KHAI THIÊN LẬP ĐỊA
Thủa hồng hoang hỗn mang vũ trụ
Khí ngút ngàn vần vũ không trung
Vô phương vô hướng mịt mùng
Mờ mờ mịt mịt khôn trùng thế gian
Đất cùng trời hòa tan một thủa
Nay tách thành thiên địa mỗi phương
Mở ra một cõi lạ thường
Bình nguyên trải rộng, ánh dương chan hòa.
Rồi thời gian cứ trôi âm ỉ
Cuộc vuông tròn tỉ thí liên miên
Vượn người thắng thế thiên nhiên
Tách ra loài vật lên tầm vóc cao..
CÔNG XÃ NGUYÊN THỦY
Sống rải rác trên toàn xứ sở
Cậy vào hang che chở sống nhờ
Di chỉ còn mãi tới giờ
Trong hang núi Đọ vẫn trơ dấu hằn
Theo cánh gió chân thoăn thoắt bước
Tới phương trời mạch nước nguồn dư
Tìm nơi đất tốt ngụ cư
Dầu Giây in bóng, lắc lư Hang Gòn
Dưới ánh trăng loằn ngoằn, ngân guốc
Thương bầy người trong cuộc gian lao
Lang thang dưới ánh trăng sao
Lá vàng rớt nhẹ, hơn mười vạn năm
Ánh lửa thiêng xua đi băng giá
Đem ấm áp sưởi ánh mặt hồng
Đẩy lùi gió rét đêm đông
Loài người lớn mạnh bóng lồng đá xưa.
Cuộc mưu sinh chạy dài ven biển
Có thị tộc sống ở Quỳnh Văn
Quanh năm ngày tháng đi săn
Ngao ,sò,ốc,hến,thức ăn ngày thường
Họ còn biết lùng săn vỏ ốc
Mài mặt lưng, dốc ngược đeo chơi
thị tộc rộn rã tiếng cười
tô thân điểm mặt, nét tươi thổ hoàng
Dưới bình minh nắng vàng rực rỡ
Bầy người cổ đục, thớ, nghè, kê
Rìu đá chày nghiến ngô nghê
Nhưng là tất cả cho nghề sinh nhai
Cuộc đời là vòng quay bất tận
Đất này tàn đất khác sinh sôi
Bao cảnh vật đổi sao dời
Theo dòng lịch sử mỗi hồi một hay
HUYỀN SỬ TRUYỀN THUYẾT
Chuyện kể rằng mấy ngàn năm trước
Có chàng trai vạm vỡ thông minh
Được cả bộ tộc đồng tình
Tôn làm thủ lĩnh uy linh một vùng
Với tài đức nhân tâm thu phục
Dân Lạc Việt , Lộc Tục làm Vương
Lấy hiệu là Kinh Dương Vương
Xích Quỷ tên nước một phương huy hoàng.
Dựng thành đô trên vùng đất cũ
Lĩnh Nam miền trù phú hoang sơ
Nước xanh xanh gát đôi bờ
Rập rờn bướm trắng thờ ơ hoẵng vàng
Con trai lớn đặt tên Sùng Lãm
Chim phượng hoàng hót váng trời xanh
Mây hồng óng ánh tụ thành
Hào quang rực rỡ vây quanh thai rồng
Một bầy công xòe lông lượn cánh
Cá dưới dòng lóng lánh vượt sông
Gần xa rộn rã chiêng cồng
Âu Cơ sinh hạ xương Rồng, máu Tiên
Đất trời phút thiêng liêng nín thở
Chín phượng hoàng liệng đỡ thai non
Nâng niu đỡ cái bọc tròn
Muôn người lặng lẽ mỏi mòn chờ mong
Hoa cũng chẳng có lòng khoe sắc
Thú trong rừng thắc mắc vì sao?
Lúa non chẳng thiết gì rào
Gió luồn kẽ lá thì thào được chưa?
Bảy ngày sau hương đưa thơm ngát
Bầy phượng hoàng dáo dác gọi nhau
Bọc non tách khẽ đổi màu
Nở thành trăm trứng trắng phau tròn tròn
Trăm trứng con vỏ ròn rạn vỡ
Trăm đúa trẻ bỡ ngỡ bước ra
Tỏa ra ánh sáng ngọc ngà
Mặt tươi hoa nở chim ca nô đùa.
Một nửa sẽ cùng cha ra biển
Nửa còn lại theo mẹ về rừng
Biển xanh xanh đến tận cùng
Núi cao cao đến chập chùng chân mây
Năm mươi trưởng một lòng theo mẹ
Lên núi nghàn giúp mẹ khai sơn
Các con còn lại nhỏ hơn
Cùng cha xuống biển sóng vờn ánh trăng.
Chuyện hợp tan dẫu rằng muôn thủa
Đông úa tàn , Xuân mới xanh tươi
Âu Cơ chỉ chút gượng cười
Nhìn chồng nuốt lệ ngậm ngùi vì con
Phút xa nhau lòng đầy nhung nhớ
Trăm trai trẻ chẳng nỡ rời chân
Bóng cha ráng mẹ khuất dần
Trăm hồn quyến luyến tần ngần chẳng yên.
Ôi "Đồng bào" thiêng liêng biết mấy
Tiếng rì rầm như dậy non sông
Hỡi ai con cháu Tiên-Rồng
Gắng vì sự nghiệp non sông đắp đền.
DỰNG NƯỚC VĂN LANG
Lạc Long Quân truyền giao quyền tước
Cho con cả tiếp bước cha ông
Hùng Vương kế nghiệp ngôi rồng
Tập chung trăm họ trống đồng uy linh
Tìm đất tốt định đô dựng nước
Vì nay đã khác trước rất nhiều
Đất đai phải thật phì nhiêu
Cho dân chồng lúa là điều trước tiên
Ngài lang thang mọi miền đất nước
Tìm cho được đất quý thế hay
Thiên nhiên tạo hóa đã bày
Này đây thế đất rồng bay hổ ngồi
Phía xa kia dãy đồi thoai thoải
Trái phải là hai núi sóng đôi
Sau lưng một núi đá vôi
Uy nghiêm kỳ tú đây rồi còn đâu.
Vùng đất này đã màu lại mỡ
Nơi hội về gặp ngỡ ba sông
Lúa xanh xanh bát ngát đồng
Dân cư đông đúc tiếng cồng hân hoan
Đặt tên nước Văn Lang một thủa
Phong Châu là kinh của lạc dân
Chia nước thành mười năm phần
Mỗi phần một bộ giúp dân mọi bề.
Rồi chọn ra anh em huynh đệ
Nếu có tài sẽ để quản cai
Nhà vua phong tước cấp đai
Ngọi là Lạc tướng trong ngoài mười lăm
Nhiều làng xã lằm trong một bộ
Sắc phong các Bồ Chính đứng đầu
Là người tóc bạc ,trắng râu
Tay đầy ngân nguốc mặt nhầu thời gian.
Nhịp thời gian gió đưa mưa đẩy
Chớp mắt đà trải mấy mươi thu
Chuyện xưa như vẫn mịt mù
Ai vinh ai nhục ai thù , thù ai
Sử nước ta sang trang nghiệt ngã
Nghiệp họ Hùng tan rã từ đây
Trống kia bụi phủ lớp dầy
Chơ chơ lệ cỏ bùn lầy vết nhơ
Đất nước nay đâu bờ đâu cõi
Chuyện mất còn thử hỏi vì sao
Giang sơn gấm vóc thủa nào
Giờ đây mất cả rơi vào tay ai???