Một buổi sáng mùa thu se lạnh, em cắp sách tới trường. Hãy viết về những suy nghĩ của em trong sáng thu đó.
BÀI LÀM
Tuổi cắp sách tới trường vốn có nhiều kỉ niệm đẹp. Với em, ngoài những vui vẻ với bạn bè, trường lớp, kỉ niệm tuổi học trò là những buổi đi học sớm trong tiết thu se lạnh. Những buổi sớm ấy đã đọng lại trong em nhiều hình ảnh, nhiều ấn tượng và cả những cảm xúc, suy nghĩ. Bước vào năm cuối cấp nhiều bận rộn lo toan bài vở, em ít có dịp đi học sớm mà ngắm cảnh. Một lần, em dậy sớm tự thưởng cho mình một buổi đi học sớm sau khi đã hoàn thành mấy bài tập khó.
Em nhớ buổi sớm đó trời thu se lạnh. Trên con đường làng hơi sương giăng mắc khắp trong không gian. Em đi một mình trong cái màn sương ấy cảm thấy không gian yên tĩnh đến lạ, một chút se se của gió sớm mơn man khắp da thịt. Cảm giác khoan khoái, dễ chịu tràn ngập tâm hồn xua tan những lo lắng bài vở bấy lâu, càng làm em thêm thích thú.
Nhìn cánh đồng quê đang còn chìm trong màn sương, em đã thấy bóng người thấp thoáng nhấp nhô trong biển lúa. Nhìn những đám lúa gần bờ, em vui vui thấy trên những bông lúa trĩu xuống nổi bật những mạng nhện đọng long lanh sương sớm. Liên tưởng tới những tấm lưới hạt ngọc, em mỉm cười trước suy nghĩ ngộ nghĩnh của mình. Đến trưa, trời ửng nắng, sương sẽ tan, những tấm lưới ngọc sẽ không còn nữa nhưng sớm mai thôi cánh đồng lại giăng đầy những tấm lưới xinh xắn ấy. Buổi sớm có những vẻ đẹp thực lạ mà buổi trưa, buổi chiều chẳng có. Thiên nhiên quả thật rất tinh tế !
Một cảm giác buồn lại thoáng qua trong suy nghĩ. Đã là cuối thu. Nhanh thật ! Mới đó ngày khai giảng, mà nay sắp đến mùa đông. Rồi mùa xuân. Và hè sẽ về em lại cùng các bạn bước vào những kì thi đầy căng thẳng. Có lẽ là năm cuối cấp nên em mới cảm thấy nhanh như vậy chăng ? Chẳng biết sau này em lại có dịp đi giữa làn sương bàng bạc trong những buổi sớm đi học thong thả như thế này không hay lại cuốn vào nhịp đời gấp gáp rồi chẳng bao giờ có được giây phút này nữa. Em chợt thấy mình lẩn thẩn. Sương vẫn giăng, khí thu se vẫn vương khắp không gian. Nghĩ tới một câu thơ thu rồi thầm nghĩ tới niềm vui giản dị của mình, em thấy xung quanh mọi thứ thực nên thơ. Có lẽ nếu có một tâm hồn thi sĩ em sẽ viết một bài thơ thu thật hay về buổi sớm đi học.
Kìa ! Trường em kia rồi. Ngôi trường vẫn còn trong giấc ngủ giữa màn sương. Ngôi trường đã ba năm rồi gắn bó, giờ thấy thân thương lạ. Chẳng biết sau này xa trường, trở lại trường, trường có còn như lúc này chăng. Trong không gian thoang thoảng mùi hoa lúa quen quen, hương thơm vấn vít mãi không thôi.
Lát nữa, mặt trời lên, trường sẽ tỉnh giấc, học sinh sẽ rộn ràng, sân trường sẽ đầy nắng, ánh nắng thu vàng tươi trong mát, dịu dàng. Nhưng giờ đây trường vẫn còn ngủ. Mình em đang lặng yên mà cảm nhận những phút giây thảnh thơi quí giá, miên man nghĩ về thầy cô, bạn bè, về mái trường, về ngày mai của em, của bạn.
Yêu sao buổi sớm thu se lạnh đó !
(Lưu Thị Thanh Thuỳ )