- Xu
- 458
Bài 15 : Mua giày
Bài làm
Ngày xưa, có một phú ông muốn ra chợ mua một đôi giày để trưng diện cho oai trong mùa lễ hội.
Trước khi đi chợ phiên , ông ta tự đo kích cỡ đôi chân mình , ghi vào một tờ giấy, rồi đặt lên bàn.
Sáng hôm sau, lão phú ông vác ô đi thẳng ra chợ. Ông ta cứ lượn qua lượn lại, quan sát các hàng bán giày. Bước vào một cửa hàng giày vừa ý, lão phú ông vội móc túi tìm tờ giấy ghi rõ số đo chân mình. Lục tìm tuí trên, túi dưới mãi chẳng thấy., lão ta chợt nhớ ra bỏ quên tờ giấy ấy ở nhà mất rồi!
Rất lịch sự, phú ông nói với người bán giày:
-Bác hãy chờ tôi một lát nhé! Tôi chạy về nhà lấy số đo đôi chân, rồi mới mua giày được!
Phú ông ba chân bốn cẳng hộc tốc chạy về nhà. Nhìn thấy tờ giấy ghi rõ số đo đôi chân, lão ta bóp trán mình, tự trách : “Mọi sự sang trọng ở đời đều có giá cả!”. Đút tờ giấy vào túi, một tay giữ chặt lấy túi , lão ta lại đi vội ra chợ.
Đường tới chợ đâu có gần. Lão phú ông ra đến chợ thì chợ đã tan từ lâu rồi. Lão ta đứng tưng hửng một lúc rồi lẩn thẩn ra về.
Có người hàng xóm biết chuyện, nói với phú ông:
-Vì sao lúc ở chợ, bác không lấy đôi chân mình mà thử giày? Đi đi về về làm gì cho vất vả!
Phú ông trả lời rất nghiêm túc:
-Tôi chỉ tin tưởng ở cái số đo. Còn chân mình thì sao mà tin được!
Người hàng xóm mỉm cười, rồi nói:
-Bác nói chí phải!
Theo Sách Văn kể chuyện lớp 5*
Bài làm
Ngày xưa, có một phú ông muốn ra chợ mua một đôi giày để trưng diện cho oai trong mùa lễ hội.
Trước khi đi chợ phiên , ông ta tự đo kích cỡ đôi chân mình , ghi vào một tờ giấy, rồi đặt lên bàn.
Sáng hôm sau, lão phú ông vác ô đi thẳng ra chợ. Ông ta cứ lượn qua lượn lại, quan sát các hàng bán giày. Bước vào một cửa hàng giày vừa ý, lão phú ông vội móc túi tìm tờ giấy ghi rõ số đo chân mình. Lục tìm tuí trên, túi dưới mãi chẳng thấy., lão ta chợt nhớ ra bỏ quên tờ giấy ấy ở nhà mất rồi!
Rất lịch sự, phú ông nói với người bán giày:
-Bác hãy chờ tôi một lát nhé! Tôi chạy về nhà lấy số đo đôi chân, rồi mới mua giày được!
Phú ông ba chân bốn cẳng hộc tốc chạy về nhà. Nhìn thấy tờ giấy ghi rõ số đo đôi chân, lão ta bóp trán mình, tự trách : “Mọi sự sang trọng ở đời đều có giá cả!”. Đút tờ giấy vào túi, một tay giữ chặt lấy túi , lão ta lại đi vội ra chợ.
Đường tới chợ đâu có gần. Lão phú ông ra đến chợ thì chợ đã tan từ lâu rồi. Lão ta đứng tưng hửng một lúc rồi lẩn thẩn ra về.
Có người hàng xóm biết chuyện, nói với phú ông:
-Vì sao lúc ở chợ, bác không lấy đôi chân mình mà thử giày? Đi đi về về làm gì cho vất vả!
Phú ông trả lời rất nghiêm túc:
-Tôi chỉ tin tưởng ở cái số đo. Còn chân mình thì sao mà tin được!
Người hàng xóm mỉm cười, rồi nói:
-Bác nói chí phải!
Theo Sách Văn kể chuyện lớp 5*
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: