ma" bé nhỏ ấy nữa. Tôi chỉ thấy chúng biết bao yêu mến và xinh xắn. Bởi thế, khi mỗi đêm xuân muộn gõ cửa, lòng tôi lại náo nức giữa không gian để thấy những ngôi sao của tôi - những ngôi sao đêm muôn đời trẻ con vẫn gọi bằng hai tiếng Đom Đóm thân thương giản dị.
Và cứ mỗi mùa đom đóm bay, tôi lại gọi bằng cái tên trìu mến: Mùa sao đêm trên đất...
theo : Đàm Ngọc Mai
Lớp 11A8 - THPT Nho Quan A - Nho Quan - Ninh Bình
(VH&TT số tháng 3 (183) - 2009)
Lớp 11A8 - THPT Nho Quan A - Nho Quan - Ninh Bình
(VH&TT số tháng 3 (183) - 2009)